Giờ Tỵ đã qua, thời tiết bắt đầu trở nên oi bức, vẫn không thấy người của Thiên địa minh đến.
Xung quanh Tụ võ thai, giang hồ nhân sĩ đã có chút không kiên nhẫn, thậm chí có người còn la to.
Ngay lúc này, một thân ảnh nhỏ gầy ra sức chen qua đám đông để đi lên.
- Xin mọi người nhường đường một chút, ta muốn đi lên!
- Đừng ồn, phía trước hết chỗ rồi!
- Đẩy cái gì đẩy, không có mắt hả?
- A! Con chó này! Sao dám giẫm lên chân lão tử!
- Dám mắng bố mày hả? Muốn chết hôn?
Mọi người nhìn lại, đó là một thiếu nữ mặt mày thanh tú, gian nan bước lên Tụ võ thai. Thiếu nữ mặc áo dài, đầu đội mũ đạo sĩ, hai tay cầm phướn, vẻ mặt trang trọng.
Thiếu nữ quái lạ này muốn đi lên đài làm gì? Chẳng lẽ nàng cũng là Thiên đạo cao thủ? Nhưng mà cũng không giống, nằng căn bản không có cái gọi là khí chất cao thủ.
Nhiều ánh mắt khác thường dừng ở trên thân thiếu nữ.
Thiếu nữ đe lên trên đài hướng về bên dưới nói:
- Thiên địa mờ mịt, quỷ khốc thần sầu. Đạo vô tận, pháp khó đi, vạn vật luân hồi đều có thể dựa vào bói toán đoán mệnh phong thuỷ. Càn khôn vận chuyển trong tay ta, Thiên cơ tặng người hữu duyên. Người có mệnh, số mệnh biến hóa, sinh tử vô thường, nghe ta một lời sẽ giải bớt u sầu...
Thanh âm thiếu nữ lúc ẩn lúc hiện, truyền vào lỗ tai mọi người lỗ tai một cách tự nhiên, tuyệt vời và hài hòa.
Dưới đài không ít người có ánh mắt mê hoặc hoặc là si mê.
- Tỉnh!!!
Một tiếng quát nhẹ giống như Phạm âm khiến đám người thanh tỉnh lại.
- A? Đã xảy ra chuyện gì?
- Vừa rồi là làm sao vậy?
- Quái lạ!
Không để ý tới vẻ kinh ngạc của mọi người, Dịch Phong Tình mở mắt, lạnh lùng nhìn thiếu nữ nói:
- Ngươi là người phương nào?
Bị người vạch trần chuyện tốt, thiếu nữ ngược lại cười ha hả nói:
- Ngượng qué, ngượng qué! Vừa rồi vội vàng đi lên, quên mất chưa tự giới thiệu. Tui tên là Phương Hàm, chính là Thiên Cơ Môn đệ nhị thập bát đại truyền nhân, phụng sư mệnh xuất sơn giảng đạo. Trong loạn thế, hành tẩu thiên hạ, giải quyết nguy nan, cứu người nước lửa, chỉ điểm bến mê, xu cát tị hung, chẩn mệnh đoán quẻ, xin sâm xem bói, tìm người chỉ đường, không gì là không làm được, nếu chư vị cần... tui sẽ giúp. Không tốt... không lấy tiền, ngày lễ ngày tết còn có thể cho chút ưu đãi. Ha hả!
- Sau này có việc biết tìm ngươi ở đâu?
Phương Hàm giọng có vẻ cao thâm:
- Ta tạm thời ở tại Thiên địa minh, mỗi ngày chỉ giải ba đạo ký văn, nếu là người hữu duyên thì sẽ gặp mặt. Nếu là vô duyên thì muốn miễn cưỡng cũng không được.
Chung quanh đột nhiên một mảnh trầm tĩnh, bầu không khí lạnh lẽo tới cực điểm. Mọi người quái dị nhìn thiếu nữ trên đài cao, vừa rồi còn có vẻ bí hiểm, giờ phút này tựa như một đại thần côn, đại lừa đảo.
Dịch Phong Tình cũng giật mình, may mắn hắn định lực thâm hậu, rất nhanh liền phục hồi lại tinh thần:
- Ngươi nói ngươi là truyền nhân của Thiên Cơ Môn?
- Chính vậy! Điều đó không thể là giả được.
Phương Hàm lúc lắc cái hộp trong tay phát ra thanh âm, tiếp tục nói:
- Các hạ một khi đã là Thánh vực đệ tử, chắc hẳn biết trong tay ta là thứ gì?
Nhìn vào cái hộp nhỏ trong tay đối phương, Dịch Phong Tình tựa hồ nghĩ tới cái gì đó.
- Đó là Vấn thiên thiêm!?
- Đúng vậy, chính là Vấn thiên thiêm.
Đối với Thiên Cơ Môn, Dịch Phong Tình có một chút hiểu biết. Trong tu hành giới, Thiên Cơ Môn thế lực không lớn, nhân số không nhiều lắm, cũng không có Thiên đạo cao thủ tọa trấn nhưng lại là một tông môn mà không ai muốn đi trêu chọc, phi thường kiêng kị.
Vấn thiên thiêm chính là một vật đặc thù của Thiên Cơ Môn, chuyên môn dùng để bốc toán Thiên cơ, xoay chuyển càn khôn. Vật này không phải đệ tử bình thường có thể nắm giữ, mà chỉ có truyền nhân của chi trưởng mới có đủ tư cách.
Biế được thân phận đối phương, Dịch Phong Tình biểu tình hơi hòa hoãn:
- Thiên Cơ Môn không quan tâm thế sự, không biết các hạ đến nơi đây làm gì?
Phương Hàm vẻ mặt nghiêm trọng nói:
- Chưởng môn sư bá nói, hiện tại thiên hạ đại loạn, tiểu đạo vào đời giải nạn. Hôm nay đúng là đại hội võ lâm, nơi đây vạn sát tụ tập, sợ có đại hung xuất, cho nên tiểu đạo liền đến đây.
“Vạn sát tụ tập? Đại hung hiện ra?”
Dịch Phong Tình nhướng mày, trầm giọng hỏi:
- Các hạ tựa hồ biết chút gì đó... có thể nói rõ hơn không?
- Điều này...
Phương Hàm lộ vẻ nghiêm túc trả lời:
- Thiên cơ không thể tiết lộ.
Dịch Phong Tình chưa kịp mở miệng, bên tai vang lên một âm thanh bén nhọn:
- Tiểu yêu nữ, ngươi dám ở đây dùng tà thuyết mê hoặc người khác!
Thanh âm chưa dứt, Bộ gia huynh muội nhảy lên đài, người vừa nói chính là Bộ Vũ Tình.
Ngay sau đó, Cổ Linh Phong, Xa Ngọc Hàn, Lâm Thư Hoàn, Công Tôn Chỉ Mộng, Vũ Văn Cực cùng Tịch Yên Nhiên trước sau xuất hiện bên cạnh Dịch Phong Tình.
- Sặc sữa nha!!! Thánh vực tu sĩ lại muốn giết người kìa!
Phương Hàm ra vẻ cả kinh, nhảy về sau một bước, biểu tình trên mặt dị thường khoa trương.
- Tiểu yêu nữ, ngươi còn dám nói hươu nói vượn, bản tiểu thư tát nát cái miệng của ngươi!
Bộ Vũ Tình thấy thế trong lòng tức giận không thôi, đối phương giả ngây giả dại, đơn giản là muốn trêu đùa bọn họ.
- Sao đây? Thẹn quá thành giận sao?
Phương Hàm nhàn nhạt liếc mắt nhìn Bộ gia huynh muội, sau đó nhìn về phía bọ Dịch Phong Tình:
- Người Thánh vực không phân phải trái như vậy sao? Hay là người thánh vực luôn thích lấy nhiều khi ít? Nếu tiểu đạo nhớ không lầm, thảm án diệt môn của tứ đại tiêu cục chính là xuất phát từ các ngươi? Quả nhiên là tu sĩ cao cao tại thượng, vì dục vọng bản thân mà coi tính mạng kẻ khác như kiến hôi.
- Câm mồm!
Chuyện cũ bị nhắc lại, Bộ gia huynh muội đồng thời chột dạ, trong mắt sát khí ẩn hiện. Mà lời Phương Hàm vừa nói ra, phía dưới tạo lên một trận sóng to gió lớn!
Tứ đại tiêu cục trên giang hồ cùng là gia tộc có thế lực, nhưng trong một đêm không ngờ bị người diệt tộc, thật sự khiến mọi người vừa kinh vừa sợ. Đoạn thời gian trước giang hồ truyền ra tin tức, tứ đại tiêu cục bị diệt bởi tay của Bộ Vân Thiên, chính là vì một quyển thượng cổ kỳ thư Thiên địa chí tình sách.
Hiện tại, mặc kệ Phương Hàm có phải là cố ý làm, hay chỉ muốn làm sáng tỏ vấn đề kia, tu sĩ cao cao tại thượng không để ý đến sinh tử của người thường, trong mắt bọn họ, không có đạo lý, không có quy tắc, dưới Thiên đạo chỉ là kiến hôi, thực lực mới là mới đại diện cho hết thảy.
- Tu sĩ... đều là một đám xú *** chó.
- Đúng vậy, đã ăn cướp mà còn diệt cả nhà người ta, đúng là không biết xấu hổ. Thánh vực gì chứ, ma vực thì có...
- Coi mạng người như cỏ rác, sớm hay muộn sẽ có báo ứng!
- Cút về đi!
...
Giang hồ tuy rằng rất phức tạp, trong mắt Thiên đạo tu sĩ, bọn họ chỉ là một đám kiến hôi nhỏ yếu, nhưng không có nghĩa là bọn họ không có trí tuệ, mặc cho người khác xâm lược. Ngược lại, trong chốn giang hồ đầy âm mưu quỷ kế, huyết tinh giết chóc, không ai cam nguyện bị người khác nô dịch, cho dù là Thiên đạo tu sĩ cũng không được.
Đối mặt vô số chất vấn cùng nhục mạ, mọi người thánh vực biểu tình dị thường bối rối, mà những kẻ đến từ Thanh Vân Thành xấu hổ không biết chui vào đâu.
Cổ Kiếm Nghĩa lắc lắc đầu, nhìn Bộ Siêu Quần bên cạnh thở dài nói:
- Bộ huynh, lần này có nhiều người tức giận quá nha.
Bộ Siêu Quần lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm giải thích. Kỳ thật trong lòng hắn đã âm thầm kêu khổ, việc tứ đại tiêu cục bị diệt môn hắn tự nhiên biết, bất quá trong chuyện này liên lụy đến thánh vực cao tầng, không phải hắn chỉ là một giang hồ nhân sĩ có khả năng đề cập tới.
- Sư huynh, việc này nên xử lý như thế nào?
Cổ Linh Phong nhỏ giọng truyền âm đến Dịch Phong Tình. Lần này Dịch Phong Tình đại biểu cho thánh vực, nên phải ăn nói cẩn thận. Lúc này, nếu hắn vì Bộ gia huynh muội ra mặt, chẳng phải sẽ đối mặt với ngôn luận ác liệt hay sao.
“Thiết Huyết, ngươi đến tột cùng muốn làm gì?”
Dịch Phong Tình trong lòng ám trầm, không khỏi nghĩ tới Thiên địa minh. Rõ ràng, đây là một âm mưu nhằm vào thánh vực tu sĩ. Chính là hắn không rõ thiên địa minh muốn làm cái gì? Mục đích của Thiết Huyết là cái gì? Chẳng lẽ Thiết Huyết muốn đối địch cùng thánh vực?
Bọn người Xa Ngọc Hàn cùng Tịch Yên Nhiên chán ghét nhìn về phía Bộ gia huynh muội. Hai người này ỷ vào chỗ dựa là thánh vực, luôn luôn hành xử kiêu ngạo lỗ mãng, gây ra việc diệt tộc nhưng trở về cũng chưa thấy bọn họ bị trừng phạt gì. Điều đó lại càng khiến cho huyenh đệ họ kiêu ngạo hơn.
Bộ Vũ Tình vận chân nguyên hét lớn một tiếng, đem thanh âm của mọi người đè ép xuống.
Đáng tiếc, khoảnh khắc trầm mặc ngắn ngủi qua đi, tiếng nghị luận lại bạo phát!
Các vị Thiên đạo cao thủ trên đài thấy cảnh tượng như thế, sớm đã sinh ra bất mãn, đang định cất tiếng thì Phương Hàm lại mở miệng:
- Xem đi... xem đi! Đây chính là đức hạnh của thánh vực tu sĩ. Hơi không như ý là đánh là giết! Chẳng lẽ huynh muội các ngươi đều muốn giết hết những người ở đây?
Phương Hàm nhìn Bộ gia huynh muội, trong mắt hiện lên vẻ đùa cợt.
Bộ Vân Thiên còn kìm nén, chỉ là sắc mặt dị thường âm lãnh. Còn Bộ Vũ Tình làm sao chịu được như thế, ánh mắt khinh thường kia hoàn toàn chọc giận nàng.
- Tiểu yêu nữ, ngươi muốn chết!
Bộ Vũ Tình đột nhiên bạo khởi, chân nguyên ngưng tụ tay phải, một chưởng đánh ra ẩn dấu lực thiên địa, thế tới rào rạt, há là một tiểu cô nương có khả năng thừa nhận.
Dưới đài mọi người thấy thế không dám ra tay, chỉ có thể chửi ầm lên.
Trên đài, một đám cao thủ chuẩn bị xuất thủ cứu người thì kế tiếp phát sinh một màn khiến mọi người cứng họng.
- Bồng!!!
Chưởng kình bạo mở, uy lực cự đại, nhưng Phương Hàm trong khoảnh khắc biến mất tại chỗ... Sau đó Phương Hàm lại xuất hiện thì nàng đã đứng cách xa chỗ cũ ba trượng.
- Ôi, sh.i.t! Thánh vực tu sĩ muốn giết người diệt khẩu! Tiểu đạo ta sợ quá...
Biểu hiện của Phương Hàm khoa trương mà như diễn kịch khiến mọi người ồn ào cười to.
- Ngươi... ngươi... ngươi...
Bộ Vũ Tình giận không thể tiết, tức giận đến cả người phát run, chỉ vào Phương Hàm nửa ngày nói không ra lời.
- Ngươi cái gì mà ngươi.
Phương Hàm hướng về phía đối phương làm mặt quỷ nói:
- Thế nào? Chiêu này của ta chính Thiên Cơ Môn tuyệt học Đấu chuyển tinh di. Lão sư phụ lão đã mất muốn ta học môn này chính là công phu bảo mệnh, bản lĩnh chạy trốn của ta không kém đâu nha...
- Ngươi chết đi...
- Tiểu muội lui ra.
Bộ Vũ Tình còn muốn phát tác, một bên Bộ Vân Thiên tiến lên giữ lại nói:
- Người này là dị thuật sư, nàng ta muốn chọc giận chúng ta, cẩn thận lời nói của nàng.
Quay đầu, Bộ Vân Thiên hướng phương hàm nói:
- Các hạ lai lịch không rõ, lại cùng Thiên địa minh có quan hệ thật không minh bạch, làm như vậy đơn giản là muốn khơi mào mâu thuẫn giữa thánh vực cùng giang hồ, thật sự đê tiện!
- Nói rất đúng! Nói thật sự là chính xác!
Phương Hàm không giận mà cười nói:
- Cùng là thánh vực tu sĩ, cùng là một cha mẹ sinh ra, như thế nào mà chỉ số thông minh của ngươi lại kém nhiều thế?
- Ngươi...
Thấy Bộ Vũ Tình cơn giận muốn bùng nổ, Bộ Vân Thiên cắt ngang:
- Một khi các hạ đã thừa nhận, tại hạ muốn xem xem Thiên địa minh cho giang hồ mọi người một cái công đạo như thế nào.
- Ta thừa nhận? Ta thừa nhận cái gì?
Phương Hàm cười tủm tỉm nói:
- Ta chỉ thừa nhận chỉ số thông minh của huynh muội các ngươi khác biệt rất lớn thôi, còn như những chuyện khác thì có gì đâu... Hay là chỉ số thông minh của ngươi cũng có vấn đề? Thiên địa minh cùng giang hồ có mâu thuẫn cũng không phải ngày một ngày hai, còn cần ngươi ở đây nhắc nhở sao? Hay thật ra là ngươi muốn che dấu sự việc hung tàn đó?
Bộ Vân Thiên cười lạnh nói:
- Giang hồ vốn chính là địa phương khoái ý ân cừu, ta đã giết người, nếu có ai tìm ta báo cừu, Vân Thiên ta tùy thời phụng bồi, đâu cần đến nha đầu ngươi diễn trò ở đây.
- Phải vậy không? Nói không sai.
Phương Hàm thâm ý nhìn Bộ gia huynh muội nói:
- Tiểu đạo ta miễn phí cho nhị vị một quẻ đi. Cái gọi là oan có đầu, nợ có chủ, không phải không trả, thời điểm chưa tới, thời điểm đã tới, nhân quả tất báo ứng.
- Hừ!
Bộ Vũ Tình chưa bao giờ tin quỷ thần tự nhiên khinh thường không thèm nhìn. Nhưng trong lòng Bộ Vân Thiên ẩn hiện một tia bất an.
- Đại sư phụ!
Xa xa truyền đến một tiếng hô to, một gã mặc lễ phục cùng một thanh niên từ trong đám người chui đi ra, trực tiếp vọt tới Tụ võ thai.