Thương Thiên

Chương 25: Q.7 - Chương 25: Thiên Ki chí độc.






Trong đại viên phủ Tư Mã, một đám người mặc tang phục, lưng giắt binh khí đột ngột xông vào, dẫn đầu phía trước chính là một lão phu nhân cao tuổi. Đằng sau bà lão chính là một góa phụ tuổi khoảng bốn mươi đang thẫn thờ ôm linh vị, trên đó có viết: "Linh vị vong phu Tạ Phương Tu."

Đám người giang hồ vội quay lại nhìn ...

- A! Là Tạ lão phu nhân đã tới ...

- Đúng vậy, chắc là cũng tới đòi lại công đạo cho con trai đấy mà.

Trong đám người vang lên vài tiếng kinh hô, mọi người lập tức chợt bừng tỉnh.

Lão phu nhân dẫn đầu đi phía trước chống quải trượng chậm rãi bước tới ... Quải trượng chạm đất, phát ra âm thanh nhức tai, phảng phất như đâm vào trong đầu mọi người, cực kỳ khó chịu.

Nội lực thực thâm hậu! Mọi người đều kinh hãi, cảm nhận được cơn giận dữ của lão phu nhân, tự giác lục tục rẽ ra nhường lối đi.

Đám người Đường Ngạo thấy vậy thì mừng rỡ, vội tiến tới nghênh đón.

Tạ lão phu nhân quay sang bọn họ khẽ gật đầu đáp lễ rồi bước thẳng tới trước mặt Ti Mã Như, quải trượng chống mạnh xuống, cao giọng nói:

- Bọn họ không có tư cách nói gì, vậy bà lão này đã mất đi con trai thì sao?

Vẻ mặt Tạ lão phu nhân cứng ngắc bảo thủ, Tư Mã Như nhìn thấy mà có phần tê dại, hắn kiên trì hỏi:

- Không biết lão phu nhân tới phủ Ti Mã ta có gì chỉ giáo?

- Hừ!

Tạ lão phu nhân hùng hổ nói:

- Đừng làm bộ với ta, hôm nay ta tới đây chính là muốn đòi công đạo cho đứa con trai chết oan của ta.

Ti Mã Như thoáng lúng túng, biết chuyện này đã không thể thân thiện nữa rồi, bèn nói thẳng:

- Lão phu nhân à, lời đồn giang hồ không hẳn có thể tin được đâu!

- Cái gì mà lời đồn! Là con dâu ta chính mắt chứng kiến, Lý Nhạc Phàm dùng một đao chém chết con trai ta, lại còn đánh cắp báu vật chí bảo "Thiên long châu" của Tạ gia ta, lẽ nào nàng có thể gạt ta hay sao?

Tạ lão phu nhân lạnh giọng nói.

Lâm Trinh Nương nghe xong liền thốt lên:

- Nhưng ở đây không hề có kẻ thù của lão phu nhân, vậy phải thế nào đây?

Tạ lão phu nhân âm lãnh nhìn Vạn Nhã Nhi nói:

- Sao lại không có, con nhỏ khốn khiếp kia là muội muội của ác tặc Lý Nhạc Phàm, chính là kẻ thủ của Tạ gia ta! Giết không được Lý Nhạc Phàm, vậy ta sẽ giết nó, để cho tên ác tặc đó nếm thử thống khổ khi mất đi người thân.

Lời lẽ xỉ vả cay nghiệt chua ngoa như vậy, dù cho thánh hiền cũng không chịu nổi.

Vạn Nhã Nhi mặc dù rất tức giận nhưng nàng vẫn nhẫn nhịn, dù sao trong mắt nàng, đối phương chỉ là một người mẹ đáng thương mất con trai mà thôi. Nhưng Nhan Nguyệt Thi không chịu nổi khi muội tử của mình bị ủy khuất như vậy, lập tức nàng cười lạnh phản bác nói:

- Bà lão kia, đừng ở đây mà cậy già lên mặt, nếu còn dám nói một lời thô tục thì đừng trách bản tiểu thư không khách khí với bà.

- Ngươi .... Ngươi ....

Tạ lão phu nhân chỉ vào Nhan Nguyệt Thi, giận run cả người, nửa ngày không nói được câu gì.

Kỳ thực Ti Mã Như cũng rất tức giận, Tạ lão phu nhân này không nể mặt chủ nhà, dám vũ nhục khách của mình như vậy, hiển nhiên đã không để Tư Mã gia trong mắt.

Hắn liền lạnh giọng trách mắng:

- Lão phu nhân vũ nhục khách của ta như vậy, Tư Mã gia ta không chào đón bà .... Ta đã nói rồi, oan có đầu nợ có chủ, nếu như bà cho rằng Lý Nhạc Phàm là kẻ thù của bà, vậy thì bà hãy đi tìm hắn chứ đừng tới đây ăn hiếp một tiểu cô nương. Thị phi đúng sai, người đời sau tự có công luận.

Phó Soái cũng khinh thường, nói:

- Bà đã là bậc trưởng bối, không ngờ lại nói năng lỗ mãng vậy! Cho dù con trai bà chết, nhưng cũng không nên mang sự đáng thương của mình ra coi như vốn mà làm chuyện điên rồ.

Ồ!

Lời này còn thâm hơn, mọi người đều xôn xao.

- Được, được, được ... Ha ha ha....

Tạ lão phu nhân giận quá hóa cười, gần như điên cuồng rống lên:

- Hay cho Tư Mã gia nhà ngươi, hay cho đôi Kiếm Hiệp Tình Lữ, đám người các ngươi ức hiếp bà lão già này phải không? Người khác sợ các ngươi, nhưng người sắp xuống lỗ như ta thì không sợ. Được! Ngày hôm nay ta phải liều cái mạng già này với các ngươi ...

Lời vừa thốt ra, tất cả người nhà Tạ gia đều đứng lên phía trước, giương binh khí ra vẻ liều mạng chiến đấu.

Lúc này, Kiều Thị mất chồng bên cạnh cũng tiến lên, u oán nói:

- Không sai, chồng ta chết thật oan uổng, còn lại cô nhi quả phụ chúng ta thì phải làm thế nào bây giờ? Hôm nay, dù ta có chết tại đây cũng phải đòi lại công đạo cho chàng .... Xin các vị đồng đạo giang hồ chủ trì cho chúng ta!

Câu cuối cùng là nàng hướng vào quần hào mà hô lớn.

Đường Ngạo mừng rỡ trong lòng, đang lo không tìm được lý do nào thì đám Tạ gia này đến thật đúng lúc, hắn xoải bước tiên lên lạnh giọng nói:

- Tại hạ nguyện giúp Tạ lão phu nhân một tay, đòi lại công đạo cho người đã mất.

Người bên cạnh hắn cũng lên tiếng:

- Ta cũng sẵn lòng như vậy ...

- Ta cũng sẵn lòng ....

Thấy có người dẫn đầu, mọi người xung quanh tự nhiên cũng phụ họa hùa theo.

Được quần hào ủng hộ, đám người Tạ gia tràn đầy đảm khí, trợn mắt nhìn hướng về đám người Vạn Nhã Nhi. Tạ lão phu nhân giậm quải trượng xuống, quát lên:

- Chính phản Bát Quái trận!

- Vâng!

Phía sau lập tức có mười sáu người bạt kiếm ra vây lấy đám người Vạn Nhã Nhi.

- Muốn đánh thì đánh, bản tiểu thư sợ các ngươi hay sao? Muội muội hãy xem tỷ tỷ trút giận cho ngươi ...

Nhan Nguyệt Thi rút phăng nhuyễn kiếm bên hông, tiến lên nghênh đón.

- Khinh người quá đáng!

Phó Soái tức giận không chịu nổi, kéo hai vợ chồng Tư Mã Như sang một bên an toàn rồi liền tiến lên giúp Nhan Nguyệt Thi.

...

"Chính phản Bát Quái trận" chính là vương bài của Tạ gia. Mười sáu người mười sáu thanh kiếm, kiếm đan xen kiếm, chính phản bọc lót, uy lực vô cùng lớn, dù là tiên thiên cao thủ muốn phá trận này cũng phải tốn không ít sức lực.

Chỉ thấy hai người Phó Soái thân như tơ liễu, bộ pháp thoan thoát qua lại trong kiếm trận. Một kiếm pháp sắc bén, một kiếm pháp phiêu dật. Ngợp trời bóng kiếm như hàng ngàn hàng vạn đóa hoa mai cùng nở rộ một lúc.

- Song phi kiếm pháp!

Ngoài vòng chiến, bọn Đường Ngạo chợt kinh hô một tiếng.

Trên giang hồ, e là chẳng có mấy người không nhận ra "Song phi kiếm pháp". Năm đó, hai người Phó Soái và Nhan Nguyệt Thi chính là dựa vào bộ kiếm pháp tự sáng tạo này mà tung hoành giang hồ, lập nên uy danh. Uy lực hợp kích của hai người có thể so với cao thủ cấp tông sư, thế mới biết sức mạnh của "song phi kiếm pháp" ghê gớm đến nhường nào.

Keng ... keng... keng ...

- Bỉ Dực Tề Phi!

Phó Soái hét lớn một tiếng, thế kiếm của Nhan Nguyệt Thi lập tức biến đổi...

Bóng người loang loáng, kiếm khí múa lượn cuồng loạn....

Xoẹt, xoẹt, xoẹt ...

Kiếm khí lướt qua cổ tay, tám thanh kiếm rơi xuống đất, vang lên âm thanh leng keng.

Mọi người kinh hãi, "Song phi kiếm pháp" quả là danh bất hư truyền.

Tạ lão phu nhân dường như đã sớm đoán như vậy, mỉm cười âm hiểm, vô thanh vô tức phóng ra ngân châm trong tay, bắn thẳng đến Nhan Nguyệt Thi.

"Không ổn!"

Vạn Nhã Nhi gào thét trong lòng, nhưng khổ nỗi không cách nào nói chuyện, chỉ đành lao vọt ra...

Véo, véo, véo ...

Đinh, đinh, đinh ...

Phập!

Vạn Nhã Nhi múa trúc địch đánh rớt mấy mũi ngân châm liền, nhưng vẫn bị trúng phải một mũi vào bên vai phải.

- Muội muội!

Nhan Nguyệt Thi kinh hãi, nàng vọt tới đỡ lấy Vạn Nhã Nhi, vồn vã hỏi:

- Muội muội có sao không?

- Hừ! Ha ha ha ha ....

Tạ lão phu nhân cười điên cuồng, nói:

- Con ranh kia thực là không biết sống chết, dám đỡ ngân châm giúp các ngươi. Hay, hay lắm! Giờ nó đã trúng phải "Thiên Ki ngân châm" của ta, cũng không sống lâu được nữa! Ha ha ha ....

Đám người Phó Soái kinh hãi, vội vàng vây quanh bên người Vạn Nhã Nhi.

"Thiên Ki ngân châm" chính là ám khí chí độc, người bị trúng sẽ không lập tức mất mạng nhưng sinh mệnh lực lại sẽ hao hụt cực nhanh, lão hóa cho tới chết, căn bản không có thuốc nào cứu được. Cũng không biết Tạ lão phu nhân là từ đâu có được nó, càng không ngờ mụ điên cuồng như vậy.

Vạn Nhã Nhi cố nén đau đớn, không biết từ đâu lấy ra mấy kim châm, sau đó nhanh chóng tự châm lên người mình để kiềm chế độc tố công tâm, nhưng vẫn yếu ớt ngả vào lòng Nhan Nguyệt Thi.

----------oOo----------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.