- Dịch sư huynh, mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao "Lăng Tiêu kiếm quyết" Của Vũ Tình sư muội lại đột nhiên tan rã?
Thống Ba tiên tử hướng Vong Tình công tử hỏi, đối phương lạnh lùng liếc Bộ Vân Thiên một cái nói:
- Có người âm thầm thi triển đại thần thông, đem thiên địa lực lượng đảo loạn. Đối phương thật sự là hảo thủ đoạn, cả ta cũng nhìn không ra nửa điểm, xem ra người định không bằng trời định.
Nghe ngữ khí đùa cợt của Vong Tình công tử, lửa giận của bây giờ lại muốn bùng cháy lên, khư khư hết lần này tới lần khác đều bị người ta phá rối, áp lực cho tới bây giờ đã lên tới cực điểm.
Thống Ba tiên tử cúi đầu không nói, mặt lộ vẻ ngưng trọng!
Đột biến ngoài ý muốn khiến cho khắp quảng trường trở nên trầm tĩnh!
Không có ai nguyện ý hứng nhận cơn giận dữ của tu sĩ.
- Cô nương còn trẻ, thật không ngờ lại tâm ngoan thủ lạt như vậy!
Một thanh âm trong trẻo đánh vỡ sự trầm mặc, chỉ thấy một gã thiếu niên áo trắng hướng giữa sân đi tới. Sau lưng hắn còn có hai gã nam tử trẻ tuổi và một đầu tiểu thú lông đỏ.
- Mau nhìn, có người bước ra chịu chết kìa!
- Ta dám chắc, bọn họ khẳng định có chỗ để dựa vào.
- Hừ hừ, cũng không nhất định! Xem bọn hắn tuổi còn trẻ, như thế nào có thể có năng lực gì lợi hại?
- Chúng ta vẫn nên tránh xa một chút, tránh cho tí nữa trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết!
- Bọn họ là ai? Sao lại kiêu ngạo như vậy!
- Ai biết được, nói không chừng là đồ đệ của một vị cao nhân ẩn thế nào đó.
- Dù sao cũng khẳng định là hạng người chúng ta có thể trêu chọc.
- Sao cũng được.
- Này, phía sau đừng có đẩy lên nữa, để cho lão tử thối lui lại một chút.
- Con mẹ nó, tên kia ngươi dám dẵm chân ta.
- Đừng có đẩy đại gia ngươi.
- Mau lui lại.
Ba người một thú bước tới, người người xung quanh nhao nhao nhường đường.
Bộ Vũ Tình thấy người tới chỉ là ba tiểu tử, cơn giận dữ lập tức bộc phát:
- Bổn tiểu thư không phải là các ngươi có thể nghị luận? Ta thấy các ngươi đúng là chán sống rồi!
- Muội muội chớ vọng động!
Bộ Vân Thiên kéo Bộ Vũ Tình lại, thấp giọng nói:
- Người này không đơn giản, nói không chừng mới vừa rồi chính là trưởng bối của hắn ra tay, ngàn vạn lần không được khinh thường.
- Tiểu tử thúi, các ngươi là ai? Dám đến nơi đây quấy rối!
Thích Minh Hữu suy nghĩ một chút nói:
- Chúng ta là người tốt.
- Người tốt? Người tốt cũng có thể khoe khoang?
Bộ Vũ Tình châm biếm.
- Đương nhiên!
Thích Minh Hữu lẽ thẳng khí hùng đi lên phía trước nói:
- So sánh với các ngươi lạm sát kẻ vô tội, xem mạng người như cỏ rác, súc sinh giả tình giả nghĩa, chúng ta tự nhiên được cho là người tốt.
- Ngươi muốn chết!
Bộ Vũ Tình giận run lên, đại tiểu thư như nàng chưa từng bị người ta vũ nhục như vậy!
Nén giận bất chấp lời cảnh báo của đại ca, giận dữ đánh ra một đạo kiếm khí lăng lệ!
"Xuy!"
Tiểu Hỏa nhảy tới trước mặt kiếm khí, một ngụm đem nó nuốt trộng vào!
- Đây... Đây là quái vật gì?
Nhìn một màn này, mọi người đều sững sờ tại đương tràng... Bọn họ phát thệ, mình sống cho tới bây giờ, cũng chưa từng thấy qua một màn đáng ngạc nhiên như vậy, đây quả giống như là một giấc mơ vậy.
Vong Tình công tử và Thống Ba tiên tử đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lộ ra mấy phần cảnh giác. Cho tới bây giờ, bọn họ còn chưa rõ ý đồ đến của đối phương, nhưng hiện tại cũng đã cho thấy tính nguy hiểm.
Bộ Vũ Tình tựa hồ cũng ý thức được chính mình đã đá trúng thiết bản, từ từ tỉnh táo lại. Chỉ bất quá, nàng nhìn bộ dáng của Tiểu Hỏa cảm thấy có chút quen thuộc.
Bộ Vân Thiên vẫn bảo trì sự bình thản, lên tiếng hỏi:
- Các hạ đến tột cùng là ai? Vì sao phải đối nghịch với chúng ta?
- Đối nghịch với Thánh Vực, chụp cái mũ thật lớn...
Thích Minh Hữu cười lạnh nói:
- Ngươi bất quá cũng chỉ mới bước vào thiên đạo sơ cảnh mà thôi. Có thể có tư cách gì mà đại biểu cho cả Thánh Vực? Đừng nói là ngươi, coi như là sư phụ của ngươi đi nữa cũng không có tư cách này, muốn cùng ta đối kháng thì phải hỏi xem Thánh Vực có năng lực lớn như vậy hay không?
Lớn tiếng không chút xấu hổ, kiêu ngạo ngất trời, cuồng vọng tự đại!
Đây chính là ấn tượng mà thiếu niên này lưu lại trong lòng người ta.
Từ nhỏ đã chịu qua nhiều cực khổ, tính cách của Thích Minh Hữu không khỏi bị ảnh hưởng. Đừng thấy hắn thường ngày hòa khí, nhưng khi nổi giận lên thì không khác nào lôi đình, còn lời nào mà không dám nói? Đương nhiên, sau lưng hắn còn có Thủ Lăng nhất tộc ở Tần Hoàng Đảo hậu thuẫn, hắn tính ra cũng có đủ tư cách nói ra những lời này.
- Tốt tốt tốt!
Bộ Vân Thiên cười giận dữ, cho dù hắn tâm tư cẩn mật cũng là nhịn không được.
- Đảm lượng và khí phách của các hạ thật lớn! Nếu như các hạ kiên quyết muốn cùng Thánh Vực đối nghịch, bốn người chúng ta thân là đệ tử của Thánh Vực, nếu như không xử lý chuyện này...
Vừa nói xong, Bộ Vân Thiên đưa ánh mắt về phía Vong Tình công tử nói:
- Dịch sư huynh, Cổ sư muội, các người nói sao?
- Đại ca nói rất đúng!
Bộ Vũ Tình tất nhiên là phụ họa theo.
"Tốt cho một kẻ Bộ Vân Thiên, chính mình đã gây ra tai họa, còn muốn đem chúng ta kéo xuống nước."
Vong Tình công tử âm thầm cười lạnh, cũng không rãnh để ý tới, vẫn duy trì bộ dạng hờ hững.
Thống Ba tiên tử thì không thể nhìn người khác châm biếm Thánh Vực được, cho nên cũng nặng nề gật đầu.
Không khí tràn ngập chiến ý nồng đậm, lại khẩn trương thêm vài phần.
Tranh đấu giữa tu sĩ, Diệp Thiên Tầm căn bản không thể xen vào, chỉ có thể đứng ở một bên lo lắng:
- Hằng nhi con nói xem bây giờ nên làm gì cho tốt? Nếu như bọn họ đánh nhau, đây cũng không phải là chuyện nhỏ.
- Gia gia không cần đa tâm, dù sao chuyện này cũng đã vô pháp khống chế, cứ để nó tùy ý phát triển đi, chúng ta chỉ cần thu thập tàn cuộc là được, hơn nữa, những tu sĩ này quá mức kiêu ngạo, cũng nên để cho bọn họ chịu chút đau khổ.
- Nga?
Diệp Thiên Tầm hiếu kỳ nói:
- Ngươi đã phát hiện ra điều gì?
Diệp Thiên gật đầu nói:
- Gia gia chẳng lẻ không cảm thấy ba người này cùng với người mà Phùng quản sự nhắc tới có chút tương đồng.
- Nguyên lai là bọn họ!
Diệp Thiên Tầm chợt hiểu ra, cũng không có nhiều lời thêm.
- Muốn chiến đấu sao?
Thích Minh Hữu vuốt ve bộ lông của Tiểu Hỏa nói:
- Trên thế gian, luôn luôn có những kẻ mắt để trên trời mà tay ở dưới đất, tự cho rằng mình có chút điểm bản lãnh đã là rất giỏi rồi, kỳ thực... so với cái rắm cũng không bằng!
- Càn rỡ!
- Câm mồm!
Bộ gia huynh muội không cách nào nhịn được đồng thời xuất thủ. Chỉ tiếc, hai người còn chưa kịp vận chuyển chân nguyên, một thân ảnh màu đỏ đã vọt tới trước mặt bọn họ.
"Tri đông đông!"
Hai tiếng trầm đục, Bộ gia huynh muội va chạm mãnh liệt với mặt đất, bốc lên đầy tro bụi.
Cả đỉnh núi đều lặng ngắt!
Mọi người nhịn không được hít một ngụm lương khí, mồ hôi lạnh ứa ra khắp người!
Đây là tốc độ bực nào? Đây là cường đại bực nào?
Tiểu Hỏa rống lên một tiếng rung chuyển trời đất, giống như một vương giả cao cao tại thượng, rồi lại trở về bên cạnh Thích Minh Hữu, căn bản không đem những người khác để trong mắt.
Rúng động!
Hai tu sĩ lại thua bởi một thú vật, tất cả mọi người đều ngơ ngẩn. Bọn họ không thể tin được vào mắt của mình, bao gồm cả Vong Tình công tử và Thống Ba tiên tử!
Đường đường là tu sĩ, như thế nào lại không chiu được một kích?
"Không có khả năng, không có khả năng..."
Thống Ba tiên tử tâm tư bất định, Vong Tình công tử vội vàng che ở trước người của nàng nói:
- Sư muội bình tĩnh một chút, phải biết rằng thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, ngươi phải đem tầm mắt của mình đặt cao hơn một chút, nếu không sau này khó mà tiến xa hơn.
- Đa tạ sư huynh chỉ điểm.
Tâm tình bình phục, Thống Ba tiên tử hướng Bộ gia huynh muội đi tới.