Đứng ở bên cạnh Tang Nha tộc trưởng là một thiếu niên, khuôn mặt tuấn tú, thân thể gầy gò, khí chất trầm ổn, trong ánh mắt thâm thúy lóe ra sự linh động.
Tất cả các biểu tượng này đều nói cho người khác, hắn tuyệt đối không phải một đứa nhỏ bình thường.
" Minh Hữu…”
Nhạc Phàm nhìn qua liền nhận ra, đứa nhỏ này đúng là Tiểu Minh Hữu. Lúc này Minh Hữu, mặc một cái áo da thú kỳ quái, trên khuôn mặt không có biểu hiện gì, tựa hồ so với trước kia bớt đi vài phần non nớt, thêm vài phần lạnh lẽo.
Song, Nhạc Phàm nhưng không có để ý đến những cái khác, chỉ nhìn không chớp mắt vào đôi mắt của đối phương, trong mắt lộ ra sự quan tâm và ấm áp.
"Đại ca… đại ca…"
Cảm thụ được ánh mắt của Nhạc Phàm, Tiểu Minh Hữu từ trong đáy lòng bùng lên một cổ ấm áp, vẻ mặt lạnh như băng trong nháy mắt bị hòa tan, cả người phóng tới trước, lao thẳng vào trong lòng của Nhạc Phàm, vai không ngừng run rẩy, đó là một loại cay đắng không nói nên lời.
Chỉ ngắn ngủn trong mấy ngày, mà phảng phất như mấy năm, Nhạc Phàm ôm đứa nhỏ, khó tránh khỏi sự cảm thương, thêm chút chua chát.
Nhạc Phàm như thế, Tiểu Minh Hữu cũng như thế, nhất là khi hắn kỳ ngộ gặp chuyện bất thường, tựa như là vượt qua giới hạn thời gian và không gian, như thêm vào vô số tình cảm, làm cho bản thân như qua một đêm trưởng thành lên rất nhiều.
Hai người không nói gì, những người chung quanh cũng bảo trì sự yên lặng này, ai cũng không muốn quấy rầy.
Chẳng biết qua bao lâu, Nhạc Phàm chậm rãi quay đầu, ánh mắt hướng về phía Tang Nha tộc trưởng cùng các vị thần tướng, khi hắn đã thấy A Nhất Thiên đứng ở đó, không nhịn được cau mày, có chút ngoài ý muốn.
"Tiểu huynh đệ, ngươi rốt cục đã tỉnh rồi! "
Tang Nha tộc trưởng vẻ mặt mừng rỡ nói: "Tiểu huynh đệ không có việc gì là tốt rồi, hôm qua phát sinh việc ngoài ý muốn, nhưng thật ra lão phu đã làm liên lụy đến các người. Không có nghĩ đến chiến sĩ của Thiên vu nhất tộc lại lợi hại như thế, lại có thể khôi phục nhanh như vậy". Đã thấy đối phương bình yên vô sự, lão nhân than thở không thôi.
"Thiên Vu nhất tộc? "
Nhạc Phàm có chút giật mình, liền nhớ tới việc phát sinh trên người mình, trong lòng hiện lên chút hiểu rõ cùng với nghi hoặc, nhưng chợt nghĩ tới hiện nay chưa phải là lúc, vì vậy hắn khoát tay nói: "Có một số việc luôn không thể tránh khỏi, ai cũng trách không được ai, tiền bối không cần đặt ở trong lòng".
"Tiểu huynh đệ nói như vậy, thật làm cho ta xấu hổ!"
Tang Nha tộc trưởng cười nhạt nói: "Nói đi cũng phải nói lại, trong khi tiểu huynh đệ hôn mê, Trần Hương cô nương nửa bước cũng không rời, cũng không thể là chuyện bình thường được, lão phu nhìn ra được nàng rất để ý đến ngươi… Ồ!? "
Đang nói, Tang Nha tộc trưởng nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng của Trần Hương, cho nên nghi hoặc nói: "Được rồi, sao lại không có thấy Trần Hương cô nương?”
"Nàng mệt quá, đang nghỉ ngơi".
Nhạc Phàm vẻ mặt buồn buồn, trong đôi mắt sâu thẳm thoáng hiện sự buồn bả.
Không khí xấu hổ, Tang Nha tộc trưởng chuyển sang nhìn Tiểu Minh Hữu trong lòng Nhạc Phàm nói: "Tiểu huynh đệ, đứa nhỏ đã thuận lợi truyền thừa đại năng của tổ tiên, thành thánh giả của tộc ta, có thể hiện tại còn có điểm chưa quen, chỉ cần một khoảng thời gian nữa sẽ thích ứng - Lần này, chúng ta cuối cùng cũng không làm hỏng chuyện".
Lão nhân nhìn đối phương thiện ý cười cười, vừa nghĩ đến hy vọng sau này, cả người có vẻ tươi tỉnh hẳn lên.
Nhạc Phàm cũng gật đầu, ánh mắt đột nhiên dời về phía A Nhất Thiên ở bên cạnh. Hắn nhớ rất rõ lúc ám chiến tại huyệt động, một nhát kiếm kia đã đâm vào vị trí trái tim của A Nhất Thiên, quả quyết sẽ không sống được vậy người đang đứng ở đó, không phải A Nhất Thiên thì là ai?
"Ngươi, không có chết?"
Nhạc Phàm khó hiểu mở miệng, A Nhất Thiên không nghĩ tới đối phương chú ý đến mình, không khỏi sửng sờ.
Tang Nha tộc trưởng cười giải thích nói: "Tiểu huynh đệ không cần đa tâm, A Nhất Thiên thân thể kết cấu khác hẳn với người thường, trái tim nằm ở ngực bên phải, cho nên một kiếm của ngươi cũng không có trí mạng, chỉ là trọng thương mà thôi. Không chỉ là hắn, thần tướng giữ tộc của chúng ta đều có chỗ khác hẳn với người thường".
"Thì ra là như thế!"
Nhạc Phàm ngẫm lại thì cũng không có ngạc nhiên, hắn từng nghe Vạn Liễu Hoài tiên sinh nói qua, trên thế gian đích xác có bộ phận người thuộc loại tiên thiên ky hình, từ khi mới sinh ra đã không giống với người thường, có tứ chi dị thường, có ngũ quan khác lạ, có lực lượng phi phàm, còn có trí lực siêu nhân, loại người này rất ít, không có nghĩ đến bản thân sẽ có ngày gặp gỡ, hơn nữa một lần lại gặp tới mấy người.
Nhạc Phàm thầm nghĩ, người dị thường tất có dị lực, xem ra sau này đối địch không thể khinh thường, tốt nhất là một kích trực tiếp giết ngay - một hàn ý lẫm lẫm khuếch tán ra, các vị thần tướng chưa phát giác ra đã lạnh run, may là bọn họ không biết Nhạc Phàm trong lòng suy nghĩ, nếu không, không chừng đã động thủ.
Tựa hồ lại muốn đến cái gì, Nhạc Phàm nói ngay: "Có phải người của Thủ lăng nhất tộc đều giống như vậy không? "
"Làm sao mà có thể được".
Tang Nha tộc trưởng cười cười: "Thủ lăng nhất tộc chúng ta mặc dù từ xưa, nhưng cũng không phải là người dị loại, chỉ có một số ít người trong tộc huyết mạch thừa hưởng có sự quan hệ mới có chút năng lực đặc thù mà thôi. Đương nhiên, năng lực càng lớn, nhiệm vụ sẽ càng lớn - Đầu tiên, ta sẽ giới thiệu cho ngươi một chút thần tướng của chúng ta, dứt lời, Tộc trưởng thối lui một bên, các vị thần tướng đều tiến lên tự giới thiệu từng người một.
"Thần tướng" Loạn Ngũ, là người đứng đầu mười hai thần tướng…
"Dần tướng" Bồn Sơn, lực công kích phi thường hung hãn…"
"Thân tướng" Bạo Cửu, cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình hơi nóng nảy một chút"
"Tuất tướng" Trảm Kiền, "Sửu tướng" Lực Nhị, "Vị tướng" Bát muội, "Hợi tướng" Trư Vương, "Mão tướng" Hoặc Tứ, "Tị tướng" Âm Lục, "Tử tướng" A Nhất Thiên, "Dậu tướng" Phi Thập, "Ngọ tướng" Thất Xảo.
Mười hai thần tướng đều có đặc điểm, tính cách rõ ràng, rất dễ dàng làm cho người ta lưu lại ấn tượng sâu sắc.
Nhạc Phàm nghe giới thiệu, gật đầu thi lễ.
"Tiểu huynh đệ…"
Loạn Ngũ ho khan một tiếng nói: "Tiểu huynh đệ, lần trước đánh một trận có chút đắc tội, xin thứ lỗi!"
"Đúng vậy đúng vậy, tiểu huynh đệ đừng để trong lòng".
Bạo Cửu thấy vậy vội vàng phụ họa, đừng xem hắn thô lỗ, nhưng trong lòng đều suy xét rất rõ ràng.
Phải biết rằng, hôm nay Nhạc Phàm có thể thực lực không thể so với trước đây, nhưng bản thân bọn họ cũng không thể so sánh, chỉ bằng thân phận chi huynh trưởng của "Thánh giả", bọn họ cũng không thể có ác ý. Càng huống chi, đối phương còn ra tay giúp đỡ Thủ lăng nhất tộc, cũng không thể không nhớ tới được.
"Thật ra, chúng ta lúc đó vốn lại không có ai đúng ai sai, chỉ là lập trường bất đồng mà thôi" Nhạc Phàm cười nói, "nếu chuyện đã đi, sau này cũng không cần nhắc lại nữa”.
Nhạc Phàm cho tới bây giờ đều không phải là người lòng dạ hẹp hòi, hiện tại đã thấy Tiểu Minh Hữu vô sự, ân oán trước kia tự nhiên phai nhạt đi. Thật ra, hắn có ấn tượng tốt đối với những người này một phần nguyên nhân vì cùng là thợ săn.
Nghe được Nhạc Phàm trả lời, Tang Nha tộc trưởng cùng các vị thần tướng âm thầm thở phào nhẹ nhỏm.
"Nói thật, tiểu huynh đệ bản lĩnh còn thật sự là lợi hại, đúng là không đánh thì không quen biết".
"Đúng đó, tiểu huynh đệ ta thấy quả thật là một thợ săn xuất sắc".
"Ngạo… ô!"
Mọi người đang khách sáo, Tiểu Hỏa không biết lúc nào đã tới gần, nhẹ nhàng cắn cắn vạt áo của Tiểu Minh Hữu, con mắt đỏ hồng chớp động đầy vẻ ấm áp. Tuy không ai nghe ra nó nói cái gì, nhưng lại cũng có thể cảm nhận được loại tình nghĩa này.
Mấy người Tang Nha tộc trưởng bọn người sợ hãi than thở, bọn họ thế nào cũng nghĩ không ra, một dã thú hung mãnh như vậy, lại có thể có bộ mặt vô hại như vậy, chẳng lẻ là chính mình hoa mắt sao?
"Cám ơn ngươi Tiểu Hỏa…"
Tiểu Minh Hữu ngồi xổm xuống ôm lấy thân thể của Tiểu Hỏa, trong lòng vạn phần cảm động , nếu không có đối phương ngày ấy xả thân cứu giúp, bản thân sợ rằng đã sớm chôn thân dưới đáy biển rồi.
Trong mắt mọi người đầy cảm xúc.
Một lát sau, Tang Nha tộc trưởng thu hồi ánh mắt lại nói: “Tiểu huynh đệ, lão phu có chuyện muốn thương lượng cùng ngươi một chút, chẳng biết…”
"Tiền bối là muốn nói về chuyện của Minh Hữu?" Nhạc Phàm tựa hồ sớm đã có chuẩn bị, vẻ mặt cũng không có nhiều biến hóa.
"Cái này… chuyện cũng khó nói… hiện tại Hoàng lăng sụp đổ, nhà ở của tộc bị hủy, cho nên chúng ta phải lưu thánh giả lại để thống lĩnh tộc ta, hy vọng tiểu huynh đệ có thể đồng ý”.
Vừa nói, Tang Nha tộc trưởng mặt cũng đỏ lên. Tưởng lại lúc trước, vì có thể lưu lại Tiểu Minh Hữu, cũng đã tốn không ít công phu, thậm chí là tiền trảm hậu tấu, mà bây giờ lại muốn người, quả thật có điểm khó nói.
Hơn nữa, tiểu Minh Hữu cũng không phải là vật chết, có quyền tự chủ, làm sao có thể không hỏi.
Đối với chuyện này, tình cảnh của Thủ lăng nhất tộc có thể nói phi thường xấu hổ.
Một mặt, chính bản thân bọn họ ép đưa Tiểu Minh Hữu vào, đeo vào một trách nhiệm thật lớn, mặc dù đối phương cũng khá tốt, nhưng dù sao cũng là bắt buộc. Việc này trong lòng khó tránh khỏi có điều khó nói.
Về mặt khác, thân phận của Tiểu Minh Hữu giờ phút này là thánh giả của Thủ lăng nhất tộc, về địa vị mà nói, hắn đại biểu cho ý chí của tổ tiên, tức là hiện tại cho dù là Tộc trưởng cũng còn xa mới bằng, nếu hai bên thật sự phát sinh ra mâu thuẫn gì, ai có thể giữ thánh giả được?
Tiểu Minh Hữu không có nói gì, ánh mắt hướng về phía Nhạc Phàm, bởi vì hắn biết, đại ca sẽ cho bản thân một câu trả lời thỏa đáng.
Ánh mắt giao nhau, Nhạc Phàm mày hơi cau lại, vẻ mặt lạnh lùng mang theo vài phần hàn ý. Tình thế hiện tại hắn rất rõ ràng, có thể ở chỗ sâu trong nội tâm của hắn, vẫn có một niềm tin không hề dao động.
Bất luận kẻ nào, sinh mạng gì, vô luận là ai, bất kệ là thân phận gì, địa vị gì, đều có quyền lợi lựa chọn của riêng mình, đây là một loại quyền lợi công bình, công chính, là quyền lợi cơ bản nhất là trời phú cho mỗi người. Loại quyền lợi này cho con người ta sự tôn nghiêm, không quan hệ tới chủng tộc, không quan hệ tới giàu nghèo hay bất kỳ điều gì khác.