Tấm lụa mỏng không thể nào che dấu nổi vẻ đẹp lung linh của mỹ nhân.
Nhìn thấy mỹ nhân như vậy, mọi người nhất thời thất thần.
Đám người tránh đường, tuyệt sắc nữ tử này chậm rãi bước vào Hạp cốc, bên người nàng còn có ba nữ nhân khác.
- Thật sự là nhàm chán.
Âu Tầm chu miệng, giơ tay huy huy trước mặt Long Tuấn, có chút châm chọc nói:
- Được rồi, các ngươi đừng nhìn nữa, đám người đó rất hung ác, cẩn thận không các ngươi bị đánh thành đầu heo.
Thu hồi ánh mắt, Long Tuấn liếc mắt nhìn đối phương:
- Ngươi biết nàng? Tiểu tử ngươi không ngờ biết nhiều thứ đó.
- Không phải là ta biết nhiều, mà là các ngươi biết quá ít.
Âu Tầm vẻ mặt hèn mọn nói:
- Ngay cả người của Tất gia cũng không biết, ta đang hoài nghi không biết các ngươi có phải người của Tu Hành Giới hay không?
Đình Nghị kỳ quái hỏi:
- Chúng ta vì sao phải biết Tất gia? Nhà các nàng rất nổi danh sao?
Âu Tầm cười khúc khích, ánh mắt đánh giá đối phương.
- Tất gia rất nổi danh, chính một trong tứ tông trong Tu Hành Giới, sợ rằng tất cả các tu sĩ không ai không biết tất gia.
- Một trong tứ tông?
Long Tuấn cùng Đình Nghị vẻ mặt mờ mịt, quay sang bọn người Khấu Phỉ hỏi:
- Khấu lão gia tử, người của Tứ tông này rất lợi hại sao?
- Lại còn không?
Khấu Phỉ tao nhã vuốt râu, gật gật đầu nói:
- Người của Tứ tông kỳ thực chính là vài thế lực lớn trong Tu hành giới. Tứ ẩn tông chắc ngươi cũng biết, có Phiêu Miểu phong, Võ thần điện, Táng Kiếm Cốc, phân bố khắp nơi trong Thần Châu. Mặt khác còn có Dung, Tất, Ẩn, Túc, Âu, Hách Liên, Văn Nhân, Đạm Thai, họ Thuần Vu, chính là mười đại gia tộc tu sĩ. Nghe nói bọn họ đều là những gia tộc nhất mạch truyền thừa từ thời thượng cổ, lịch sử lâu đời, nội tình hùng hậu, chỉ là luôn sinh hoạt tại Nam Hoang, rất ít khi hiện thân thế tục, ngoại từ sáu vị đại tôn của thế lực bên ngoài, thế lực của bọn so với Tu hành giới cực kỳ cường đại.
- Mạnh như vậy à?
Long Tuấn giật mình, nhìn từ trên xuống dưới Âu Tầm nói:
- Tiểu tử này cũng họ Âu? Chẳng lẽ ngươi cũng là người trong mười đại gia tộc đó?
- Đương nhiên.
Âu Tầm không chút khách khí ưỡn ngực, vẻ mặt tự hào.
Long Tuấn khinh thường không thèm nhìn hắn nói:
- Chỉ là một tiểu thí hài, khó trách lại ngông nghênh như vậy, thì ra là một nhị thế tổ.
- Ngươi nói ai là nhị thế tổ?
Âu Tầm nghe vậy giận dữ phản bác nói:
- Tên bao cỏ nhà ngươi có tư cách gì mà nói ta? Ta đã bước vào Thiên đạo thượng cảnh, còn nhà ngươi chỉ mới bước vào Thiên đạo trung cảnh mà thôi.
Nghe thấy đối phương tự xưng là cao thủ Thiên đạo thượng cảnh, Long Tuấn cùng Đình Nghị nhìn nhau trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Xem ra, đối phương ở tuổi này có thể bước vào Thiên đạo chi cảnh thì đã là thiên tài rồi, không nghĩ tới lại là Thiên đạo thượng cảnh.
Hai người cứ như vậy ngây người ra, Khấu Phỉ thấy thế hắc hắc cười nói:
- Hai người các ngươi hiện đã biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân chưa? Tu hành giới nội tình hùng hậu, đặc biệt là các thế gia, điều kiện bồi dưỡng cao thủ Tiên Thiên tốt đến mức không thể tưởng tượng được, cho dù là một kẻ ngu ngốc muốn bước vào Thiên đạo cũng không phải là việc gì khó khăn, nếu là thiên tài tu luyện từ nhỏ, lại trải qua tôi luyện, thì tốc độ thăng tiến nhanh chóng, mười bốn mười lăm tuổi một bước lên trời. Đương nhiên, một khi tiến vào Thiên đạo thượng cảnh phải dựa vào linh tính cùng cảm ngộ, ngoại lực không thể trợ giúp gia tăng tu vi.
- Thì ra sự việc trên đại hội võ lâm, Thiết Huyết nói cũng không sai.
Long Tuấn cùng Đình Nghị giật mình, trong lòng có chút không cam lòng.
Bản thân bọn hắn trải qua sinh tử tôi luyện, hiện tại mới là Thiên đạo trung cảnh, mà thế gia của người ta chỉ cần ở nhà chăn ấm nệm êm cũng có thể siêu việt hơn bọn hắn, như thế bảo bọn hắn làm sao phục đây?
Đương nhiên, hai người đều là hạng người tâm tính kiên định, đương nhiên sẽ không tự nhiên mà nổi giận, ngược lại âm thầm nhắc nhở mình, không thể mới có chút thành tựu mà kiêu căng, không thể có chút lực lượng mà kiêu ngạo, càng phải cố gắng tu luyện.
Tiên Thiên không phải dựa vào ngoại lực mà bù lại, tựa như sư phụ của bọn họ từng nói, cần phải nỗ lực cố gắng. Bọn họ tin tưởng một ngày nào đó, bản thân mình sẽ trở thành cường giả dưới bầu trời này.
Trong lúc vô ý, tâm cảnh Long Tuấn cùng Đình Nghị bất ngờ lột xác từng chút một.
Âu Tầm nghe thấy Khấu Phỉ giáo huấn hai người, không khỏi cảm thấy vừa mắt với người này.
Bỗng nhiên Âu Tầm giật mình sợ hãi, hắn cảm giác trên thân đối phương có một cỗ khí thế mạnh mẽ, giống như một thanh tuyệt thế bảo đao, làm cho người ta không khỏi sinh ra một chút áp lực.
Người có uy áp như thế, không thể so với Thiên đạo cao thủ bình thường.
- Chắc hẳn vị tiền bối này là trưởng bối của bọn họ sao? Âu Tầm có lễ.
Thân là đệ tử thế gia, Âu Tầm đương nhiên có chút nhãn lực. Tu Hành Giới luôn lấy thực lực làm trọng, trước mặt cường giả, hắn không giám có nửa điểm sơ suất.
Nhưng mà sau khi hắn nhìn thấy những người phía sau Khấu Phỉ vẻ mặt càng tái nhợt, đám người đằng sau đó cơ hồ đều là Thiên đạo cao thủ thượng cảnh, trên thân mỗi người đều tỏa ra uy thế nhàn nhạt.
- Chuyện này...
Âu Tầm há mồm, trong lòng âm thầm cân nhắc, đối với bảy người đó rút cuộc là có lai lịch gì, không ngờ lại có nhiều cao thủ như vậy.
Khấu Phỉ cũng không để ý tới Âu Tầm, nói với người bên cạnh:
- Bây giờ cũng không còn sớm, chúng ta nhập cốc thôi.
Bọn người Long Tuấn nghe vậy gật đầu, sau đó tiếp tục đi tới cửa vào.
Sau khi phục hồi tinh thần, Âu Tầm vội vàng đi theo sau.
- Đứng lại, xin mời xuất trình tiếp dẫn thiếp.
Đoàn người Khấu Phỉ đi đến lối vào, hai lão giả giơ tay ngăn cản bọn họ.
Thích Minh Hữu hiếu kỳ hỏi:
- Tiếp dẫn thiếp là cái gì? Chẳng lẽ không có tiếp dẫn thiếp thì không thể vào?
Không đợi lão già mở miệng, Âu Tầm chẳng biết khi nào đã đi tới nói:
- Vị tiểu ca này không ngờ lại không biết đến tiếp dẫn thiếp, xem ra đây cũng là lần đầu tiên tham gia ẩn lâm đại hội sao? Kỳ thật, tiếp dẫn thiếp chính là danh thiếp đại biểu cho thế lực tương ứng của bản thân mình, chỉ cần thuộc ẩn tông hoặc thế gia tu hành, đều có tiếp dẫn thiếp như nhau, tu sĩ nếu không có tiếp dẫn thiếp thì không thể tiến vào Thiên Tuyệt cốc, chỉ có thể tạm thời chờ ở bên ngoài, chờ sau khi ẩn lâm đại hội bắt đầu thì mới có thể tiến vào, giống như những người đó.
Dứt lời, Âu Tầm chỉ các tu sĩ đang nghỉ chân ở phía ngoài.
Nghe thấy hắn nói những lời này, Thích Minh Hữu gật gật đầu. Khó trách bên ngoài có nhiều tu sĩ vây quanh như vậy lại không vào cốc, thì ra đó chính là tán tu tự do, không có thế lực dựa vào cũng không có tiếp dẫn thiếp cho nên không vào được.
- Như vậy đi, các người không có tiếp dẫn thiếp, không bằng đi vào cùng ta? Thế nào?
Âu Tầm thật ra có dụng ý, nếu cho bọn họ dùng tiếp dẫn thiếp của Âu gia, chẳng phải là nhen nhóm lên quan hệ của bọn họ và Âu gia sao?
Thích Minh Hữu trong lòng hiểu rõ, bất giác cười cười. Thật không hiểu, mấy tên đệ tử thế gia này, tuổi còn nhỏ mà tâm địa đã gian xảo.
Bất quá ngẫm lại bản thân hắn cũng có mười bảy tuổi, có tư cách gì đi cười kẻ khác.
Thấy đối phương bật cười, Âu Tầm đang muốn tiếp tục dụ dỗ, Long Tuấn trực tiếp cắt ngang lời đối phương nói:
- Tiểu tử nhà ngươi có thấy phiền hay không? Ai bảo chúng ta không có tiếp dẫn thiếp? Ngươi lăn qua một bên đi.
Nói xong, Long Tuấn liếc mắt nhìn Đình Nghị một cái, sau đó lấy một ngọc bài lục sắc trong lòng ra rồi đưa cho hai vị lão giả:
- Đây là thẻ bài chứng minh của Thánh Vực chúng ta, có được hay không?
Hai vị lão giả vừa thấy ngọc bài vẻ mặt có chút ngạc nhiên, sau đó người bên trái vội vàng tiếp nhận ngọc bài.
Thấy Đình Nghị xuất ra ngọc bài, Âu Tầm tức giận trừng mắt:
- Không ngờ tiếp dẫn thiếp của các ngươi lại là lục sắc.
- Lục sắc thì sao? Chẳng lẽ tiếp dẫn thiếp còn có những màu sắc khác nhau?
Long Tuấn ngạc nhiên, sau đó ánh mắt chuyển về phía Khấu Phỉ như muốn hỏi: “Lão có biết không?”.
- Khụ khụ....
Khấu Phỉ ho khan hai tiếng nói:
- Ngươi đừng nhìn lão phu như vậy, lão phu từ trước tới nay cũng chưa từng thấy qua tiếp dẫn thiếp, toàn do mấy người Thạch Kiền mang chúng ta vào.
- Đây quả thực là tiếp dẫn thiếp của Thánh vực.
Sau khi tiến hành xác nhận, lão giả đem ngọc bài trả lại Đình Nghị nói:
- Mời các vị vào bên trong, trong cốc sẽ có người tiếp đón.
Thấy bọn người Khấu Phỉ tiến vào Hạp Cốc, Âu Tầm nhanh chóng lấy một khối ngọc bài màu trắng từ trong lòng ra, một lát sau thu hồi lại rồi đuổi theo.