Thương Thiên

Chương 8: Q.13 - Chương 8: Tình thế






"Thiên Diệp Sơn Trang" thành lập ở phía bắc của Phúc Châu Thành, chính là thế lực lớn nhất bên trong Phúc Kiến, cũng là trú địa ngoại vi của Thiên Địa Minh.

Trước cửa sơn trang, những người canh gác lười nhác tựa vào tượng đá ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại đùa bỡn binh khí trong tay, tựa hồ như rảnh rỗi không có việc gì làm.

Nghĩ đến cũng đúng, Thiên Địa Minh hôm nay chính là hùng chủ một phương, cho dù là trú địa ngoại vi thì thực lực cũng không thể khinh thường. Chỉ cần không phải là người đui mù, thì ai lại dám xông loạn vào nơi đây? Đương nhiên, nếu quả thật có cao thủ tới quấy rối, mấy tiểu lâu la như bọn họ cũng không thể ngăn cản.

So sánh với sự lỏng lẻo bên ngoài, bên trong sơn trang kỷ luật hết sức nghiêm minh, ngay ngắn rõ ràng.

Hàng loạt trạm gác ẩn hiện trải rộng khắp trang viên, không để sót một khe hở! Khí tức mỗi người đều được nội liễm, con ngươi để lộ thần quang, ngay cả gia đinh cũng có thân thủ linh mẫn, cước bộ nhẹ nhàng, tuyệt đối không phải là hạ nhân tầm thường có thể so sánh được.

Tuyết rơi thành lớp dày, ánh nắng tươi sáng, khiến cho ngân trang giống như được xây bằng gạch xanh ngói ngọc.

Lúc này, ở bên trong đình phía sau hậu viện đầy trúc lay động, một già một trẻ ngồi đối diện nhau, trên tay đang cầm những quân cờ đen trắng, vẻ mặt chuyên chú nhìn vào bàn cờ.

Lão giả tuổi gần thất tuần, tóc bạc da nhăn, thân vận áo bào màu đen, không giận mà có uy, đúng là chủ nhân của Thiên Diệp Sơn Trang, cao thủ cảnh giới tiên thiên - Diệp Thiên Tầm.

Ngồi ở đối diện là một nam tử trẻ tuổi tác phong nhanh nhẹn, một thân cẩm y, tay cầm quạt xếp, tướng mạo nhìn không quá hai mươi, nhưng lại có một loại khí chất trầm ổn nho nhã, hắn chính là cháu trai duy nhất của lão giả - Diệp Thiên Hằng.

Diệp Thiên Hằng tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng trí tuệ lại hơn người. Hắn tinh thông bày mưu tính kế, thiên hạ vô song... Ở trong thời loạn thế này thì hắn có địa vị không nhỏ ở Thiên Diệp Sơn Trang, trừ bỏ một chút thực lực ra, hắn còn một tay chủ trì đại cục ở phía sau. Chỉ là, có một điều duy nhất mà Diệp Thiên Tầm cảm thấy tiếc nuối, Diệp Thiên Hằng từ nhỏ thể chất đã yếu đuối, gân cốt dễ vỡ, căn bản là không thể nào tập võ được, thậm chí so với người bình thường cũng còn không bằng. Có lẽ, cái này gọi là trời cao đố kỵ anh tài sao!

"Ba!"

Cờ trắng đánh xuống, cờ đen lập tức bị vây, đại cục đã định.

- Hay tuyệt! Hay tuyệt!

Diệp Thiên Tầm khổ não lắc đầu, mở miệng nói:

- Tiểu tử ngươi đi ra ngoài một chuyến, kỳ nghệ tăng trưởng cũng không ít a! Nhưng lão phu có điều không rõ, làm sao ngươi biết được ta sẽ bỏ qua nhưng quân cờ đen ở trung tâm? Cờ trắng của ngươi rõ ràng là phân bố tán loạn, vậy mà còn có thể vây lấy cờ đen của ta, cuối cùng kết thành một phiến vững chắc, đúng là chỉ sai kém một nước thôi a!

Nghe được lão nhân kêu khổ, Diệp Thiên Hằng không nhanh không chậm thưởng thức một ngụm trà, sau đó cười nói:

- Thế cờ của gia gia tuy sắc bén, mỗi nước đi đều vững chắc, chẳng qua là chưa nắm chắc được đại cục. Kỳ thực, Thiên Hằng cũng không biết gia gia muốn bỏ qua gì, chỉ bất quá ta đã sớm bày ra bố cục ngầm, nhìn như tán loạn, kì thực là nhằm che dấu quân tiên phong. Bên đen tất bại, cho dù là có những quân cờ ở trung tâm hay không cũng vậy cả.

Nghe cháu trai lý giải một phen, Diệp Thiên Tầm không khỏi cảm khái:

- Ai! Xem ra ta đã a! già rồi, trước kia thắng thua luôn bình quân, hiện lại xem ra muốn thắng thật là khó

- Kỳ nghệ của Thiên Hằng đều do gia gia truyền thụ cho, cho dù là thua, thì cũng chỉ là thua trên tay mình, gia gia cần gì phải tự giễu mình. Nếu Thiên Hằng nếu sớm biết thế này, hôm nay đã không cùng gia gia đánh cờ rồi.

Diệp Thiên Hằng biết lão nhân không thật sự phát cáu, chẳng qua là thuận theo lão nhân làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Quả nhiên, Diệp Thiên Tầm cũng không dây dưa thêm, vẻ mặt vui tươi hớn hở nói:

- Lão phu biết tiểu tử nhà ngươi thông minh, ngay cả gia gia ngươi cũng dám trêu chọc, thật sự là đáng đánh mà!

- Ha ha ha!

Vừa vui đùa một trận, Diệp Thiên Tầm đã đổi thành một bộ mặt nghiêm túc nói:

- Thiên Hằng, lần này đi tổng đàn, hội chủ có truyền lời gì về hay không?

- Có.

Diệp Thiên Hằng nghiêm mặt nói:

- Hội chủ kỳ thực đã âm thầm an bài, chúng ta không cần lo lắng quá mức, chỉ cần chuẩn bị thỏa đáng cho Thánh Vực tổng tuyển cử là được rồi. Bất quá hội chủ có nhắc nhở, tranh đấu thiên đạo không phải là chuyện chúng ta có thể nhúng tay vào, nếu như có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, chúng ta nhất định phải xử lý cẩn thận, nếu như vô pháp khống chế cục diện, chúng ta phải lập tức đình chỉ tất cả hoạt động ở Phúc Châu, tránh khỏi những nguy biến lớn.

Diệp Thiên Tầm cười khổ nói:

- Chẳng lẽ hội chủ khẳng định là sẽ có chuyện phát sinh?

Diệp Thiên Hằng trầm ngâm nói:

- Cái này gọi là, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Hiện giờ các thế lực ngầm đang rục rịch mãnh liệt, Thánh Vực tổng tuyển cử lần này chắc chắn sẽ không yên bình được, cho dù là chúng ta không muốn ra mặt, nhưng cũng phải nhìn xem người khác có đồng ý hay không.

"Ài!"

Diệp Thiên Tầm nặng nề thở dài, bất đắc dĩ nói:

- Vị chấp sự nào cũng hi vọng Thánh Vực tổng tuyển cử tổ chức ở chỗ của mình, chỉ có lão phu là liên tục từ chối, không nghĩ tới chuyện này cuối cùng vẫn là rơi vào trên đầu lão phu, thật là thiên ý khó lường a!

Dừng một chút, lão nhân lại hỏi:

- Thiên Hằng, ngươi nói Trung Nguyên lớn như vậy, hội chủ vì sao lại chọn Phúc Châu chúng ta? Những địa phương khác không được sao?

- Xác thực là không được.

Diệp Thiên Hằng lắc đầu nói:

- Hiện tại các đại thế lực minh tranh ám đấu, thời kỳ mẫn cảm như vậy, cho nên chuyện của Thánh Vực nhất định phải lo cho chu tất. Đây là đại công, lại càng là đại phiền. Thứ nhất, những người tham gia tranh đấu không ngừng, cục diện hỗn loạn khó khống chế. Thứ hai, tiếp đãi tu sĩ không thể có nửa điểm sai lầm, nếu không rất có thể dẫn tới họa diệt tộc. Còn có những thế lực khác giương giương mắt hổ nhìn vào chúng ta, thật sự là rất khó xử lý.

Diệp Thiên Tầm tiếp lời:

- Mà Phúc Châu Thành chúng ta có hoàn cảnh tương đối ổn định. Không có tranh đấu hỗn loạn, không có sự kiềm chế của quan phủ, lại là một đầu mối kinh tế then chốt, không có ai lại có ý định phát triển chiến tranh tới đây. Bởi vậy đúng là địa phương thích hợp nhất cho Thánh Vực tổng tuyển cử...

Hơi dừng lại, mục quang lão nhân mang theo ý cười nhìn vào trên người Diệp Thiên Hằng:

- Mà thêm nữa, còn không phải vì hội chủ tín nhiệm đối với Thiên Hằng sao?

Diệp Thiên Hằng cười cười một cách cổ quái, trong lòng có chút cảm khái. Nhớ ngày đó, thế lực ở nơi này là do một tay hắn loại trừ, vốn tưởng rằng có thể đổi được một chút thanh tịnh, không nghĩ tới cuối cùng lại bị kẹt ở chính giữa.

Diệp Thiên Tầm hơi có chút oán trách nói:

- Hội chủ thật đúng là coi trọng chúng ta!

"Khụ khụ - khụ - khụ -"

Một trận ho khan kịch liệt, khuông mặt Diệp Thiên Hằng đột nhiên giống như không còn chút máu, con mắt đỏ lừ.

Diệp Thiên Tầm thấy thế liền cả kinh, vội vàng đi tới phía sau Diệp Thiên Hằng, đem một đạo tiên thiên chân khí truyền vào thể nội của đối phương.

Một lúc lâu sau, Diệp Thiên Hằng từ từ khôi phục khí sắc, thở ra một ngụm trọc khí thật dài:

- Tạ ơn gia gia, Thiên Hằng đã tốt hơn nhiều.

Mặc dù Diệp Thiên Hằng cố gắng ra vẻ hồi phục, bất quá cũng không thể che dấu được bệnh trạng trên khuôn mặt.

Diệp Thiên Tầm thấy vậy, trong lỗ mũi có một trận chua xót:

- Thiên Hằng, cũng là gia gia vô dụng, không có biện pháp chữa khỏi bệnh của ngươi.

Diệp Thiên Hằng bất mãn nói:

- Gia gia, ta nào có bệnh gì, chẳng qua là thân thể có chút hư nhược thôi.

- Nếu ngươi có thể tập võ, bằng vào trí tuệ và ngộ tính của ngươi, tất nhiên sẽ được tu sĩ của Thánh Vực chọn trúng, thành tựu tuyệt đối không thể nhỏ được... Bất quá tranh đấu giữa tu sĩ lại càng hung hiểm, nếu như ngươi có gì bất trắc, lão phu há có thể an lòng được?

Càng nghĩ lại càng thấy đáng tiếc, đồng thời còn có sự áy náy thật sâu.

Diệp Thiên Hằng chẳng hề để ý nói:

- Gia gia hà tất nói như vậy, người ta có câu, người người ai cũng có mệnh của mình, phải tự biết quý lấy, nếu như vận mệnh đã như vậy, ta cũng không cần cưỡng cầu. So sánh với rất nhiều người bất hạnh, ta kỳ thực còn tốt hơn nhiều, gia gia hà tất phải lo lắng như thế?

Diệp Thiên Tầm trừng mắt nói:

- Ngươi nghĩ thoáng thật giỏi, nhưng Diệp gia chúng ta chỉ còn có mình ngươi là người nối dõi, lão gia hỏa ta có thể không quan tâm sao? Ngươi cũng đã trưởng thành rồi, đã tới thời điểm thành gia lập thất, hiện tại sự việc sơn trang cũng đã ổn định, ta cũng nên vì ngươi tính toán một chút. Chờ tổng tuyển cử lần này qua đi, lão phu sẽ tự mình tìm một cô gái tốt cho ngươi...

"Lão nhân lại bất đầu giảng bài!"

Diệp Thiên Hằng thông minh lựa chọn im lặng giống như chỉ là ngoại vật.

Một lát trôi qua, Diệp Thiên Tầm thu hồi lại tâm tư, tự giễu nói:

- Thôi ngươi cứ tự lo cho mình đi, lão gia hỏa ta cũng không không quản thì hơn.

- Ha ha, gia gia sao lại nói như vậy.

- Nghĩ cho kĩ, ta thấy chuyện của mình ngươi thì ngươi tự mình làm chủ vẫn hơn.

- Cảm ơn gia gia.

Ông cháu vui vẻ hòa thuận, lúc này quản gia từ đàng xa đi tới.

- Khải bẩm trang chủ, thiếu trang chủ, ngoại vi quản sự Phùng Hải đang ở ngoài cầu kiến.

- Nga!

Diệp Thiên Tầm thản nhiên gật đầu nói:

- Ừm, đi thôi!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.