Mới giờ Thìn ba khắc, trên ngọn Bình Nham sớm đã thành biển người đông nghịt, nhưng dưới chân núi dòng người vẫn đi lên nối dài không dứt. Rõ ràng thịnh hội trăm năm khó gặp này đã hấp dẫn không ít người trong giang hồ. Mặc kệ bọn họ là muốn là muốn mưu toan một phần lợi ích hay là chỉ tới xem náo nhiệt, cũng đủ để chứng minh rõ sức hấp dẫn của thịnh hội này lớn nhường nào.
Nhân sĩ giang hồ tham dự "Vũ tàng trọng quang" có tới hàng vạn người. Chủ yếu là mấy thế lực cầm đầu: Thiên Hạ hội, Vũ Lâm minh, chính đạo cửu phái, hắc đạo lục tông, Cái Bang, Thanh Vân thành, Thần Kiếm sơn trang; các bang phái thế lực lớn nhỏ khác tổng cộng khoảng bốn năm trăm người; còn những người nhàn rỗi rải rác khắp nơi nhiều không đếm xuể. Đương nhiên không phải tất cả các môn phái giang hồ đều tham dự lần này, cũng có một số môn phái chỉ lo giữ mình, yên lòng với hiện trạng, cho nên đối với thịnh hội lần này lại là chẳng hề quan tâm.
Vì để khống chế tràng diện khổng lồ như vậy, bốn đại gia tộc cùng Triệu gia có thể nói là đã dốc hết toàn lực ra để chủ trì thịnh hội này. Triệu gia xuất tiền, tứ đại thế gia xuất lực, dựng lên mấy trăm doanh trướng trên đỉnh Bình Nham, tại bãi đất trống ở giữa còn đặc biệt lập nên một bục đài cao hơn ba trượng.
....
Nhìn đoàn người dày đặc, tất cả người của tứ đại thế gia đều kêu khổ không ngớt, may mà bọn họ nội tình thâm sâu, trên phương diện nhân lực vẫn là miễn cưỡng đủ dùng.
Muốn an bài cho mấy vạn người giang hồ cũng không phải chuyện đơn giản. Những người có môn phái còn đỡ, chứ đám người không có môn phái hoàn toàn là lộn xộn càn rỡ, ở đây cào bới một tý chỗ khác nháo loạn một chút; khiến cho tứ đại thế gia mệt đến sắp không xong rồi.
Cuối cùng dưới sự bất đắc dĩ đành chỉ có thể chia mọi người thành bốn phần, chính đạo một bên do cửu đại môn phái dẫn đầu, xảy ra chuyện gì sẽ do bọn họ tự giải quyết. Hắc đạo một bên do lục tông phụ trách. Các môn phái trung lập thì do Thanh Vân thành và Thần Kiếm sơn trang dẫn đầu. Còn đám nhân sĩ giang hồ không môn không phái kia thì tạm thời giao cho Thiên Hạ hội và Vũ Lâm minh cùng quản lý, ai dám làm loạn thì đuổi thẳng cổ xuống núi.
So ra thì Triệu gia lại nhàn hạ hơn nhiều, kẻ đứng đầu thiên hạ tài thần cũng không phải là hư danh, tiền tài đối với Triệu gia mà nói căn bản chỉ như một sợi lông trâu, thậm chí đầy tớ của Triệu gia còn nhiều hơn cả đệ tử của tứ đại thế gia. Thấy tình huống như vậy, tứ đại gia chủ đều cảm khái không thôi, có tiền thực là tốt mà!
.....
Trên đường núi vắng vẻ, hai đạo sĩ một già một trẻ cũng đang đi vội. Không phải thầy trò Phương Hàm thì còn là ai nữa!
- Sư phụ, người nói đi nhiều cao thủ võ lâm như vậy đều ở đây, chúng ta đi liệu có vớt được cái gì chứ?
- Dốt! Chúng ta chính là dựa vào trí tuệ, dựa vào công phu thần toán của Bất Giới đại sư ta, chứ không phải đi đọ sức .... Khụ khụ! Là trí tuệ, muốn không phát tài cũng thực không dễ nha ....
Bất Giới mạnh miệng hò hét.
Phương Hàm khinh thường nói:
- Thôi đi, bằng vào một chút khôn lỏi đó của thầy thì ..... Ài! Con còn sợ là sẽ chẳng vớt được cái gì ấy chứ, hừ!
- Lại ngứa mồm đấy phỏng?
Bất Giới giận dữ vung tay định đánh, nhưng Phương Hàm sớm đã nhảy ra, thỉnh thoảng còn làm mặt quỷ, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên vài phần nghịch ngợm đáng yêu.
- A đúng rồi, sư phụ....
Vui đùa ầm ĩ qua đi, Phương Hàm lộ vẻ tò mò hỏi:
- Con vẫn chưa rõ, tứ đại thế gia và Triệu gia tại sao không tự đi tìm bảo tàng, mà trái lại còn muốn nói cho người khác? Bọn họ đều là kẻ ngu si hay sao?
Cốp!
Bất Giới lại cốc cho Phương Hàm một cái, không rõ là trả thù vừa nãy hay là thuận tay mà đánh.
Chỉ nghe lão cười mắng:
- Ta thấy ngươi mới là kẻ ngu si, phải biết rằng mang vật báu trong người là có tội. Có những thứ bọn họ không nuốt được, trước đây mấy gia tộc môn phái bị diệt môn chính là tấm gương tốt nhất...
- .... Cũng phải nói rằng, cho dù bọn họ có đoạt được bảo tàng thì đó cũng chính là phiền phức vô tận. Người của hắc đạo sẽ trực tiếp tới tranh đoạt, còn cái gọi là nhân sĩ chính đạo kia thi càng chính là lũ lang sói miệng đầy nhân nghĩa đạo đức .....
- .... Giang hồ ư? Nói toạc ra chính là chốn "cường giả vi tôn", chỉ có xem xem cường giả đó tốt hay xấu mà thôi. Người của tứ đại thế gia rất thông minh, đương nhiên cũng biết đạo lý này. Cho dù gia tộc bọn họ thế lớn, cũng không thể địch lại thế của cả giang hồ. Chính vì vậy, bọn họ dứt khoát công khai chỗ giấu bao tàng, bớt đi không ít phiền phức cho mình.
Lắng nghe Bất Giới chậm rãi giảng giải, Phương Hàm vẫn khó hiểu, lại hỏi:
- Làm như vậy bọn họ chẳng phải là bận rộn một trận không công ư? Bản thân có thể được lợi gì? Người nói bọn họ thông minh, tại sao lại có thể làm ra loại chuyện phí công phí sức mà không thu lợi được?
- Điều đó là đương nhiên ...
Bất Giới hắc hắc cười nói:
- Tàng bảo đồ cũng là thứ bỏng tay đấy, dù sao cầm trong tay cũng không tốt, vậy không bằng vứt cho người khác. Cứ như vậy, bọn họ không chỉ thu được danh tiếng tốt, hơn nữa ta tin bọn họ cũng sẽ không để bản thân chịu thiệt đâu, khi phân chia bảo tàng bọn họ nhất định chiếm được phần to.
Phương Hàm nghe vậy tức thì bừng tỉnh đại ngộ:
- Thì ra là thế! Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
- Ài ...
Bất Giới thở dài một tiếng, nhíu mày nói:
- Kỳ thực ta đã suy tính ra cuộc tranh giành bảo tàng lần này nhất định phát sinh tai ương đầu rơi máu chảy, chúng ta có thể cũng sẽ lún sâu vào trong đó.
Phương Hàm khẽ giật mình, thấy bộ dạng Bất Giới không giống nói giỡn, liền hỏi tiếp:
- Vậy vì sao chúng ta còn đến?
- Ài! Nếu đã có thể tính ra việc này thì chính là nói rõ vận mệnh của ta cũng dây dưa trong đó, cho dù không đến cũng không thoát khỏi. Vậy chi bằng cứ xuất phát từ căn nguyên, mới có thể có một đường sinh cơ!
- Cái gì!
Vẻ mặt Phương Hàm tái nhợt, nói:
- Vậy chúng ta đều sắp chết sao?
- Ngươi cứ yên tâm, trong mệnh của ngươi có phú quý, sẽ có quý nhân tương trợ. Hồi đó ta thu dưỡng ngươi chính vì thấy ngươi mệnh tốt, nếu không thì nuôi một tiểu quỷ đoản mệnh làm gì? Hắc hắc!
- Nhưng sư phụ ....
- Loại người hiểu biết vận mệnh như chúng ta vẫn không thể tranh đấu cùng ông trời đâu .... Đi thôi, đến lúc đó chúng ta tùy cơ hành động là được. Lão già ta cũng không giống loại người đoản mệnh đâu. Ha ha ha ...
- Vâng!
......
----------oOo----------
Ở giữa ngọn Bình Nham chính là trận doanh của tứ đại thế gia và Triệu gia, canh phòng nghiêm ngặt, người ngoài căn bản không cách nào đặt chân vào đó nửa bước.
Mộ Dung Thành năm nay bốn mươi hai tuổi, vị gia chủ của Mộ Dung thế gia này vì trông thấy tương lai gia tộc sắp được huy hoàng trong tay mình cho nên trong lòng đương nhiên vui sướng rạo rực.
Không để ý tới bên ngoài nhốn nháo, trong doanh trướng vẫn một vẻ an tĩnh. Mộ Dung Thành lúc này đang ngồi trên ngôi cao mặt mày hớn hở , hắn quay sang nói với một nữ tử khí chất cao quý ngồi chếch mé dưới:
- Con gái à, con nói xem lần này Mộ Dung thế gia chúng ta có bao nhiêu cơ hội?
Thì ra Thì ra nữ tử này chính là đệ nhất tài nữ trên giang hồ Mộ Dung Lãnh Tuyết. Nàng tuy tên là Lãnh Tuyết (tuyết lạnh), nhưng trên mặt lại luôn duy trì một vẻ tươi tỉnh bình tĩnh. Một thân áo trắng như tuyết, khoan thai thưởng thức hương trà thơm ngát.
Nghe thấy phụ thân hỏi vậy, Mộ Dung Lãnh Tuyết đặt chung trà trong tay xuống, khẽ mỉm cười nói:
- Sau lần tranh đoạt "vũ tàng" này, thiên hạ sẽ lật sang trang sử mới, loạn thế ập tới, chính là lúc Mộ Dung gia chúng ta đại triển quyền cước ...... Đám ngu muội thì đợi cơ hội, kẻ trí giả thì nắm lấy cơ hội, còn cường giả thì chính là sáng tạo cơ hội. Hiện tại chúng ta đã vạch ra một cơ hội cực tốt, chỉ còn phải chờ đến lúc chín muồi mà thôi.
Mộ Dung Thành nói:
- Con nói không sai, chúng ta đã mở ra một cục diện rất tốt, nhưng đồng dạng cũng có rất nhiều người như hổ đói nhìn chằm chằm vào chúng ta.
Mộ Dung Lãnh Tuyết xem nhẹ nói:
- Bất cứ việc gì cũng có phần phiêu lưu mạo hiểm, cái chúng ta có thể làm chính là tranh thủ lợi ích lớn nhất trong trong tràng đấu võ này.
Dừng một chút, nàng lại nói tiếp:
- Những người khác con không lo lắng, chỉ có gia chủ Triệu gia lại khiến con nhìn không thấu. Người này chắc hẳn không đơn giản như chúng ta tưởng tượng ....
Mộ Dung Thành hơi giật mình, lập tức hỏi:
- Con nói là Triệu Thiên Cân thâm tàng bất lộ ư?
- Không sai!
Mộ Dung Lãnh Tuyết khẳng định:
- Có thể trở thành người giàu nhất thiên hạ thì sao có thể đơn giản được! Nói không chừng, đằng sau hắn còn ẩn giấu thế lực lớn hơn nữa. Nếu đúng như vậy, là địch hay bạn đến lúc đó còn phải nhìn vào bản lĩnh của từng người...
- ....Nói đi cũng phải nói lại, lần này bảo tàng lộ diện chính là hắn chủ động đề xuất, mặc dù tứ đại thế gia chúng ta thu lợi nhiều nhất, nhưng không loại trừ hắn còn có tính toán khác. Nói không chừng, hắn cũng là đang đợi cơ hội này!
Thật là một nữ tử tâm tư tinh tế, chỉ trong mấy câu ngắn ngủi đã vạch trần rất nhiều bí mật. Mặc dù rất nhiều chuyện cũng không thể xác thực, nhưng không thể không thừa nhận trí tuệ hơn người của nàng.
- Nếu đã như vậy, chúng ta nhất định phải lập hai kế hoạch.
- Kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến hóa. Có điều đại ca học nghệ đã sắp quay về rồi, đến lúc đó cho dù đụng phải mười đại cao thủ của hắc bạch lưỡng đạo, chúng ta cũng không phải e dè gì!