Thương Thiên

Chương 41: Q.13 - Chương 41: Tranh chấp trên đỉnh núi






- Quản Thư Phòng, ngươi đây là có ý gì?

Tiểu Vũ nhìn lướt qua những thiếu niên xung quanh, không có sợ hãi chút nào. Nếu không phải là đã hứa với gã râu rậm là không dùng võ công trước mặt người khác thì hắn đã sớm cho đối phương một bài học rồi. Lại tiếc thêm là võ công học được từ Diễn Võ Đường chỉ có một chút da lông, đối với thực chiến còn chưa dùng được, cho nên hắn cũng chỉ có thể nén giận xuống.

- Ngươi nói ta có ý gì?

Quản Thư Phòng âm hiểm cười nói:

- Người trong gian hồ, chính là dựa vào thực lực để nói chuyện, các ngươi có tư cách gì mà có được vũ khôi đao? Thức thời thì giao ra đây, cộng thêm cúi đầu nhận sai, bằng không về sau đừng có sống được tử tế.

- Ngươi dám!

Tuy Tiểu Vũ trước giờ sống ôn hòa, không chủ động cùng người khác phát sinh mâu thuẫn. Nhưng có những chuyện cho dù muốn nhịn cũng không thể nhịn. Nữu Nữu cũng nói chen vào:

- Các ngươi đúng là không biết xấu hổ, lấy nhiều người khi dễ ít người! Vũ khôi đao là do bang chủ tự mình ban thưởng cho ca ca của ta, các ngươi cưỡng đoạt, nếu Đường chủ mà biết được thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đám các ngươi. Hừ!

Nghe được Nữu Nữu nói như thế, những đứa trẻ khác đúng là có chút dao động tâm tình.

- Mọi người đừng nghe lời nó!

Quản Thư Phòng thấy có chút bất ổn, vội quát lớn:

- Các người không phải là ỷ vào Lưu hương chủ sao? Không sợ nói cho các ngươi biết, tiểu gia ta cũng không phải là người tầm thường, hôm nay ta cứ đánh các ngươi đấy, xem các ngươi có thể làm gì được ta! Đều lên cho ta...

Bọn trẻ này trước giờ đều rất nghe lệnh, vừa nghe quát đã lập tức lao lên.

Nữu Nữu thấy thế thì run lên, Tiểu Vũ gắt gao đem nàng che chắn.

Tiền viện phát sinh chuyện như thế, tự nhiên là tránh không được tai mắt của quản sự.

Ở trên một đài cao gần đó, có một bóng hình xinh đẹp đứng lặng trong gió nhẹ, quần áo xanh biếc nhẹ nhàng đong đưa, giống như là một bức họa xinh đẹp.

- Trữ cô nương, chúng ta có cần đi ngăn bọn chúng lại hay không...

Lâm Hổ có quy củ đứng ở phía sau Trữ Uyển Can, vẻ mặt vô cùng kính cẩn.

- Trước tiên cứ xem đã, không cần gấp... Những đứa trẻ này nếu chỉ là cãi nhau, không có tranh đấu thì cũng không có nhuệ khí, không có đảm lượng. Chúng ta hao phí tâm lực bồi dưỡng bọn chúng còn có tác dụng gì? Hơn nữa, ta còn muốn xem xem hai đứa trẻ kia đến tột cùng là có bao nhiêu bản lãnh, ta cảm thấy gã râu rậm sau lưng bọn chúng rất thần bí.

Lâm Hổ cũng gật gật đầu, kiên nhẫn đợi ở một bên. Chuyện gã râu rậm một quyền liền phế một tiên thiên cao thủ hắn cũng đã nghe qua. Tuy rằng chân tướng mập mờ, nhưng từ sự ưu đãi của bang chủ đối với hai đứa trẻ này, ít nhiều cũng để lộ tí manh mối.

- Ca ca, ca ca người không sao chứ? Ô ô ô, đừng đánh nữa! Các ngươi đừng đánh nữa!

Nhìn huynh trưởng bị chân tay đánh túi bụi, Nữu Nữu lo lắng không thôi. Mặc dù nàng biết thân thể Tiểu Vũ không kém, nhưng tràng diễn hỗn loạn thế này, nàng đúng là gặp lần đầu tiên, há có thể giữ được bình tĩnh?

- Đủ rồi!

Nghe muội muội khóc, tâm thần Tiểu Vũ run rẩy mãnh liệt, phẫn nộ thét lên một tiếng.

"Oanh!"

Lực quán toàn thân, khí kình chấn động, những đứa trẻ xung quanh đều bị bắn ngược ra.

Tiểu Vũ lạnh lùng nhìn bọn chúng, thầm nghĩ:

- Đại thúc không cho chúng ta xuất thủ, nhưng đây là bọn chúng không cho ta cơ hội làm điều đó.

Tiểu Vũ nhanh chóng kẹp lấy Nữu Nữu, dùng sức nhấc chân lên, nhẹ nhàng vọt qua tường người, để cạnh những đứa trẻ nằm ngổn ngang với đôi mắt kinh hãi.

Bọn chúng tuy rằng còn nhỏ nhưng nhãn lực cũng không quá kém, dựa vào thân thủ tốt như vậy thì nếu đối phương thực sự muốn động thủ, bọn họ sớm đã bị đánh bại rồi.

- Chuyện ngày hôm nay, ai cũng không được nói ra ngoài, nếu không thì rửa mông chờ lão tử đá đi, hừ!

Quản Thư Phòng tâm thần bất định, cuối cùng cũng quyết định đem chuyện này dấu đi.

Song, chuyện này đã bị hai người ở trên đài cao thu hết vào trong mắt.

- Trữ cô nương, hai đứa trẻ này thật cổ quái, mới học võ được nửa tháng đã có võ công như thế, trừ phi là có được kỳ ngộ gì đó. Chúng ta có cần đem chúng lên tra hỏi chút không?

Lâm Hổ thu hồi mục quang, ngữ khí có chút trầm trọng.

Những người này đúng là quá quái đi. Gã râu rậm vô lai vô lịch, một quyền hạ một cao thủ tiên thiên, hai đứa nhỏ nhà quê thì lại có thể dễ dàng đánh bại những đứa trẻ lớn hơn mình.

Trữ Uyển Can nghe vậy khoát tay nói:

- Không cần, bọn chúng dù sao cũng còn nhỏ, dùng thủ đoạn cực đoan thì rất không thỏa đáng. Nếu ta đoán không sai, công phu bọn chúng sử dụng là do gã râu rậm truyền thụ cho. Trước khi xác định rõ tính địch hữu của đối phương, chúng ta không được vọng động. Ngươi chỉ cần để ý bọn chúng nhiều hơn một chút, còn lại cứ để ta và bang chủ xử lý.

- Tại hạ đã minh bạch.

Lâm Hổ gật đầu, nhưng nghi hoặc trong lòng cũng không có giảm đi.

...

Diễn Võ Đường hậu viện, mọi chuyện vẫn an tĩnh như thường.

Gã râu rậm vẫn ngồi bên cạnh đống củi, nhìn về phía chân trời xa xăm.

Bỗng có tiếng bước chân truyền tới, đúng là Tiểu Vũ và Nữu Nữu.

Nhìn thấy gã râu rậm, hai đứa trẻ nhất thời an tâm không ít.

- Đại thúc...

Tiểu Vũ tới trước mặt gã râu rậm, ấp a ấp úng nói:

- Đại thúc, mới vừa rồi Quản Thư Phòng dẫn người tới vây quanh chúng ta, ta không thể không sử dụng một ít thứ người dạy cho ta...

Vừa nói xong, tiểu gia hỏa lại len lén liếc về phía gã râu rậm, người ta vẫn trầm tĩnh như cũ, không vui không giận, đúng là khiến người ta thêm thấp thỏm mà.

Nữu Nữu cũng sợ ca ca bị trách mắng, nói thêm vào:

- Đại thúc không nên giận ca ca, ca ca là vì bảo hộ Nữu Nữu nên mới sử dụng võ công của đại thúc dạy cho.

- Nữu Nữu ngoan, đại thúc không có tức giận.

Gã râu rậm nhẹ nhàng ôm Nữu Nữu vào trong lòng, ôn hòa nói:

- Ta dạy cho các ngươi tu luyện, chính là vì bảo vệ thân nhân và bằng hữu của mình, nếu ngay cả điểm này còn không làm được thì học được võ công có tác dụng gì?

Dừng một chút, hắn lại nói:

- Nhân sinh chính là như vậy, thường hay có những chuyện thân bất do kỷ, có lẽ có một ngày các ngươi sẽ minh bạch được, nếu hiện tại các ngươi chọn trở về thôn thì có thể có được sự bình thản và hạnh phúc. Nhưng nếu các ngươi lựa chọn lưu lại, nhất định phải có sự giác ngộ về thống khổ...

- Đại thúc...

Không biết vì nguyên nhân gì, hai đứa trẻ có cảm giác đại thúc râu rậm hôm nay có gì đó khác thường, lời nói thập phần thương cảm!

Trầm mặc trong chốc lát, gã râu rậm mở miệng nói:

- Tối nay các ngươi cũng không cần trở về, cứ ở lại chỗ của ta đi.

- Hay quá.

Hai đứa trẻ cao hứng gật đầu, cũng không hề biết sắp có một tràng mưa gió phát sinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.