Bốn đại thân khu như thủ hộ thần đứng tại bốn phương, trấn áp hết thảy mọi thứ.
Phía dưới tứ linh thánh thú, tất cả đồng tâm hiệp lực, đem nguyên khí
toàn thân quán chú vào thân thể thánh thú, duy trì chân linh của thánh
thú không bị tiêu tan.
Phía đông là nơi cường giả tụ tập nhiều
nhất, có Bạch Tố Vân, Tả Tâm Minh, Phong Viêm, Phong Đạo Huyền, Hạng Bá
Thiên, Yến Bắc Kình thuộc Ẩn Tông của Thánh Vực, thêm cả những cao thủ
Ma Môn đã ước định trước đó là Hầu Quân Lâu, Độc Cô Vô Phong. So với
phía đông thì phía nam có hơi ít cường giả hơn một chút, bao gồm đám
người Ngữ Phi Tuyệt của Ma Môn thì còn có Cửu Di bộ lạc Sở Việt, Hạ Hầu
Đan và Hình Cửu Anh. Phía tây thì có Nguyễn Minh Bảo cầm đầu, dẫn theo
Thiên Tuyết Lĩnh Tứ Đại Thiên Vương. Còn phía bắc thì chỉ có Thiên Nhất, Hàn Băng, Tiết Thiên Lan ba người.
Là tán tu cho nên Thủy
Thiện biết giờ phút này mình không thể không đếm xỉa đến, vì thế, ngẫm
nghĩ một lát hắn liền bay về phía Thiên Môn.
- Tiết Đế, ta đến giúp ngươi đây
Thấy Thủy Thiện tới hỗ trợ, đám người Thiên Nhất nhẹ nhàng thở ra, mà
Tiết Thiên Lan thì khẽ gật đầu, không hề lộ ra cảm xúc khác thường nào.
Tứ linh trấn thủ, không gian dần dần ổn định lại.
Hiên Viên Đại Tôn từ từ thở ra, vẫn vận chuyển thế giới lực như trước, lẳng lặng nhập định.
- Ầm!
Đại môn của Hồng Mông Đại Điện cuối cùng cũng khép lại, cấm chế xung quanh cũng khôi phục như thường.
Lúc này, tử sắc đã bao phủ bên trong điện, đám người Thiên Khung Đại
Tôn tụ tập ở một bên, lạnh lung nhìn vào cột sáng tử sắc ở trung ương
điện phủ, trong long đầy rung động.
Tráng lệ! Cao quý! Thần bí!
Không ai có thể dùng ngôn ngữ đến miêu tả được cảnh tượng mà họ đang
thấy, bên trong cột sáng màu tím, một hạt bụi nhỏ đang phát sáng như một viên mầm mống của sinh mệnh, ẩn chứa trong đó là sinh cơ vô hạn.
Chắc chắn đây là Hồng Mông Chi Nguyên theo như lời của Mộ Dung Ngạo hàn!
Dùng sức hấp thụ, mọi người cảm nhận được một cỗ sinh cơ khổng lồ đang
chuyển vào cơ thể, quả như ăn tiên đan thần dược, kinh mạch giãn ra,
tràn đầy sức sống. Nhưng càng làm mọi người thấy khó tin chính là tử khí tụ tập trong cơ thể mấy trăm năm đang dần dần tiêu tán, hóa thành sinh
mệnh nguyên khí hùng hậu.
Đúng vậy, là sinh mệnh nguyên khí, căn bản của vạn vật sinh linh.
Lúc sinh linh lớn dần thì sinh mệnh nguyên khí trong cơ thể sẽ bị tiêu
hao dần dần, cuối cùng chuyển hóa thành tử khí, khi sinh cơ trong cơ thể hao hết, toàn bộ biến thành tử khí thì sinh mệnh của sinh linh đó cũng
kết thúc, không có sinh linh nào ngoại lệ. Cho dù Đại Tôn có thể diễn
biến thế giới, có lực lượng tối cao có thể trì hoãn được tiêu hao của
sinh mệnh nguyên khí, nhưng bọn hắn cũng không thể chống lại sự ăn mòn
của thời gian, Vô Danh Đại Tôn chính là một ví dụ. Mà Hồng Mông Chi
Nguyên xuất hiện cũng khiến bọn họ có hy vọng trường sinh bất tử, thậm
chí là vĩnh hằng bất diệt.
Có lợi ích tốt như thế, ai cũng
không thể buông tha loại cơ duyên ngàn năm có một này nên bọn hắn vội
vàng vận chuyển thế giới lực, thi triển thủ đoạn để chiếm Hồng Mông Chi
Nguyên thành của mình.
Sinh Mệnh đang bị xói mòn đang khôi
phục, lực lượng tăng lên bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy, cảm giác này thật tuyệt vời!
Nhưng khi mọi người đang chìm đắm
trong bầu không khí tuyệt vời này thì một đạo khí thế đầy bạo ngược điên cuồng thổi đến, đem bọn họ bao phủ trong đó, ngăn cách mọi thứ ở bên
ngoài khiến bọn họ không thể hấp thu Hồng Mông Chi Nguyên.
Đáng chết! Sao lại quên tên đại ma đầu Mộ Dung Ngạo Hàn đang ở đây!
Mọi người chưa kịp tỉnh lại thì một âm thanh đầy oán độc, phẫn nộ vang lên bên tai.
- Mấy lão bất tử các người lại dám đoạt Hồng Mông Chi Nguyên với bản công tử, ta muốn các người chết không tử tế!
- Giết giết giết!
Cực độ phẫn nộ khiến ma tâm của Mộ Dung Ngạo Hàn tăng lên, khuôn mặt
vặn vẹo cực độ, lộ ra biểu tình vô cùng dữ tợn. Trong tiếng gầm gừ, một
đạo bóng đen cự đại hiện ra sau lưng Mộ Dung Ngạo Hàn, giương nanh múa
vuốt đánh tới phía đám người Thương Khung Đại Tôn.
- Ầm!
Hắc sắc cự ảnh như tà ma hóa thân, từ trên trời giáng xuống, gắt gao áp chế đám người Thiên Khung Đại Tôn.
Cùng lúc đó, Mộ Dung Ngạo Hàn lộ ra ánh mắt tham lam, nhìn vào Hồng Mông Chi Nguyên, sau đó phi thân nhảy vào.
- Tư tư tư!
Tử mang hóa thành từng đại lôi đình như ngón tay, lượn lờ xung quanh
người Mộ Dung Ngạo Hàn, lực lượng cường đại khiến quần áo hắn bị xét
nát, lộ ra thân hình hoàn mỹ. Giờ phút này, hắn như người đang lạc trong sa mạc, vô cùng đói khát, tham lam hút lấy tử sắc quang lạp.
Càng hút quang lạp thì thân hình của Mộ Dung Ngạo Hàn bắt đầu bành
trướng, một cỗ lực lượng khổng lồ từ trong cơ thể hắn phát ra như muốn
hủy diệt hết thảy, thôn phệ hết thảy.
- Rống rống rống!
Một tiếng rống vang vọng đại điện, Mộ Dung Ngạo Hàn liều mạng dãy dụa
trong màn sáng, mặc cho vẻ mặt của hắn đầy thong khổ, nhưng trong tiếng
hô lại lộ ra sự phấn khởi.
- Không tốt!
Nghe tiếng gào của Mộ Dung Ngạo Hàn thì sắc mặt mọi người đại biến, lực lượng của đối
phương đang tăng trưởng nhánh chóng, nếu cứ để hắn tiếp tục thì bọn họ
không thể chiếm được Hồng Mông Chi Nguyên mà ngay cả mạng sống cũng phải để lại nơi đây.
- Chư vị Đại Tôn, việc này không nên chậm trễ, nếu bây giờ mà không liều mạng thì chút nữa cũng không còn mạng để mà liều.
Thiết Huyết hô to, Phượng trưởng lão và Lê trưởng lão ở bên ngoài cũng đã chuẩn bị toàn lực ứng phó.
Vài vị Đại Tôn thấy thế cũng nhìn nhau gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Năm vị Đại Tôn, thêm một vị dị thuật tông sư, sáu người đại biểu cho
lực lượng tối cao của thế gian. Bọn họ liên thủ tất nhiên là kinh thiên
động địa.
Lê trưởng lão ra tay đầu tien, cổ lão phù văn xuất hiện trên trán của hắn, phóng ra quang mang tối tăm.
- Cổ lão thần minh, thức tỉnh trong giấc ngủ, mang thiên địa ý chí, xóa đi hắc ám, sáng tạo tương lai.
Lê trưởng lão cao giọng ngâm xướng, một đạo ý chí cổ lão dần nhưng tụ,
xuyên thấu tầng tầng cách trở, sinh ra một tia liên hệ với thiên địa.
Thiết Huyết đứng ở một bên, mặt nhăn lại, lấy lực lượng hiện tại của hắn thì không thể tham gia vào việc này.
Bên kia, Phượng trưởng lão đưa tay đặt lên mi tâm, lại là một đạo phù
văn quang mang, kéo dài tới Lê trưởng lão, dung hợp với nhau. Không biết hai người bọn họ dùng bí pháp gì mà có thể đem lực lượng của hai người
trọng điệp với nhau, uy thế không chỉ là gấp đôi so với trước đó.
- Ầm!
Cổ lão ý chí hóa thành một hàng dài, phi thăng lên trên như muốn phá đi phiến thiên địa bình chướng.
Mấy vị Đại Tôn tất nhiên sẽ không đứng nhìn, Thiên Khung Đại Tôn xuất
ra ngọc thướng. Hung hăng chém ra, một đạo nhận mang dày dặc như lúc
khai thiên.
Sau đó, Cực Kiếm Đại Tôn điểm ngón tay, hai đạo
kiếm mang màu tím và màu đen phá không mà đi, có thể thấy được hai thân
ảnh ở trong đó, là Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân.
Nguyên Hoang Đại Tôn và Thánh Ngôn Đại Tôn cũng xuất thủ, uy thế không hề thua kém hai người trước.
Ánh mắt của Minh Huyễn Đại Tôn cũng hiện lên vô số cảm xúc, diễn biến
ra thất thải lưu quang, lan tràn tứ phương, chiếu rọi cả thiên địa!