Trong đêm tối, bên ngoài Hồng Diệp Lâm ánh lửa chập chờn.
Hồ Hiến Hải đứng ngoài rừng lo lắng chờ đợi, sáu trăm binh lính đã tiến vào suốt hai canh giờ, nhưng ngoại trừ việc thấy vô số tín hiệu vang lên cùng với khói bay lên thì không có một tin tức nào khác truyền về.
"Sa sa... Sa sa..."
Lúc này, khoảnh rừng phía trước truyền lại chút động tĩnh, Hồ Hiến Hải kích động nói: "Có tin truyền về rồi!" rồi y nhìn khói trong rừng bốc lên không ngừng, trong lòng thấp thỏm không yên.
"A..."
"Không..."
Một đám quan binh chạy ra khỏi cánh rừng, đầu tóc tán loạn, quần áo rách nát, toàn thân đầy máu, trông thật thảm hại, trong mắt chúng tràn đầy sợ hãi.
Nghe bọn chúng la hét như thế, Hồ Hiến Hải cùng đám tùy tùng bên cạnh chợt thấy lạnh cả người.
"Rốt cuộc là phát sinh chuyện gì?" Hồ Hiến Hải giữ một tên lại hỏi.
Tên đó vừa giãy giụa vừa nói lớn: "Chết hết rồi, bọn họ chết hết rồi, trong đó toàn là cạm bẫy. Không, là địa ngục, chỗ nào cũng có máu, trong đó đúng là địa ngục."
"Thế bọn chúng có bao nhiêu tên?"
"Người? Không có ai, không thấy địch nhân, không thấy địch nhân... A..." Tên đó liều mạng giật tay ra, rồi bỏ chạy thật xa, những tên khác cũng không khác gì.
"..." Hồ Hiến Hải trong lòng kinh hãi, ngơ ngác đứng tại chỗ, nhất thời nói không nên lời.
Sáu trăm người tiến vào, tất cả đều không phải người bình thường, nhưng giờ đây chạy ra chỉ còn hơn trăm người, hơn nữa ngay cả cái bóng của địch nhân cũng chưa thấy được. Chuyện này... Hồ Hiến Hải thật khó mà có thể chịu đựng nổi.
Tên tùy tùng bên cạnh bừng tỉnh lại hỏi: "Đại nhân, chúng ta giờ phải làm gì?"
Hồ Hiến Hải ngẩn ra, trầm ngâm một lát rồi nói: "Ta thấy chuyện này phải mời cao thủ xuất mã mới được. Chúng ta quay về trước đã, đem chuyện này báo cáo cấp trên. Ngươi đưa ngựa cho ta, ta phải đến Thái gia một chuyến."
"Dạ, đại nhân."
Trên đỉnh Đại Lĩnh Phong, Nhạc Phàm phân xuất tinh thần, chú trọng nhìn tình hình Hồng Diệp Lâm. Thấy khói trong rừng bốc lên cao tận trời, trong mắt hắn hiện lên tia lạnh lùng.
Hôm sau.
Ánh quang đầu tiên của buổi sáng chiếu lên mặt của Long Tuấn và Đinh Nghị, khiến bọn chúng hai mắt cảm thấy khó chịu, vì vậy chúng không tình nguyện nhưng cũng phải vùng dậy đứng lên.
"Oài! Trời sáng rồi, A Tuấn, đi kiếm cái gì ăn thôi!" Đinh Nghị quẹt mũi, trong mắt vẫn còn chút mơ màng.
Long Tuấn lười biếng dụi mắt, vẻ kiệt sức nói: "Đây là hoang sơn dã lĩnh, kiếm ăn ở đâu chứ! Quên đi, ngủ tiếp đi thôi."
"Các ngươi còn chưa dậy sao?"
Bọn Long Tuấn vừa định nằm xuống, một âm thanh lạnh lùng vang lên bên tai chúng, giống như bị dội nước lạnh, khiến bọn chúng không còn chút buồn ngủ nào.
"A... Sư phụ dậy sớm thật!" Long Tuấn cùng Đinh Nghị dụng sức dụi mắt, đồng thanh la lên.
Nhạc Phàm nhìn hai người một hồi lâu, ánh mắt sâu sắc, trong lòng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Long Tuấn và Đinh Nghị thấy Nhạc Phàm một hồi lâu không nói gì, cảm thấy bất an, thiết tha mà nhìn hắn.
Thật lâu sau, Nhạc Phàm mới chậm rãi hỏi: "Các ngươi không sợ chết à?"
Long Tuấn cùng Đinh Nghị ngẩn ra, hai cái miệng đồng thanh nói: "Sợ!"
Nhạc Phàm không tỏ vẻ giật mình, nhưng nói từ từ: "Sợ chết, vì sao còn leo lên đây?"
Long Tuấn liếc mắt nhìn Đinh Nghị một cái, hạ giọng nói: "Hai huynh đệ ta vốn là cô nhi, đi đâu cũng bị người khác khi phụ, nếu là đắc tội với người có thế lực thì ngay cả chỗ dung thân cũng không có, chính vì chúng ta sợ chết cho nên mới chịu nhục nhã để sống như thế."
Đinh Nghị tiếp lời nói: "Nhưng lại không cam lòng chịu nhục cả đời, cho nên chúng ta đi khắp nơi bái sư, hi vọng có thể học được một chút công phu phòng thân, từ nay về sau sẽ không để người khác khi dễ nữa." Lời nói của hắn biểu lỗ sự phẫn hận.
Long Tuấn lớn tiếng nói: "Chúng ta sợ chết, nhưng chúng ta càng không cam tâm, cho nên mới leo lên đây, chúng ta muốn chứng minh quyết tâm của mình."
"Đồng sanh cộng tử, tuyệt đối không rời. Các ngươi rất tốt!"
Nhạc Phàm nghiêm chỉnh nói: "Thiên hành kiện, nam nhân đương tự cường bất tức."
Long Tuấn cùng Đinh Nghị toàn thân chấn động, nghe Nhạc Phàm khẳng định như thế, hai người nước mắt tự nhiên chảy ra. Hơn mười năm gian khổ lưu lãng, hơn mười năm cố gắng kiên trì. Hôm nay cũng có người có thể nhìn thấu nội tâm bọn chúng, lý giải được ý nghĩ của chúng, điều này không khiến người ta kích động sao. Nước mắt, bất quá chỉ là một loại biểu lộ tình cảm mà thôi.
Mặc dù Lý Đàm từng cảnh cáo Nhạc Phàm "Nam nhân không được rơi lệ" nhưng hắn không để ý đến chuyện bọn Long Tuấn khóc.
Sau một hồi lâu, Nhạc Phàm mới nói: "Khóc, tịnh không biểu lộ việc yếu đuối. Im lặng, cũng tuyệt không đại biểu cho việc khuất phục."
"Khóc, tịnh không biểu lộ việc yếu đuối. Im lặng, cũng tuyệt không đại biểu cho việc khuất phục." Câu nói của Nhạc Phàm vĩnh viễn trở thành niềm tin trong lòng Long Tuấn và Đinh Nghị, lại khiến cho bọn chúng nước mắt chảy ra.
"Các ngươi đi theo ta." Nhạc Phàm đứng dậy đi đến chỗ cây thương tùng.
Long Tuấn và Đinh Nghị cùng nhìn nhau, lập tức đứng dậy bước theo.
Nhạc Phàm đứng dưới cây tùng, nhìn về bầu trời vô tận, cất giọng nói: "Người trong thiên hạ bé nhỏ yếu nhược, thất tình thất khổ liên miên bất tận, các ngươi và ta cũng nằm trong số đó. Các ngươi từ nhỏ đã cô đơn khổ cực, nếm đủ sự lạnh lùng của nhân gian, trong lòng tình cảm phong phú, rất thích hợp với phương pháp tu luyện của ta..."
Long Tuấn và Đinh Nghị nghe đến đó, trong lòng liền mừng đến phát cuồng.
Nhạc Phàm nói như thế cũng là đáp ứng truyền thụ công pháp cho chúng. Hơn mười năm ước nguyện cuối cùng cũng đã đạt được, điều này sao không khiến chúng kích động chứ. Đặc biệt là Đinh Nghị, vốn là tưởng mình không có cơ hội học võ, nhưng hiện tại đã là liễu ám hoa minh, phong hồi lộ chuyển, trong lòng hưng phấn không có lời nào tả xiết.
"Các ngươi đừng cao hứng." Nhạc Phàm nhạt giọng nói: "Phương pháp tu luyện của ta không thể so với võ học, là một con đường mà người khác chưa từng nếm trải qua, con đường này có thể lên đến tận trời cao, cũng có thể là vạn kiếp bất phục."
Long Tuấn và Đinh Nghị cùng ngẩn ra, Nhạc Phàm nói như thế khiến bọn chúng cảm thấy hụt hẫng. Đúng thế, việc chọn lựa cũng phải trả một cái giá nào đó.
Thấy hai người trầm tư, Nhạc Phàm cũng không làm phiền, yên lặng nhìn về chân trời, đợi câu trả lời của chúng.
Long Tuấn cùng Đinh Nghị nhìn nhau, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Nhạc Phàm, đồng thanh nói: "Ta nguyện ý!"
Hai người vừa muốn quỳ xuống, Nhạc Phàm liền ngăn lại nói: "Hôm qua đã quỳ rồi, về sau nếu có làm như thế nữa là các ngươi có thể tự mình ra đi được rồi!"
"..." Long Tuấn và Đinh Nghị trong lòng hiểu được dụng ý của sư phụ, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Nhạc Phàm thấy hai người vẻ mặt kiên nghị thì hài lòng nói: "Không sợ hãi thử thách phía trước, đó mới là bản sắc nam nhi."
Vừa quyết định xong, bọn Long Tuấn tâm trạng lại trở nên thoải mái không ít.
Long Tuấn cười hi hi nói: "Sư phụ, người luyện võ công gì thế, quả rất lợi hại, cho dù có nhiều người như thế cũng đều đánh bại hết, ngay cả tiên thiên cao thủ cũng không là đối thủ của người."
"Đúng thế đúng thế!" Đinh Nghĩ cũng phụ họa theo.
Nhạc Phàm nói: "Ta luyện không phải võ công, mà là luyện tâm, cũng chính là tinh thần." Dừng lại một chút rồi hắn nói tiếp: "Hơn nữa ta chỉ có thể chỉ cho các ngươi luyện tâm chi pháp, còn những cái khác các ngươi phải tự bản thân lĩnh ngộ ra."
"Hả? Tự mình lĩnh ngộ?" Đinh Nghị không hiểu vội hỏi: "Sư môn chúng ta đều như thế này sao?"
Nhạc Phàm nói: "Võ công của ta đều là do kỳ duyên xảo hợp mà ngộ ra, không có sư môn."
"Chính mình ngộ ra à!" Bọn Long Tuấn kinh hô.
Phải xem lại thế nào, tiểu sư phụ này mới gần hai mươi tuổi. Mà hắn công phu lợi hại như thế, rồi chính mình có thể ngộ ra, khả năng đó sao không khiến người ta chấn kinh. Nếu như nói bọn Long Tuấn trước đây đối với Nhạc Phàm là kính nể, thì hiện nay đã là sùng bái. Chúng không khỏi càng mong chờ công pháp của Nhạc Phàm.