Thiết Huyết lẳng lặng nhìn vết rách trên bầu trời Hậu Thổ giới, trong mắt hiện lên sự trầm trọng.
Một lúc lâu sau, Thiết Huyết mới thu hồi ánh mắt quay về phía Đồng Tường và Trữ Uyển Can nói:
- Lần này nếu như ta không trở về, hai người các ngươi tìm một chỗ ẩn cư, bình yên mà sinh hoạt đi a. Giang hồ bấp bênh, thiên hạ phân tranh
không thôi, không biết khi nào mới kết thúc.
- Đại ca...
Đồng Tường muốn nói lại thôi, hai mắt có chút đỏ hồng.
Thiết Huyết vỗ vai đối phương nói:
- Đồng Tường, mỗi người đều có nơi của mình, ta biết, ngươi không thuộc
về giang hồ, cũng không nên đi vào giang hồ, mấy năm nay khổ cực ngươi
rồi. Có thể quyết định khi trước của ta vốn là một sai lầm.
- Đừng nói nữa đại ca!
Đồng Tường gấp gáp nói:
- Ta chưa từng hối hận với quyết định của mình, cái mạng này của ta là do đại ca cứu được, những thứ hiện tại ta có đều do đại ca ban cho...
- Thế nhưng đây cũng không phải là thế giới mà ngươi muốn, không phải sao?
Thiết Huyết nhàn nhạt tiếp lời:
- Giang hồ khắp chốn đều là đao kiếm, ngươi lừa ta gạt, tuy rằng ngươi cơ trí có thừa, thế nhưng lại không đủ tàn nhẫn, nếu như không có lực
lượng tuyệt đối, rất khó đặt chân trên giang hồ. Về phần Tu Hành Giới
cũng là một địa phương không thể quay đầu lại. Khi trước ta lập Thiên
Đạo liên minh, quả thực cũng có tư tâm, thế nhưng về phương diện khác
cũng chính là cho bọn hắn một cơ hội tự do lựa chọn. Có một số việc, cho tới bây giờ cũng không phân đúng sai, chỉ cần chúng ta không thẹn với
lương tâm là được.
- Đại ca, cho tới bây giờ ngươi cũng chưa từng hối hận sao?
- Không có.
- Một điểm cũng không có sao?
- Không có.
Nghe được câu trả lời của Thiết Huyết, Đồng Tường cúi đầu, không biết trong lòng hiện tại đang suy nghĩ cái gì.
Kế tiếp, Thiết Huyết quay về phía Trữ Uyển Can hai mắt đỏ hồng nói:
- Can nhi, không nên nghĩ nhiều, sinh tử do trời, hành sự do người, thật
sự có nhiều lúc, chúng ta không có quyền lựa chọn, mà có nhiều lúc, cũng không phải nỗ lực sẽ có kết quả...
Nói xong, Thiết Huyết lấy từ trong lòng ra một vật, đưa cho Trác Không Văn nói:
- Trác huynh đệ, chuyến này vô cùng hung hiểm, ta cũng không biết bản
thân mình có thể bình an trở về hay không. Hiện tại ta đem tinh túy võ
đạo của mình truyền thụ cho ngươi, hi vọng sau này ngươi có thể nỗ lực,
siêu việt Thiên Đạo, cũng coi như hoàn thành lời hứa hẹn khi trước của
ta đối với ngươi.
- Minh chủ...
Trác Không Văn vô cùng
cảm động, thiên ngôn vạn ngữ không thể biểu đạt hết sự xúc động của hắn
hiện tại, vì vậy hắn đành phải khom người thật sâu hành lễ.
Cuối cùng, Thiết Huyết quay về phía Quan Tâm, nhìn đối phương nói:
- Quan tông chủ, những quy định ban đầu của Thiên Đạo liên minh đều phải
phế đi, tất cả muốn vào đều phải khảo nghiệm, trong giang hồ có đủ thiên tài cường giả, có thể tôi luyện tâm chí của bọn mới là tốt nhất. Nếu
không Thiên Đạo liên minh khó có thể tranh cao thấp với Tu Hành Giới,
đây cũng là nguyên nhân khi trước ta lập ra Thiên Đạo liên minh. Mặt
khác, ta biết sư phụ nàng là Long Vương Thủy Thiện, nếu có khả năng, ta
hi vọng có thể gặp mặt hắn một lần.
Quan Tâm lạnh nhạt nói:
- Ngươi muốn mời sư phụ ta gia nhập Thiên Đạo liên minh?
- Cũng không hẳn là thế.
Thiết Huyết thẳng thắn nói:
- Nếu như chuyến này ngã xuống, Thiên Đạo liên minh sẽ do nàng tiếp quản, ta tin rằng Thủy Thiện tiền bối cũng sẽ không bỏ mặc. Đương nhiên, nếu
như Thiết mỗ may mắn sống sót, ta cũng hi vọng Thủy Thiện tiền bối có
thể tới trợ giúp chúng ta một tay. Kỳ thực, tâm của Thủy Thiện tiền bối
thủy chung đều ở trong giang hồ, bằng không vào Tu Hành Giới nhiều năm
như vậy, người không còn là tán tu như bây giờ.
Trầm ngâm một lát, Quan Tâm gật đầu nói:
- Việc này ta sẽ nhắc tới trước mặt sư phụ, về phần lão nhân gia hắn suy nghĩ ra sao, không phải là thứ ta có thể biết được.
- Chuyện này là điều đương nhiên.
Thiết Huyết cười cười, dường như chuyện này hắn đã biết trước.
...
Trong Cổ Vực, tựa hồ không cảm giác được thời gian trôi qua.
Không bao lâu sau, sau khi các thế lực an bài xong xuôi, đều hướng về phía Hậu Thổ giới xuất phát.
Hắc y nhân hàn huyên cùng Nhạc Phàm thật lâu, sau khi trở về, cước bộ
Nhạc Phàm có chút trầm trọng, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, ai cũng không
nhìn ra trong lòng hắn hiện tại đang suy nghĩ cái gì.
- Đại sư, có một số việc ta nghĩ cần phải nói với ngươi, mời tất cả mọi người qua đây một lát.
Nhạc Phàm quay về phía Liễu Nhân nói một câu, sau đó đi tới một bên.
Mọi người thấy Phật Tông có việc muốn thương lượng, vì vậy cũng không tiện ở lại, tất cả đều thối lui.
...
- Xin hỏi hộ pháp, rốt cuộc là có chuyện gì?
Liễu Nhân xuất lĩnh chúng đệ tử Phật Tông đi tới trước mặt Lý Nhạc Phàm, sau đó cung kính thi lễ.
Nhạc Phàm chắp tay nói:
- Đại sư, hành trình Hậu Thổ giới vô cùng nguy hiểm, hơn nữa đây cũng
không phải là chỗ an toàn. Vì vậy Lý mỗ muốn mời thập nhị phật lão ở lại nơi này, giúp ta chiếu cố mọi người một chút.
- Cái gì?
Liễu Nhân ngẩn ra, hắn thực sự không nghĩ tới, Lý Nhạc Phàm không ngờ lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Thập nhị phật lão nghe vậy tức thì lo lắng, đầu lĩnh của thập nhị phật lão vội vàng nói:
- Trách nhiệm của chúng ta là bảo hộ cho người, nếu như hộ pháp có gì
nguy hiểm, chúng ta chính là tội nhân thiên cổ của Phật Tông.
- Việc này ta đã quyết ý, chư vị tiền bối không cần nhiều lời.
Vẻ mặt Nhạc Phàm kiên định nói:
- Bất quá, nếu như ngay cả chính bản thân ta cũng không bảo hộ được cho
mình, thì cho dù các ngươi đi kết quả cũng không khác gì nhau.
- Thanh Thiên, ngươi qua đây.
Trong lúc THập nhị phật lão trầm mặc, Nhạc Phàm gọi Thanh Thiên tới:
- Trước tiên ngươi quỳ xuống.
Thanh Thiên không có chần chừ, lập tức quỳ xuống mặt đất, hai tay chắp lại, khuôn mặt vô cùng thành kính.
Nhạc Phàm gật đầu, lập tức lấy một vật từ trong giới tử ra, nói:
- Khi trước Vô Danh Đại Tôn đem Phạm Thiên Đại Phật Ấn giao cho ta, để ta truyền cho người hữu duyên. Thanh Thiên ngươi từ nhỏ tu phật, phẩm tính nhân hậu, toàn tâm hướng phật, vô cùng kiên định. Tin rằng đem vật này
giao cho ngươi Lý mỗ cũng rất yên tâm, ta cũng tin Vô Danh Đại Tôn cũng
sẽ đồng ý việc này. Vì vậy, ngươi chỉ cần bái ta là có thể tiếp nhận nó.
Dứt lời, Nhạc Phàm đem Phạm Thiên Đại Phật Ấn, vật tượng trưng cho Phật Tông trịnh trọng giao lại cho Thanh Thiên.
Liễu Nhân và thập nhị phật lão không ngờ Nhạc Phàm lại làm như vậy, tất cả đều sững sờ. Nhưng Thanh Thiên sau phút ban đầu kinh ngạc liền giơ
tay tiếp lấy Phạm Thiên Đại Phật Ấn, đồng thời cũng tiếp nhận toàn bộ
trách nhiệm của Phật Tông.
Sau đó, Nhạc Phàm lại rút Thiên Phật Luân từ trên cổ tay ra, đưa cho đối phương. Thiên Phật Luân chính là
một trong những chí bảo của Phật Tông, có vật ấy hỗ trợ, Thanh Thiên hẳn sẽ an toàn rất nhiều.
Sau khi phân phó, Nhạc Phàm và đám người Văn Tông Thanh rời đi, tiến thẳng về phía Hậu Thổ giới.
- Sư bá, ly biệt thực sự khiến cho người ta thương cảm a.
Nhìn thân ảnh mọi người rời đi, tâm tình Phương Hàm có chút trầm trọng.
Huyền Cơ lão nhân thở dài một tiếng nói:
- Tụ tập rồi ly biệt là lẽ thường tình của con người, không có bữa tiệc
trên thiên hạ nào không có hồi kết, chỉ hi vọng bọn họ sẽ có một ngày tụ tập như bây giờ.
Do dự một chút, Phương Hàm lại hỏi:
- Sư bá, ta xem bọn họ tuy rằng sát khí cuốn thân, thế nhưng ấn đường lại sáng, cũng không có tử khí, vì sao sư bá...
- Vì sao ta lại hù dọa bọn hắn sao?
Huyền Cơ lão nhân cười khổ nói:
- Tiểu huynh đệ Nhạc Phàm phúc trạch thâm hậu, không muốn mọi người mạo
hiểm, vì vậy mới muốn ta bói một quẻ cho mọi người, kỳ thực hắn chỉ mượn mồm ta, khuyên bảo mọi người lưu lại mà thôi.
- Thì ra là thế.
Phương Hàm như bừng tỉnh, lại hỏi:
- Sư bá, vậy đám người Lý đại ca có nguy hiểm hay không?
Huyền Cơ lão nhân lắc đầu nói:
- Nguy hiểm tất nhiên sẽ có, chỉ là, dưới thiên đạo vẫn có một đường sinh cơ. Thiên tâm tức là nhân tâm, là phúc hay họa, vậy thì phải nhìn vào
chính bọn họ rồi.
- Hy vọng tất cả bọn họ có thể sống sót trở ra.
Phương Hàm cảm thấy khó chịu trong lòng, lại nhìn chung quanh một chút, không ngờ lại không thấy thân ảnh hai huynh đệ Long Tuấn cùng Đình
Nghị, trong lòng mơ hồ sinh ra một tia dự cảm không rõ.
- Di? Hai tên tiểu tử kia đâu rồi? Lẽ nào...
Phương Hàm thầm nói một câu, Huyền Cơ lão nhân cười nói:
- Không cần để ý tới hai tên tiểu tử đó, ta thấy bọn chúng len lén tiến
vào Hậu Thổ giới, chắc hẳn muốn âm thầm tương trợ Nhạc Phàm.
- Tương trợ Lý đại ca? Bằng vào hai tên tiểu tử thối này?
Phương Hàm tức giận nói:
- Hai tên tiểu tử này thực là hỗn đản, không bao giờ làm cho người ta bớt lo lắng, nói không chừng bọn họ còn làm liên lụy tới Lý đại ca. Sư bá,
chúng ta có cần đem bọn hắn trở về hay không?
Huyền Cơ lão nhân xua tay nói:
- Quên đi, mỗi người đều có tạo hóa của họ, hai bọn họ thuở nhỏ trải qua
bao nhiêu khó khăn đau khổ, Nhạc Phàm đối với bọn họ có thể nói là ân
trọng như núi, bọn họ sao có thể quên. Huống chi, Long Tuấn có Ngọc Hồn
Tinh ta đưa cho, hẳn sẽ không có vấn đề quá lớn...
Dừng một chút, Huyền Cơ lão nhân có chút cảm khái nói:
- Huynh đệ hai người trọng tình trọng nghĩa, giống như sư phụ bọn chúng,
đều có một tấm lòng son, Nhạc Phàm có đồ đệ như vậy, âu cũng là phúc
phận.
- Phúc phận, hai tên tiểu tử này chỉ làm người khác lo lắng mà thôi.
Phương Hàm có cảm giác khó thở, ánh mắt nhìn về phía xa xa.