Tiểu Minh Hữu lẳng lặng ngồi ở đầu thuyền, mượn thời gian rỗi rãi, cố gắng tu luyện nội công tâm pháp Khấu Phỉ truyền cho hắn.
Bên cạnh, Tiểu Hỏa ngậm thịt khô lười nhác nằm dài ra, vui sướng hưởng thụ thức ăn, thỉnh thoảng nhìn về phía sâu trong đảo, trong mắt có điều mong đợi, có điều khao khát…
Đại chu thiên vận chuyển hoàn tất, Tiểu Minh Hữu chầm chậm mở hai mắt, một vầng tinh quang hiện lên.
"Tiểu Hỏa, ngươi nói ca ca bọn họ lúc nào mới có thể quay lại chứ? Nếu ta có thể đến giúp ca ca thì tốt rồi…"
"Ngao ô..."
"Ta nhất định phải cố gắng học giỏi võ công, không để cho ca ca bọn họ lo lắng!"
"Ngao ô...!"
Tiểu Hỏa trong miệng kêu lên mơ hồ không rõ, Minh Hữu vui vẻ, vẻ u ám nơi đầu mày bớt đi không ít.
"Tiểu Hỏa cũng phải cố gắng chứ!"
"Ngao ô..."
Một người một thú nương tựa lẫn nhau, tựa hồ bộc bạch tình cảm trong lòng mình.
"Xoẹt..."
"Xoẹt... xoẹt... xoẹt..."
Không biết có phải là gió biển kêu gào hay không, đột nhiên từng đợt sóng lớn cuồn cuộn nổi lên!
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ chiếc thuyền gỗ lắc lư trong nước không ngừng, phảng phất có thể bị lật úp bất cứ lúc nào.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tiểu Minh Hữu nhìn quanh không hiểu ra sao cả chỉ thấy thủy thủ trên thuyền rối rít tụ tập về trên sàn tầu…!
Đúng lúc này, mấy bóng người bắn ra từ mặt nước, nhất loạt rơi vào trong đám người…
"A..."
Theo một tiếng thét thảm thiết, giết chóc máu tanh bắt đầu diễn ra! Còn chưa đợi mọi người phản ứng trở lại, trên sàn tàu đã ướt sũng máu tươi.
Tiểu Minh Hữu nhìn hết thảy phát sinh này hoảng sợ không hiểu gì, phảng phất sâu thẳm trong đầu lại hồi tưởng đến đêm hôm đó…
"Ngao ô..."
Một tiếng gầm giận dữ thức tỉnh Tiểu Minh Hữu từ trong sợ hãi, quay đầu lại nhìn, đúng là Tiểu Hỏa đã chặn ám toán của địch nhân thay mình.
Tiểu Minh Hữu hai tay run rẩy, không biết là khẩn trương hay hoảng hốt?
Ngây ra chỉ chốc lát, cuối cùng Tiểu Minh Hữu cắn răng, rút giới đao trên thân đánh trở lại về phía địch nhân… Không có kinh hãi, không có hoảng sợ, hắn chỉ có dũng khí chưa từng có từ trước đến nay! Bởi vì, hắn đã vượt qua sự mềm yếu của nội tâm, đã tiến một bước xa hơn về phía kiên cường.
"Tay chân nhanh lên một chút!"
Một thanh âm lạnh như băng từ xa truyền đến, những tên thần bí kia trên thuyền động tác càng lúc càng kịch liệt…
Trong giết chóc, một loại nguy cơ mãnh liệt xâm nhập toàn thân Tiểu Hỏa, hoảng sợ làm lông dựng đứng lên!
"Ngao ô... Ngao ô... Ngao ô..."
Giận dữ gầm thét vang vọng xé nát cả trời biển!
Tiểu Hỏa thân hình đột nhiên tăng vọt, sau đó đưa Minh Hữu bò trên lưng, cõng hắn lên phóng ra bên ngoài bất chấp tất cả.
"Muốn chạy!?"
Vừa rồi thanh âm lạnh như băng đó có chút bất ngờ, lập tức cười vẻ bỡn cợt: "Ta muốn xem các ngươi chạy thế nào? Hắc hắc..."
"Lên!"
Một tiếng hạ lệnh, khoảng không lại xuất hiện một đám hồng y nhân chặn đường Tiểu Hỏa.
"Ầm..."
Kẻ tới võ công so với những kẻ vừa rồi lợi hại hơn, đặc biệt là một bộ hợp kích chi thuật, đơn giản bức cho dã thú Tiểu Hỏa hung mãnh như vậy quay lại.
Nháy mắt công phu, thủy thủ trên thuyền không còn một ai, Minh Hữu cùng Tiểu Hỏa bị địch nhân vây kín xung quanh.
"Ngao ô... Ngao ô... Ngao ô"
Trảo của Tiểu Hỏa lợi hại như đao, biến hóa thành nghìn bóng, thế nhưng đối phương phòng thủ chắc chắn, căn bản là không cách nào phá vây.
Trong hiểm nghèo, Tiểu Hỏa khí thế lại tăng lên, há mồm phun ra một luồng "trọc tức"… (khí đục)
"Phụt..."
Trọc tức như lửa, nóng không thể tả, đám người xung quanh không thể không lùi lại.
Tiểu Hỏa mượn khe hở trong nháy mắt nhảy vội xuống biển, đạp sóng mà chạy.
"Tiểu Hỏa thật hay!"
Chính vào lúc Tiểu Minh Hữu tưởng rằng đã thoát khỏi nguy cơ, phía sau một luồng hàn lưu đánh tới!
"Không hay!"
Ý niệm trong đầu còn chưa hiện lên, hàn lưu lạnh như băng đã đánh vào giữa lưng.
"Bùm!"
Một người một thú đồng thời chìm ngỉm vào trong làn nước.
"Ca, làm sao vậy?" Trần Hương vẻ mặt kinh ngạc, theo đó cũng đứng lên.
Nhạc Phàm nhìn quanh bốn phía, trầm giọng nói: "Từ lúc mới bắt đầu, thì ta đã cảm thấy được một loại cảm giác tâm thần không yên, nơi này không an toàn, khẳng định sẽ phát hiện có chuyện..."
Nếu là người khác nghe những lời nói như thế, nhất định không cho là đúng, nhưng Trần Hương cùng Nhạc Phàm từ nhỏ ở chung, tự nhiên tin tưởng trực giác của đối phương, ... Loại tín nhiệm này đã trở thành một loại thói quen trong cuộc đời của nàng.
Triển khai linh thức tìm kiếm xung quanh…
Một lát sau, Trần Hương mặt lộ vẻ nghi hoặc, Nhạc Phàm lại dời ánh mắt nhìn về phía chỗ cao trên núi tuyết, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Trên đỉnh núi tuyết, Ngũ lão người nào cũng ngồi, nhắm mắt điều tức, còn Thi Bích Dao nhìn thẳng xuống cái hồ dưới chân núi ngây người ra!
"Có đôi khi, vận mệnh an bài làm cho người ta rất bất đắc dĩ, mặc dù bản thân vừa sinh ra thì đã bị quyết định vận mệnh sau này, nhưng ta không cam tâm, thực sự không cam tâm!"
Thi Bích Dao tự cười nhạo, không cam tâm thì có thể như thế nào? Nàng hiểu được sâu sắc, lực lượng của bản thân mình không thể phản kháng được vận mệnh … Nàng không biết bản thân mình bắt đầu thay đổi từ lúc nào, nguyên từ đầu là một Lâu chủ kiên quyết dứt khoát, vậy mà biến thành một nữ nhân đa sầu đa cảm. Là đáng thương, đáng tiếc, lại có thể là thương, tiếc… nhưng nàng tuyệt không hề oán giận!
"Xào xạc..."
"Sột soạt... Sột soạt..."
Trên đỉnh núi đột nhiên truyền đến từng đợt động tĩnh kỳ quái, mọi người theo đó bừng tỉnh. Tìm theo tiếng động nhìn lại, chỉ thấy trong những kẽ nứt trên mặt đất, đang có những giọt chất lỏng màu trắng phun ra.
"Đó là gì vậy!?"
Bà già áo đỏ dưới ý nghĩ tò mò, tiện tay đánh ra một luồng chân lực!
"Bùng..."
Chất lỏng màu trắng bị ngoại lực tập kích, bắn tóe ra… thật khéo sao lại tung về phía bà già áo đỏ!
"Lão Ngũ cẩn thận!"
Mọi người sửng sốt, Bạch bà bà vội vàng nhắc nhở!
Bà già áo đỏ nhận ra không đúng, vội vàng tránh né.
Chất lỏng màu trắng sau khi rơi xuống trên mặt đất tiếp tục vọt lên, phát ra tiếng kêu "sột soạt", những nơi đi qua càng khói xanh bốc lên!
Chứng kiến tình cảnh như thế, mọi người lạnh cả sống lưng, bà già áo đỏ càng mồ hôi lạnh không ngớt.
"Đây… đây rốt cuộc là vật gì vậy?"
Mọi người chuyển ánh mắt nhìn sang bà già áo xanh, người sau nhíu chặt đầu mày nói: "Ta cũng không biết, ta chưa bao giờ thấy qua."
Thấy chất lỏng màu trắng vọt tới càng ngày càng nhiều, bà già áo trắng vội nói: "Mọi người mau lên trời!"
Xa xa hai bóng người chạy như bay đến, chính là Nhạc Phàm cùng Trần Hương.
Nhạc Phàm chạy tới đỉnh Tuyết Sơn, nhìn thấy mọi người bay lên trời, lập tức hô lên: "Các ngươi xuống mau, bên trên nguy hiểm?"
"Trên trời sao lại sẽ nguy hiểm?!" Ngũ lão không khỏi cảm thấy buồn cười, muốn nói nguy hiểm, phía dưới chẳng phải là nguy hiểm hơn sao!
Thi Bích Dao cúi đầu trầm ngâm, lập tức xoay về Bạch bà bà nói: "Lý Nhạc Phàm là thợ săn, đối với núi rừng hoang vu rõ hơn so với chúng ta… Theo Bích Dao thấy, hay là chúng ta xuống trước rồi hãy nói!"
"Ta sẽ không xuống!" Bà già áo đỏ phản bác: "Phía dưới đó cũng không biết là vật gì nữa, suýt nữa thì làm hại lão bà ta rồi… Hừ!"
Đang trong lúc mọi người do dự, xa xa đột nhiên nghe thấy tiếng động dày đặc…
Mọi người thấy phía trước cả một khoảng đen kịt, nhất thời tim lạnh đi một nửa!
"Trời ơi! Đó là vật gì vậy?"
Bà già áo đỏ kêu lên một tiếng quái dị, mọi người lúc này mới hồi phục lại tinh thần.