Thương Thiên

Chương 62: Q.14 - Chương 62: Vấn đao.




Đao có ý chí, đao có thần, tụ tập thiên địa lực, hóa thành vô vạn chí cương.

Khấu Phỉ tu đao hơn mười năm, đây chính là đao đạo hắn suốt đời sở ngộ.

Nếu như nói, đao của Khấu Phỉ chính là chân thực, thì đao của Túc Vận lão nhân chính là vô căn cứ. Một thứ hữu hình, một thứ vô hình đối đầu nhau.

Đao ý to lớn kinh động khắp nơi, đám người Thiên Đạo liên minh càng khẩn trương nhìn lên phía trên.

"Đao si" Khấu Phỉ, địa vị của hắn trên giang hồ so với Nhạc Phàm hay Thiết Huyết thậm chí còn cao hơn. Hắn chính là truyền kỳ trong giang hồ, có danh vọng tuyệt đại, ở trước mặt hắn, người trong giang hồ không ai dám nói mình dùng đao.

Một bên là Tông Sư dùng đao trong giang hồ thành danh nhiều năm, một bên là cưởng giả đỉnh phong một phương.

Vô luận là người trong giang hồ hay chúng tu sĩ, tất cả đều ngừng thở, chờ đợi hai người xuất thủ.

- Tiếp một đao nữa của ta.

Quát lớn một tiếng, hai tay Khấu Phỉ nhấc lên, đao thế nặng nề hạ xuống, thế tới như đại địa, trảm Thiên Hà.

Ngón tay Túc Vận lão nhân khẽ động, ba đạo đao ý xoay quanh đỉnh đầu, ngạnh kháng lại.

- Ngươi có tư cách để lão phu dùng đao.

Túc Vận lão nhân nhàn nhạt gật đầu, khí thế toàn thân chợt biến hóa:

- Lão phu quan sát thiên địa biến hóa, ngưng tụ thiên ý chi đao.

Vừa nói, một trong ba đạo đao ý đột nhiên vỡ vụn.

- Thương hải tang điền, ngụ tụ Tuế Nguyệt chi đao.

Lại một đạo đao ý vỡ vụn.

- Thế gian bách thái, ngưng tụ Nhân Tâm chi đao.

Đại đao ý thứ ba đồng thời vỡ vụn.

- Chặt đứt sinh tử, cho ta ý chí.

Đao ý xuất hiện, muốn nghiền nát tất cả, hỗ trợ lẫn nhau mà dung hợp lại, một lần nữa ngưng tụ ra một đạo đao ý thần bí, không có chuôi cũng không có lưỡi. Chỉ có thân đao bên ngoài đang lưu chuyển những ấn ký kỳ dị.

Khuôn mặt Khấu Phỉ trầm ngâm, tâm thần căng cứng tới cực điểm. Ở một cự ly gần như vậy, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được sự đan xen giữa sống và chết, đó chính là tâm ma thống khổ nhất thế gian.

Nhận thấy sự biến hóa của bản thân, Khấu Phỉ cố thủ thần niệm, lại chém một đao ra, một cỗ cương khí dũng mãnh tràn ngập đài cao, thậm chí còn vây quanh Túc Vận lão nhân trong đó.

- Trảm!

Một tiếng hét lớn vang lên, cự đao trên đỉnh đầu Túc Vận lão nhân chậm rãi hạ xuống, không mang theo kình phong, cũng không có uy thế cường đại. Khấu Phỉ theo bản năng huy động đại đao trong tay chống đỡ, không ngờ đao ý lại thẩm thấu quá, trực tiếp trảm trong lòng hắn, làm cho tâm thần hắn hỗn loạn.

- Đây là đao gì?

Hai mắt Khấu Phỉ tối sầm, khí huyết cuồn cuộn, một ngụm tiên huyết phun ra, sau đó té xuống mặt đất.

Thất bại! Không ngờ lại thất bại như vậy!

Thiên Tuyệt Cốc đột nhiên yên lặng, mọi người hoảng sợ không nói gì. Nhất là đám người Thiên Đạo liên minh, tâm tình của bọn họ từ trên đám mây rơi xuống vũng bùn, sự chênh lệch độ cao khiến cho bọn hắn khó có thể tiếp thu.

Mặc dù tất cả mọi người đều biết, tám vị cường giả trên đài cao là đại biểu cho Tu Hành Giới, là người cực mạnh dưới Đại Tôn. Khi tận mắt nhìn thấy những người này xuất thủ, bọn họ mới hiểu được cái gì gọi là lực lượng cường đại.

Khấu Phỉ yếu sao? Đương nhiên là không! Hắn chính là một đại Tông Sư, được vạn người kính ngưỡng, bản thân có tu vi Thiên Đạo thượng cảnh, lấy ý niệm hư vô ngưng tụ thành đao ý. Nhân vật như vậy, ai có thể nói hắn yếu? Hơn nữa, vừa rồi đao ý của Khấu Phỉ xuất hiện, từ đó cũng có thể thấy sự cường đại và mạnh mẽ của hắn ra sao. Điều tiếc nuối nhất chính là, đối mặt với Túc Vận lão nhân, một người một đao chặt đứt sinh tử, Khấu Phỉ vẫn không chịu nổi, đường sinh tử của hắn dường như đã trong tay đối phương.

Nhìn Khấu Phỉ hôn mê bất tỉnh, Túc Vận lão nhân vẻ mặt lạnh nhạt, không có nửa điểm vui mừng, tựa hồ tất cả đều trong dự liệu của hắn. Tất cả những thứ vừa rồi đối với hắn mà nói chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.

Lúc hai người giao thủ đã qua mười tức.

Túc Vận lão nhân đang muốn đem Khấu Phỉ đang hôn mê trục xuất khỏi đài cao thì đúng lúc này, đại đao trong tay Khấu Phỉ tự phi hành, phóng tới trước người chủ nhân, vững vàng bảo vệ.

Người mặc dù hôn mê những ý chí vẫn còn.

Trong lúc Khấu Phỉ thụ thương, trong nháy mắt hắn đem đao đạo của mình chuyển lên trên đại đao này, vì vậy mới có một màn như vậy.

Trong hôn mê, chu vi chung quanh Khấu Phỉ một mảnh hắc ám, thân ở trong một thế giới hư vô. Nhưng hình ảnh quen thuộc xẹt qua trong đầu hắn, đây chính là những đoạn kinh lịch trong cuộc đời cầu đao của hắn.

Kỳ thực, đao mà Túc Vận lão nhân chém xuống cũng không phải là đao chân chính, mà là một loại "Hỏi",câu hỏi về "Đao", đối với câu hỏi này, không hỏi thiên địa, không hỏi quỷ thần, mà chỉ hỏi nội tâm.

Có thanh âm hỏi, đao là như thế nào?

Khấu Phỉ đáp, cương trực bất khuất chính là đao.

Thanh âm lại hỏi, như thế nào là đạo?

Khấu Phỉ đáp, trong lòng hiểu rõ là đạo.

Thanh âm lại hỏi, như thế nào gọi là đao đạo?

Khấu Phỉ không đáp, chỉ thanh đao trong lòng hắn.

Bồng!

Hai mắt Khấu Phỉ mở ra, một cỗ khí tức cuồn bạo tràn vào cơ thể.

Dưới ánh mắt kinh dị của mọi người, một cỗ lực lượng vô hình nâng thân thể Khấu Phỉ lên, thân thể lực lưỡng của hắn sừng sững trong thiên địa.

- Tại sao có thể như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Người của Thiên Đạo liên minh còn chưa có thua?

- Không ngờ lại có thể đỡ được một đao của Túc gia lão tổ, người này chỉ sợ là cao thủ tuyệt đỉnh của Thiên Đạo liên minh a!

- Không chỉ có vậy, khí thế của người nọ còn đang dâng lên, tựa hồ đang đột phá cảnh giới.

- Cái gì? Không ngờ dưới tình huống như vậy lại có thể đột phá.

- Xem ra Tu Hành Giới lại có thêm một vị cường giả đỉnh phong rồi a.

Những tu sĩ chung quanh không ngừng nghị luận, trái tim của đám cao thủ Thiên Đạo liên minh cũng đập liên hồi.

Chiến đấu trên đài cao vô cùng ngắn, không coi là kịch liệt, mặc dù bọn họ đang ở bên ngoài thế nhưng cũng có thể cảm nhận được cảm giác sinh tử kinh tâm động phách này.

Sóng khí nóng rực tràn ngập bốn phía, bao phủ Túc vận lão nhân ở bên trong.

Trước khi Khấu Phỉ cảm ngộ các loại biến hóa kỳ diệu trong thiên địa, phảng phất như lúc đó thân hắn đang ở trong vũng bùn. Mà hiện tại, một bước này, toàn bộ thế giới trước mặt hắn đã sáng rực lên. Giờ phút này, hắn lẳng lặng nhìn thế giới chung quanh, một thứ cảm giác mà chưa bao giờ rõ ràng đến như vậy.

- Ha ha ha.

Lần thứ hai nắm đại đao trong tay, Khấu Phỉ sảng khoái cười to, khuôn mặt sáng lạn, phảng phất như trẻ lại đến mười tuổi.

Túc Vận lão nhân nhíu mày, khí tức cương mãnh của đối phương khiến hắn vô cùng khó chịu. Vì vậy hắn lại một lần nữa ngưng tụ sinh tử đao ý chém thẳng về phía Khấu Phỉ.

Đao ý liên miên, vô thanh vô tức.

Bất quá, lúc này sinh tử đao ý của Túc Vận lão nhân tới vị trí cách đỉnh đầu Khấu Phỉ ba thước thì dừng lại, một đạo bình chướng xuất hiện chung quanh Khấu Phỉ, đó chính là đao ý mà hắn dùng ý chí ngưng luyện thành.

Túc Vận lão nhân thấy cảnh tượng như vậy không khỏi giật mình. Tâm đao của hắn, vô hình vô chất, không thể nào kháng cự, chỉ có ý chí cường đại mới có thể chống lại. Thế nhưng đối phương lại đơn giản tiếp được một đao, đủ để nói rõ đối phương đã có được ý chí của chính mình.

- Ngươi muốn hỏi ta đao đạo là thế nào sao? Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết.

Khấu Phỉ nhìn đối phương, dùng ngữ khí trầm thấp nói:

- Đao chính là loại chí dương chí cương tinh khiết trong thiên địa. Ý chí của ta chính là ý niệm, đao đạo của ta chính là uy của Thiên Địa.

Trong lúc nói chuyện, khí thế của Khấu Phỉ tăng vọt, toàn thân hóa thành một đạo đao khí cao mười trượng, phát ra uy thế vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.