Thương Thiên

Chương 17: Q.1 - Chương 17: Vạn tiên sinh đích quá khứ






Vạn tiên sinh sững sờ, rồi cười nói: "Ha... Tiểu Phàm sao lại hỏi thế?"

Nhạc Phàm nói: "Con theo Vạn gia gia học y thuật, tuy không tinh thông, nhưng con cũng biết cao thủ y thuật bình thường tuyệt đối không lợi hại như gia gia, ít nhất là ở phương diện châm cứu. Hơn nữa ánh mắt người cho con biết, gia gia có rất nhiều chuyện cũ".

"Ha ha..." Vạn tiên sinh cười nói: "Tiểu Phàm, nếu như không thấy con lớn lên từ nhỏ, ta thật không tin con mới có mười hai tuổi, không chỉ cẩn thận mà nhãn quang còn rất nhạy cảm".

Nhạc Phàm nói: "Vạn gia gia, có thể kể cho con chuyện cũ của người không?"

Lúc này, Tiểu Nhã cũng từ phòng trong chạy ra, dụi dụi hai mắt, vẻ như vẫn còn chưa tỉnh ngủ. Thấy Nhạc Phàm đang ngồi trên giường, nó liền phấn chấn tinh thần, chạy nhanh đến ôm chặt lấy hắn, như sợ không cẩn thận hắn bay mất.

"Tiểu Nhã cũng dậy rồi nhỉ, hôm qua đã làm muội phải lo lắng nhiều". Nhạc Phàm nhẹ vuốt tóc Tiểu Nhã.

Tiểu Nhã trong lòng Nhạc Phàm gật đầu rồi lại lắc đầu, nước mắt tự nhiên chảy ra.

Thấy Tiểu Nhã như thế, Nhạc Phàm cũng chỉ biết ôm lấy đầu nó, vỗ về một lúc. Qua một hồi lâu Tiểu Nhã ngừng khóc rồi vùng ra, chạy đến bên Vạn tiên sinh lấy tay làm hiệu rằng: "Gia gia, con đi châm lửa bếp đây", rồi đi ra ngoài phòng.

Thấy Tiểu Nhã đi ra, Vạn tiên sinh thở dài rồi nói: "Kì thật không có gì là không thể nói, nếu Tiểu Phàm muốn nghe, thì ta cũng nói cho con biết".

Nhìn ra cửa sổ, Vạn tiên sinh chậm rãi nhớ lại: "Ta là nhân sĩ vùng Giang Nam Hoài An, lúc niên thiếu đã đứng đầu trong đám thư sinh, tuy tự phụ học nhiều biết rộng, nhưng cũng không thể nhìn thấu thế gian nham hiểm. Từ nhỏ đã lập chí thành một vị quan tốt, nhưng thời thế không giúp ta, biết thế nào được...

Năm đó ta trúng tuyển khoa cử của triều đình, nhờ văn chương xuất chúng mà được đề bạt làm văn sĩ hàn lâm viện, rồi nhờ vừa ý thái y trong cung nên được nhận làm đệ tử, được truyền thụ mật điển Y kinh. Hết thảy đều thuận lợi, tương lai xán lạn, nhưng tốt qua thì xấu sẽ đến. Do lúc biên soạn một đoạn trong cuốn Kí sự, ta có đề xuất một cách nhìn nhận về việc băng đảng tranh chấp, làm cho các đảng phái trong triều để bụng thù ghét, cuối cùng bị chính bạn tốt lâu năm hãm hại, toàn gia bị nhốt vào thiên lao.

Nơi đó hắc ám dị thường, cha mẹ và vợ ta đều không chịu nổi mà qua đời, điều này làm cho lòng ta nguội lạnh như tro tàn, muốn chết cho xong, nhưng nghĩ đến bản thân bị hãm hại, trong lòng không cam tâm luôn muốn báo thù". Nói đến đây, Vạn tiên sinh lòng như dao cắt, vẻ mặt bị phẫn.

Hít một hơi thật sâu, Vạn tiên sinh nói tiếp: "Sư phụ ta sau biết chuyện, nghĩ hết mọi cách cũng không thể giúp ta thoát tội, cuối cùng không còn cách nào, chỉ có thể dùng tử tù thế mạng cứu ta ra ngoài.

Sư phụ cứu ta ra, giúp ta trốn về quê của người, sống cuộc đời mai danh ẩn tính. Nhưng ta sao cam tâm buông tha kẻ hại mình tan nhà nát cửa, vì vậy ta muốn chính mình báo thù, nhưng khi nghe ngóng mới biết được cừu nhân đã bị diệt khẩu, hơn nữa cả nhà cũng đã chết trong biển lửa. Vốn muốn báo thù nhưng cừu nhân đã chết, ta sống cũng chẳng có ý nghĩa gì. Trong lòng nguội lạnh nên đi phiêu bạt khắp nơi, hành y tứ xứ, rồi cũng kết giao với một vài nhân sĩ giang hồ. Bất quá giang hồ là nơi huyết vũ tinh phong (mưa máu gió thịt), không lúc nào yên lặng". Trong lòng Vạn tiên sinh lại thở dài.

"Về sau gặp được cha con trong núi, hơn nữa cũng muốn có một cuộc sống bình yên nên ở lại nơi đây, những chuyện về sau thì con cũng biết hết rồi". Hồi ức qua đi, Vạn tiên sinh tỏ vẻ mặt ảm đạm.

Nhạc Phàm tò mò hỏi: "Vạn gia gia, thế giang hồ chính thức là như thế nào? Con ở trong thành nghe người ta nói, giang hồ là nơi náo nhiệt phi thường, người nào chuyện gì cũng có". Nói xong hai mắt lộ thần sắc chờ đợi.

Vạn tiên sinh cũng khôi phục lại tâm trạng nói: "À... giang hồ không đơn giản như người ta nói, người nhiều chuyện nhiều, nhưng hung hiểm vô cùng, có lúc con sẽ thấy không thể phân biệt chính tà".

Ta đã từng gặp qua một đám chính phái cao thủ vây công một người tà giáo, theo như ta biết, người ta giáo kia mang một quyển võ công bí tịch, bọn nhân sĩ chính phái này nghe được tin đó, lấy danh trừ ma vệ đạo mà đến đồ sát, sau người tà giáo kia đưa ra bí tịch, đám chính đạo nhân sĩ này vì tranh đoạt mà tàn sát lẫn nhau, con nói ai chính ai tà".

Nhạc Phàm cúi đầu suy tư: "Cha đã từng nói, không để hiện tượng bên ngoài mê hoặc, có những chút con mồi rất ma mãnh, nhìn tưởng nó chậm chạp, nhưng khi không phòng bị thì nó sẽ tấn công lại, cho nên phải quan sát kĩ. Con người cũng giống vậy, không để vẻ tốt đẹp giả tạo bên ngoài che mắt, đôi khi thấy ánh mắt như vậy nhưng lại không phải là thật. Xem ra người trong giang hồ là như thế".

Nhạc Phàm nghĩ minh bạch rồi, chăm chú trả lời: "Vạn gia gia nói đúng, không có chính hay tà tuyệt đối, chỉ cần theo lương tâm trời đất mà làm".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.