Thương Thiên

Chương 103: Q.13 - Chương 103: Về lại Lạc Dương (3)






Một người, rốt cuộc cần kiên trì thế nào, mới có thể đi hết nhân sinh chi lộ (con đường của một đời người)?

Một người, rốt cuộc cần bao nhiêu lực lượng, mới có thể gánh hy vọng sinh mệnh trên lưng?

Đứng dưới ánh mặt trời, có thể đuổi được bóng ma hắc ám trong tâm không?

Phá tan hết thảy tiến về phía trước, có được tính là dũng cảm chân chính hay không?

Từng vấn đề lặp đi lặp lại trong đầu Nhạc Phàm, phảng phất đắm chìm trong vô biên khổ hải, mặc cho hắn giãy dụa thế nào cũng không thoát thân được.

Lòng của hắn trong cô độc lại có vẻ phẳng lặng, vô cùng vô tận khổ hải kia như một bàn tay vô hình khổng lồ, khống chế vận mệnh của hắn, loại cảm giác thống khổ này, làm hắn hít thở không thông!

Giờ khắc này, trên thế giới tất cả mọi thứ dường như mất đi sắc thái, nhưng sinh mệnh làm thế nào gánh vác được trách nhiệm lớn như vậy?

Kỳ thực, Lý Nhạc Phàm chỉ là một người bình thường, phi thường bình thường. Cho dù hắn có được lực lượng cường đại hơn người bình thường, nhưng hắn đồng dạng cũng có tình cảm giống người bình thường, thậm chí càng thêm phong phú.

Mỗi người đều có lúc mê mang và bàng hoàng, đứng trước ngã tư đường của sinh mệnh, ai có thể mỗi lẫn đều không chút do dự đưa ra lựa chọn? Dù sao thất tình lục dục là thường tính của con người, mấu chốt là siêu thoát hay trầm mê?

Không có thống khổ, không có bi thương, không có vui sướng, không có tưởng niệm.

Nhạc Phàm đứng trên đường phố náo nhiệt, nhìn dòng người qua lại xung quanh, trong lòng sinh ra một loại ảo giác xa lạ, giống như hai thế giới bất đồng cài vào nhau. Hắn không phải một người đa sầu đa cảm, nhưng giờ phút này hắn cũng có phiền muộn.

Một khắc khi hắn rời khỏi tế điện, cảm giác uể oải trong nháy mắt ăn mòn thể xác và tinh thần của hắn, hắn đột nhiên cảm giác chính mình đã quá mệt mỏi! Bước từng bước, thân mình nặng nề như muốn rã ra, hắn không biết chính mình còn có thể đi bao xa, cũng không biết phía trước là nơi nào...

Song, ngay lúc Nhạc Phàm không biết giải quyết thế nào, một nguồn sinh lực tràn trề xuất hiện trong người hắn.

Đó là một đám người bình thường vì cuộc sống mà bôn ba, trong loạn thế cuồn cuộn như lúc này, bọn họ chính là một đám tiểu nhân vật không quan trọng. Có thể là đám tiểu nhân vật này, đối diện với uy hiếp tử vong, bọn họ vẫn như trước vì mục tiêu của ban thân mà kiên trì. Bọn họ tràn đầy tình yêu cuộc sống, cứ việc trọn con đường phía trước mờ mịt, bọn họ không lựa chọn lùi bước, cũng không lựa chọn buông bỏ. Bọn họ giống như những người ngốc nhất trên đời, nhưng bọn họ cũng là những người đáng yêu nhất. Sợ hãi mà không nao núng, kiên trì không buông bỏ, đơn giản mà bình phàm.

Ma môn và hoàng triều, đó không phải là thế lực mà một người có thể dễ dàng lay chuyển, nhưng chính mình phải đối mặt.

Mấy ngày mê mang, mấy ngày yên lặng, mấy ngày yên lặng suy tư, Nhạc Phàm dần từ trong bóng ma đi ra, đồng thời mang theo vô cùng kiên quyết và kiên định.

Cách đó không xa, Thư Lam bước nhanh tới. Lúc nàng tới gần Nhạc Phàm, rõ ràng cảm nhận được trên người đối phương có biến hóa không ngờ.

"Vị đại ca này, huynh... Huynh hiện tại cảm thấy ổn chứ?"

Thư Lam ngữ khí êm ái, sợ ầm ĩ đến đối phương.

Nhạc Phàm quay đầu, một khuôn mặt ôn nhu thanh tú lọt vào mắt.

Mấy ngày này, hắn mặc dù tâm trí thất thường, nhưng với mọi chuyện bên ngoài vẫn biết rõ ràng. Hắn biết, cô gái trước mặt này, chính là người hảo tâm cứu mình. Mặc dù Nhạc Phàm cũng không cho rằng lúc ấy bản thân cần người khác hỗ trợ, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm kích. Ít nhất, tâm địa thiện lương của đối phương đáng để hắn tôn kính.

"Ta rất tốt, cảm ơn."

Thanh âm của Nhạc Phàm hơi trúc trắc, nghĩ lại chắc là vì rất lâu không mở miệng nói chuyện.

Nghe được đối phương trả lời, Thư Lam không nhịn được giật mình. Vì nàng không hề nghĩ đối phương sẽ mở miệng, trong khoảng thời gian ngắn không có phản ứng lại, chỉ sững sờ đứng đó.

"Nơi này, là ở đâu?"

Nhạc Phàm chắp tay mà đứng, sống lưng thẳng tắp, lơ đãng để lộ một loại khí tức tang thương quay vòng, cảm nhiễm sang những người xung quanh.

Thư Lam đứng ở bên cạnh Nhạc Phàm, cảm thụ khắc sâu nhất, một tâm trạng dị thường xuất hiện. Đối phương tuổi không lớn, nhưng tại sao làm người khác cảm thấy tang thương? Thực sự rất kỳ quái!

Trong lòng vừa chuyển, miệng Thư Lam vẫn trả lời: "Nơi này là Lạc Dương, thiên cổ danh đô Lạc Dương."

"Lạc Dương sao..."

Nhạc Phàm nhìn xung quanh, trong lòng sinh ra một tia thắc mắc vi diệu. Hắn nhớ, mười năm trước chính mình từng đến nơi này, không ngờ hôm nay của mười năm sau bản thân cư nhiên lại quay về đây.

Thấy đối phương yên lặng không nói, Thư Lam cười nói: "Tiểu muội Thư Lam, không biết vị đại ca này xưng hô thế nào."

"Lý..."

Nhạc Phàm nói được một nửa thì ngừng lại, Thư Lam cũng thức thời, ngược lại nói: "Lý đại ca, chúng ta tại Nghênh Lai khách lâu có mở tiệc rượu, nếu huynh không chê, chúng ta sẽ cùng đi!"

Vừa nói, ánh mắt Thư Lam tha thiết nhìn đối phương, trong lòng thản nhiên. Lúc này, coi như một người mù, cũng có thể nhìn ra Nhạc Phàm không giống người thường, làm một thương nhân thành công, Thư Lam tự nhiên rất muốn kết giao.

"Lạc bặc giai (không hiểu chỗ này nó viết gì luôn)... Nghênh Lai khách lâu..."

Nhạc Phàm cũng không có khách khí, trực tiếp gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.