Thương Thiên

Chương 33: Q.14 - Chương 33: Vô Danh đại tôn






Tàng Thiên Phong cao đâu chỉ có vạn trượng, mà nó còn vô cùng to lớn và hùng tráng.

Dưới chân núi, Nhạc Phàm ngẩng đầu nhìn lên, phía trên mây mù lượn lời, không nhìn thấy điểm cuối.

Hiện tại hắn cuối cùng cũng hiểu được, vì sao bình thường tu sĩ không thể tùy ý lên núi. Không phải là vách núi thẳng đứng, mà là cả ngọn núi bị một cỗ lực lượng vô hình bao phủ, bất luận kẻ nào chỉ cần tiến tới gần một chút, sẽ cảm thấy tâm thần nhộn nhạo, bất giác dừng bước.

Một cỗ lực lượng vô hình bao phủ, bất cứ kẻ nào đến gần đều sẽ cảm thấy tâm thần chấn động, không tự giác mà dừng bước.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là ngọn núi kia, cỗ uy thế vô hình phát ra từ nó làm cho lòng người kính phục!

- Phốc phốc phốc!

Nhảy mạnh một cái, Nhạc Phàm liền dựa vào hai chân mà lên, tiếng gió gào thét bên tai, từng khung cảnh xẹt qua lần lượt trước mắt. Mây mù như biển, càng lên trên thì áp lực càng lớn. Mặc dù Nhạc Phàm có luyện thể thuật thế nhưng vẫn cứ cảm giác được từng đợt đau đớn truyền vào tâm can.

Một lúc sau, Nhạc Phàm cuối cùng cũng chịu đựng được áp lực, đến đỉnh núi. Nơi này là một mảnh đất không, không hề có cỏ cây, ở giữa là một tòa miếu khá to, bên ngoài rang màu vây quanh, nhìn qua có phần yên tĩnh và thêm vài phần thần bí.

Trong lúc Nhạc Phàm đang nhìn cảnh vật xung quanh, một lão hòa thượng mặc áo đỏ, mặt mũi hiền lành từng bước đi tới.

- A Di Đà Phật

Kêu lên một tiếng phật hiệu, lão hòa thượng chắp tay nói với Nhạc Phàm:

- Lão nạp Liễu Nhân, phụng mệnh Vô Danh Tôn Giả ở chỗ này chờ Lý cư sĩ.

- Liễu nhân?

Nhạc Phàm giật mình, chắp tay đáp lễ:

- Tiền bối là sư phụ của Thanh Thiên?

- Đúng là lão nạp.

Liễu Nhân cười hiền lành đáp:

- Liệt đồ hành tẩu giang hồ lại gây cho Lý cư sĩ không ít phiền toái, lão nạp liền ở nơi này tạ ơn cư sĩ.

Nhạc Phàm cũng không dám nhận đại lễ này, liền nhanh tránh ra nói:

- Ta với Thanh Thiên là tâm giao, xin tiền bối đừng khách khí.

Liễu Nhân cũng không miễn cưỡng, cười nhẹ nói:

- Vô danh tôn giả đợi trong đại điện đã lâu, mời Lý cư sĩ theo ta đi vào!

Dứt lời, liền dẫn Nhạc Phàm đi vào miếu thờ. Đây là một tòa miếu đình cổ xưa, không thờ phụng tượng phật, cũng không có đồ trang sức hoa lệ. So với khung cảnh hoa mỹ bên ngoài thì đúng là một trời một vực.

Cho dù là thế nhưng Nhạc Phàm không dám có nửa điểm khinh thị, nhất là khi hắn thấy được một thân ảnh vĩ ngạn trước chính điện.

Thấy được thân ảnh này, hắn không khỏi chấn động tâm thần!

Chỉ thấy trên đài đá cổ lão có một chiếc bồ đoàn cũ nát, ngồi trên đấy là một nam tử trung niên dáng người khôi ngô.

Ngồi xếp bằng, mặc một chiếc áo bào màu nâu xám, tóc ngắn bạc trắng như tuyết, trên mặt đầy nếp nhăn hằn sâu, làm cho người ta khi nhìn thấy liền có một cám giác tang thương không nói nên lời.

- Liễu Nhân bái kiến Vô Danh Tôn Giả

Lão hòa thượng thi lễ với Vô Danh tôn giả xong liền tự động rời khỏi miếu thờ. Trong đại điện chỉ còn lại Nhạc Phàm và Vô Danh tôn giả.

- Lý Nhạc Phàm, cuối cùng ngươi cũng đã đến đây.

Vô Danh đại tôn chậm rãi mở mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười hiếm thấy.

- Tiền bối biết ta sẽ đến ư ?

Nhạc Phàm sắc mặt khẽ biến, trong lòng nổi sóng. Mà lúc này hắn mới chú ý rằng hai mắt của Vô Danh đại tôn trống rỗng, không hề có nửa điểm thần thái.

Khó có thể tin rằng đường đường là một trong lục đại tôn giả của thiên hạ lại là một người mù. Thật là làm cho người ta khó mà tưởng tượng nổi.

Nhạc Phàm há miệng thở dốc, muốn nói một câu gì đấy nhưng lời đến miêng rồi vẫn không nói ra được.

- Ta biết tiểu hữu nhất định sẽ đến, trước tiên ngồi xuống cái đã!

Vô Danh đại tôn gật gật đầu, liền đưa ra một cái bồ đoàn bỏ cạnh đài đá, ý bảo Nhạc Phàm đi tới ngồi xuống.

Thấy đối phương có vẻ không có ác ý, Nhạc Phàm cũng không cự tuyệt, liền đi tới ngồi đối diện với Vô Danh đại tôn.

Ở gần như thế nhưng Nhạc Phàm lại không cảm thấy một điểm áp lực nào, ngược lại lại thấy vô cùng tự nhiên, giống như ngồi đối diện với mình chỉ là một người bình thường.

Đợi Nhạc Phàm ngồi vào chỗ của mình, trên mặt Vô Danh đại tôn lộ ra ý cười, nói:

- Có phải tiểu hữu cảm thấy rất kỳ quái, tại sao Đại Tôn của Phật tông lại không phải là một hòa thượng, lại còn là một người mù.

- Có một chút.

Nhạc Phàm trả lời không một chút kiêng kị, lòng không khỏi nghĩ thầm, rõ ràng hai mắt đối phương đã mù, sao có thể nhìn ra bản thân mình đang nghĩ gì? Đường đường là đại tôn mà mỗi tiếng nói, cử động lại hiền hòa như thế, rốt cuộc đối phương là người như thế nào.

Vô Danh đại tôn không thèm để ý người khác nghĩ gì, cười nói:

- Ai quy định rằng đại tôn của Phật Tông phải là hòa thượng, thế nên ta có thể làm đại tôn của Phật Tông. Ha hả, tiểu hữu cũng không cần kiêng kị cái gì, kì thật người mù chính là người mù.

Đây là sự thật không thể thay đổi, có điều hai mắt ta đã mù nhưng tâm của ta lại có thể thấy được những điều mà người khác không thể chứng kiến, ví dụ như lòng của ngươi nghĩ gì chẳng hạn.

- Tâm của ta?

Thân mình Nhạc Phàm khẽ run lên:

- Có vẻ như tiền bối hiểu rất rõ về ta?

- Về chuyện của ngươi, ta cũng biết được một ít.

Vô Danh đại tôn nói thẳng:

- Người khác chỉ thấy ngươi kiên cường, không sợ gì, có điều đây không phải là con người thật của ngươi. Lòng của ngươi rất yếu ớt, có sợ hãi, lại có một nỗi sợ hãi nhất.

Nghe đối phương nói như vậy, Nhạc Phàm cũng không phản bác mà trầm mặc. Mình thật sự kiên cường sao? Có lẽ chỉ là trong mắt người khác mà thôi.

Thấy Nhạc Phàm im lặng không nói lời nào, Vô Danh đại tôn âm thầm gật đầu trong lòng, nói tiếp:

- Xem ra tiểu hữu đã hiểu lời ta nói. Trên thế gian này, chân chính có nội tâm kiên cường chỉ có một loại người, đó chính là người lạnh lùng vô tình, ý chí sắt đá.

Người như thế ham muốn đạm bạc, tâm niệm chấp nhất, thường có thành tựu phi phàm, chỉ tiếc cũng vì vô tình vô dục mà thiếu rất nhiều cảm ngộ đối với thế gian này, làm cho họ vĩnh viễn vô pháp siêu thoát.

Thanh âm chầm chậm, ánh mắt trống rỗng của Vô Danh đại tôn dừng ở Nhạc Phàm:

- Tiểu hữu nên hiểu được một cái đạo lý là càng sợ mất mát lại càng quý trọng những gì đang có, càng sợ hãi tử vong lại càng trân quý sinh mệnh.

Chính vì lòng ngươi yếu ớt nên ngươi lại càng kiên cường đối mặt, lòng ngươi càng sợ hãi thì ngươi lại càng cần nhiều dũng khí.

Cũng như vậy, phải trải qua thất tình lục dục mới hiểu được nhân sinh ngắn dài, mới hiểu được thế nào là cực lạc chân chính, hiểu được nhân gian chí tình chí ái.

Lời nói của Vô Danh đại tôn từng từ từng từ một truyền vào lỗ tai Nhạc Phàm, Nhạc Phàm cảm khái vô cùng. Đúng vậy, mình vốn chỉ là một người bình thường, mình kiên trì cố chấp chỉ là vì để bảo vệ tâm linh yếu ớt của mình mà thôi.

Có thời điểm hắn không dám nghĩ, không dám tưởng, hắn sợ đánh mất bản thân, sợ mình yếu đuối. Bởi vì cho tới bây giờ hắn cũng không phải là anh hùng, chỉ là một người bình thường mà thôi.

- Nhận biết được bản tâm mới tìm được chính mình. Không vì nhỏ yếu mà tự ti, không vì cường đại mà kiêu ngạo, hết thảy lòng vẫn như không.

Lời nói của Vô danh đại tôn lại truyền vào lỗ tai Nhạc Phàm, hắn cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều. Mấy ngày nay, hắn vì việc của Trần Hương mà cảm thấy rất bất an. Uy thế của Thánh ngôn đại tôn thủy chung như một tảng đá lớn đè lên lòng hắn, mãi không tiêu tan.

Tuy rằng Nhạc Phàm không mở miệng nói câu nào nhưng Vô Danh đại tôn vẫn cảm giác được cảm xúc của đối phương đang biến hóa.

- Đa tạ tiền bối.

Nói xong, tâm thần của Nhạc Phàm liền yên tĩnh lại, đối với vị đại tôn trước mắt này, hắn đã sinh ra một tia kính ý.

Vô danh đại tôn thấy đối phương đã hiểu, liền quay lại vấn đề chính, nói:

- Chắc hẳn tiểu hữu cũng đã biết ý nghĩa của xích ngọc dẫn rồi, một khi ngươi đã tìm đến ta, có yêu cầu gì thì cứ nói đi, đừng ngại.

- Ta muốn cứu thê tử của ta.

Nhạc Phàm đương nhiên biết rằng thiên hạ không có bữa cơm trưa nào miễn phí, bất quá hiện giờ hắn cần mượn lực lượng của đại tôn.

Trầm ngâm một lúc, Vô Danh đại tôn thản nhiên nói:

- Tiểu hữu có ân với Phật tông, lại có thân phận hộ pháp của Phật tông, vốn là việc này khiến ta phải xuất thủ. Chỉ tiếc rằng cho dù ta xuất thủ cũng không đánh bại được Thánh Ngôn đại tôn, huống chi ta sinh cơ khô kiệt, nguyên thọ sắp hết, xin lỗi tiểu hữu, ta không giúp được ngươi rồi.

- Cái gì?

Nhạc Phàm trong đầu nổ vang một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ khó tin. Văn Tông Thanh từng nói với hắn, tuổi thọ của Đại tôn vô cùng dài, khó mà ngã xuống, thế nhưng vì cái gì đại nạn của Vô Danh đại tôn lại buông xuống.

- Hơn ba trăm năm rồi, ta cũng đã sống đủ rồi, có một số việc đáng lẽ nên sớm để cho nó xảy ra.

Vô Danh đại tôn khẽ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt trống rỗng có nhiều thêm vài phần thần thái.

Ngữ khí trầm trọng, lộ rõ vẻ quyết tuyệt!

Nhạc Phàm cảm thấy một tia bi thương, đó là sự chán ghét đối với sinh mệnh, là sự bình yên đối mặt với tử vong, là sự siêu thoát khi đã trải qua vô số thống khổ và tra tấn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.