Thương Thiên

Chương 37: Q.13 - Chương 37: Vui mừng gặp nhau






Tuyết bay đầy trời, đêm biên quan không ánh trăng.

Bên trong Đại Đồng Thành vẫn gió êm sóng lặng như thường.

Phủ tướng quân đèn đuốc sáng trưng, chúng tướng tề tụ trong đại đường. Toàn bộ phủ bận rộn luôn tay, không khí vui vẻ náo nhiệt bao phủ khắp nơi.

Một màn như thế, liếc mắt cũng đủ biết là có đại sự sắp phát sinh!

Long Tuấn, Đinh Nghị và Vân Phương đang chậm rãi dẫn Thích Minh Hữu, Thiên Sinh, và A Đồ đi vào trong đại đường. Phía sau bọn họ, Tiểu Hỏa cũng nghênh ngang đi theo.

Khi mọi người bước vào trong, không khí nồng nhiệt nhất thời "nguội" xuống, ánh mắt mọi người đều tập trung vào một chỗ. Mà lúc này, ở trong đại đường, Trương Phong Nghị thân vận thường phục đang ngồi cùng với thê tử. Tuy tuổi đã gần năm mươi nhưng tinh thần Trương Phong Nghị vẫn phơi phới như xưa, giơ tay nhấc chân cũng có phong phạm và uy nghiêm của Thống soái. Mà thê tử Cừu Mính của hắn đúng là càng sống càng trẻ, đoan trang thanh lịch, da dẻ trắng bóc, không chút nếp nhăn.

Bên phải hai người là các vị tướng lãnh.

Trần Phong tướng quân, Bần Hổ tướng quân, Ngại Hãn tướng quân, Thu Vũ tướng quân, Địch Thu Nhiên đại soái, Địch gia tứ tướng, Phương Tín tướng lĩnh...

Ở bên trái đại đường, là một đôi nam nữ của Trương Phong Nghị. Trương Tĩnh Cừu khí chất thành thục trầm ổn, khi dẫn quân giết giặc lại càng cay độc vô cùng.

Trương Uyển Anh, tư thế oai hùng, là người một tay xây dựng "Hồng Anh Doanh", danh vọng không hề kém huynh trưởng chút nào.

Ở hàng ghế thấp hơn còn có Tông Lạc Thần, Tạ Tiểu Thanh, Lăng Thiên, tiểu Hoa, tiểu Đậu...

Cuối cùng, là Đồ Lôi và muội muội của hắn Đồ Lăng.

- Vị tiểu huynh đệ này chắc hẳn là hậu nhân của Thích đại soái, huynh đệ của Nhạc Phàm - Thích Minh Hữu?

Trương Phong Nghị cũng không hề lấy chức Thống soái làm cao, đứng dậy nghênh đón:

- Đã sớm từ Vân Phương lão đệ nghe qua chuyện tình của tiểu huynh đệ, hôm nay cuối cùng cũng đã có thể gặp mặt.

- Tiểu huynh đệ, hoan nghênh các người đã đến...

Những người khác cũng nhao nhao đứng dậy chào.

Tràng cảnh long trọng như vậy, Thích Minh Hữu cũng rất muốn nỗ lực để giữ vững bình tĩnh. Nhưng những người này đều có quan hệ với Lý Nhạc Phàm, khiến cho lòng hắn dậy sóng không ngừng, không sao kìm nén cảm xúc.

Tuy đám người Trương Phong Nghị một thân huyết tinh nồng đậm, nhưng trong mắt Thích Minh Hữu thì bọn họ cực kỳ thân thiết. Là hậu nhân của Thích gia, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không quên dấu vết của gia tộc mình, là đàn ông phải chiến đấu trên sa trường!

Tướng sĩ Tĩnh bao nhiêu năm bảo hộ đồng bào khỏi kiếp nô dịch, bọn họ không tiếc hi sinh bản thân, anh hùng tráng sĩ như thế, chẳng lẽ không đáng được tôn trọng? Đáng hận cho những kẻ giả nhân giả nghĩa, núp núp trong tối nói xấu người khác.

- Thích Minh Hữu bái kiến chư vị anh hùng!

Thích Minh Hữu cũng không có nói nhiều, chỉ hành lễ một cái thật sâu, trong mắt bao hàm đầy thành ý.

Thấy thiếu chủ như thế, Thiên Sinh và A Đồ cũng đồng dạng cúi chào, tuy bọn họ không lý giải được rõ ràng hành vi ngày, nhưng cũng bị loại khí chất cương trực này ảnh hưởng!

- Này...

Thấy cử động của đối phương, mọi người nhất thời ngơ ngẩn, hai mặt nhìn nhau, Trần lão tướng quân ở một bên nhẹ nhàng nâng đối phương lên, thương cảm nói:

- Hài tử ngoan, thật sự là rất tốt! Kỳ thực chúng ta làm được cũng không nhiều lắm, bất quá chúng ta cũng không bao giờ buông bỏ. Nếu như Thích đại soái trên trời có linh, nhất định sẽ rất vui mừng.

Thích Minh Hữu cũng khẽ gật đầu.

- Hắc hắc, Minh Hữu huynh đệ đến đây, ta giới thiệu cho ngươi về mọi người...

Long Tuấn ho khan hai tiếng, sau đó hướng về đám đông giới thiệu qua.

Về tình huống của Tĩnh và Phàm Môn, Thích Minh Hữu cũng chỉ biết được chút ít từ Tông Lạc Thần và Tạ Tiểu Thanh. Trừ bỏ Trương Phong Nghị ra thì những người khác cũng không rõ lắm.

Trong đó, Vân Phương thân phận thần bí, vẫn không hề lộ ra chân diện mục.

Về Lăng Thiên thì hắn chính là một người từng chịu qua ân huệ của Nhạc Phàm, vì báo đáp ân tình năm đó nên mới lưu lại nơi này.

Còn có, tiểu Hoa và tiểu Đậu, hai thiếu niên tinh quái do Long Tuấn, Đinh Nghị cứu được mười năm trước.

Về phần Đồ Lôi huynh muội, thuần túy là bởi vì không có chỗ để đi nên mới chọn ở lâu dài tại nơi này. Đương nhiên, cũng có chút quan hệ với ân tình năm đó của Nhạc Phàm đại ca.

Nhìn những bằng hữu hay là người có quan hệ ít nhiều với Nhạc Phàm đại ca, Thích Minh Hữu lại cảm thấy có chút nhớ về đại ca.

Nhìn thấy Thích Minh Hữu có tâm tư, Long Tuấn liền đem tâm chú ý hướng về Tiểu Hỏa:

- Mọi người mau nhìn xem, biết tiểu gia hỏa này là ai không? Hắc hắc, nhìn rất quen mắt sao? Tiểu gia hỏa này chính là Cùng Kỳ Tiểu Hỏa hung danh lẫy lừng, cũng là một đại công thần năm đó của biên quan! Ha ha ha...

Cảm nhận được sự khen ngợi của người khác, Tiểu Hỏa đắc ý gầm thét lên những tiếng sướng khoái.

- Oa, chính là tiểu gia hỏa này...

- Nó là kỳ thú hung hãn kia sao? Sao chỉ mùi huyết tinh cũng không thấy? Năm đó giết địch, chẳng phải nó vô cùng hung ngoan sao?

- Có chút giống, chẳng qua thân hình đã thay đổi chút ít, bộ lông sáng hơn, mượt hơn! Đi, các ngươi xem sau lưng nó còn có một đôi cánh nhỏ, thật kỳ quái!

- Đúng là nó, thật sự là nó! Như thế nào lại thay đổi rồi, nhìn giống như một lão hổ con a!

- Đúng a! Ta chỉ nghe qua nữ nhi có khả năng thay đổi, còn chưa nghe nói qua lão hổ có khả năng thay đổi, tiểu gia hỏa thật kỳ quái!

- Ha ha ha...

Mọi người nghe vậy, càng thêm tập trung trên người Tiểu Hỏa, thậm chí còn có người định tiến lên trêu nó, bất quá lại nghĩ tới hung danh của đối phương, nhanh chóng rụt tay lại.

Tiểu Hỏa ở chỗ này, thế còn Lý Nhạc Phàm đâu?

Trong lòng ngẩn ra, mọi người lập tức dời ánh mắt về phía Thích Minh Hữu.

Vô luận là Trương Phong Nghị, Cừu Mính, Địch gia tứ tướng, hay là Lăng Thiên, Đồ Lôi... Toàn bộ đều vô cùng quan tâm tới an nguy của Nhạc Phàm. Dù sao, đại đa số bọn họ đều từng chịu qua ân huệ của hắn, há có thể quên được?

- Minh Hữu huynh đệ, mau mau nói cho chúng ta tin tức của sư phụ đi! Hiện tại mọi người đều tề tụ đông đủ, có lời gì người cứ trực tiếp nói.

Đinh Nghị tính nóng nảy, chờ nửa ngày rốt cục cũng không nhịn được.

Thích Minh Hữu đang muốn mở miệng, lúc này lại có hai nữ tử bạch y khinh sa bước vào đại đường, đúng là Chu Tĩnh Nguyệt và Chu Phượng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.