Bên ngoài ThiênTuyệt Cốc, biển người tấp nập. Hôm nay chính là ngày mà Thiên Tuyệt Cốc mở ra, tu sĩ trời nam đất Bắc tề tựu đông đủ, các đại ẩn tông cùng thị tộc từ cổ xưa cũng đã đến.
Lúc này, Nhạc Phàm đang đứng bên trong đám người, yên lặng xếp thành một hàng dài. Lần đầu tiên chứng kiến nhiều tu sĩ tụ tập như vậy, trong lòng hắn không khỏi sinh ra một chút cảm khái, Tu Hành Giới quả nhiên rất lớn, Tu Hành Giới lớn như vậy không ngờ chỉ có sáu vị Đại Tôn thống lĩnh, chỉ dựa vào điểm này đủ để chứng minh địa vị cùng thực lực của Đại Tôn.
Áp lực vô cùng lớn, khó khăn trùng điệp, Nhạc Phàm không biết bản thân mình có thành công hay không, nhưng hắn tuyệt đối không buông tha bất cứ một cơ hội nào.
- Lần này người tới cũng thật là nhiều a, nếu cứ sắp xếp như vậy, thật không biết phải đợi tới khi nào mới có thể tiến vào.
Mặc Toàn nhìn đội ngũ thật dài phía trước, không ngừng thở dài oán giận. Dưới sự nhàm chán, nàng quay sang Nhạc Phàm nói:
- Lý huynh, cước lực của huynh thật là kinh người a! Ta toàn lực ngự không cũng không nhanh bằng ngươi chạy a... Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nếu ngươi không phải tu sĩ, vì cái gì mà phải tham gia ẩn lâm đại hội này?
- Có việc.
Nhạc Phàm trả lời một cách đơn giản, khuôn mặt bình tĩnh làm cho Mặc Toàn có cảm giác vô lực.
- Lý huynh, đây là lần đầu tiên huynh tham gia ẩn lâm đại hội sao?
Nhạc Phàm gật đầu không nói gì, lập tức lấy ra một quyển sách mà hắn coi trọng, cũng chính là quyển “Tu Hành kiến văn lục” lấy trong người Đạm Thai Hạo. Mặc Toàn thấy đối phương đối xử với nàng như vậy không hề để bụng, lại tiếp tục giảng giải:
- “Tu Hành kiến văn lục” là do những tu sĩ du lịch khắp năm châu bốn bể mà viết thành, trên đó ghi lại phong thổ của các địa phương khác nhau, cùng với các thế lực tương ứng, cơ hồ mỗi tu sĩ đều có một quyển, được coi là thứ cần thiết khi xuất hành của tu sĩ.
...
Nhạc Phàm không thèm tranh luận với Mặc Toàn, cả người đắm chìm trong thế giới của “Tu Hành kiến văn lục”.
Ở trong lòng hắn, hiểu biết về thế giới tuy rằng có hạn nhưng không đến nỗi nào, nhưng có “Tu Hành kiến văn lục”, hắn đột nhiên mới cảm giác được mình là một con ếch ngồi dưới đáy giếng nhỏ bé. Càng đọc, Nhạc Phàm đối với Tu Hành Giới càng có hiểu biết một cách trực quan, đồng thời trong lòng lại càng trầm xuống.
Thấy Nhạc Phàm suy nghĩ xâu xa, Mặc Toàn thức thời không hỏi thêm cái gì, nàng quay đầu sang chỗ khác, vểnh tai lên nghe một chút chuyện thú vị trong Tu Hành Giới.
- Hồ huynh, nghe nói Thập Vạn Đại Sơn các ngươi gần đây có một vụ thảm sát xảy ra, liên tiếp giết hơn trăm vị sơn chủ, ẩn gia phái ra hơn ba mươi vị tu sĩ, tất cả đều chết, không biết tình hình hiện tại như thế nào?
- Sao Mao đạo hữu cũng biết việc này?
- Thiên Phương ngoại vực tuy rằng hoang vu, nhưng phát sinh chuyện lớn như vậy muốn biết cũng không khó a.
- Ân, việc này gây sóng gió rất lớn, nghe nói sau đó Thiên Loan đại tôn ra mặt mới khiến cho sự việc lắng xuống.
- Cái gì? Việc này làm kinh động Thiên Loan đại tôn sao? Đối phương rút cuộc là có địa vị gì?
- Có thể khiến đại tôn ra mặt, thân phận người này tự nhiên rất cao, hắn chính là môn đồ thứ nhất của Thiên Loan đại tôn, tên là Phong Viêm.
- Thì ra là hắn! Người này có tiếng là kẻ vô pháp vô thiên, ẩn gia đắc tội hắn, làm sao có chỗ tốt mà ăn.
- Vậy cũng không phải, hắn tuy rằng là môn đồ của đại tôn, ẩn gia làm sao dám bắt hắn? Uổng phí cho hơn ba mươi tu sĩ, trong đó còn có một trưởng lão Thiên đạo thượng cảnh, nếu sự tình không chấn động quá lớn, kinh động khiến Thiên Loan đại tôn ra mặt, ẩn gia không biết hiện tại đã thành bộ dáng như thế nào nữa.
- Hắc hắc, Ẩn gia tốt xấu gì cũng là đệ nhất thị tộc trong Thập Vạn Đại Sơn, lần này không ngờ lại động đến tấm sắt rồi.
- Cao đại ca, vài năm không gặp, tu vi ngày càng trở nên tinh thâm, tiểu đệ hiện tại ngay cả một chút cũng không nhìn thấu ngươi.
- Đâu có, đâu có, ta xem Phương lão đệ thần khí sung túc, tinh khí nội liễm, chắc hẳn đã là Thiên đạo trung cảnh a.
- Một chút tu vi nhỏ nhoi của tiểu đệ nào giấu diếm được con mắt của Cao đại ca, chẳng qua là ngẫu nhiên có sở ngộ mà thôi. Cao đại ca, lần này ngươi vẫn muốn tranh một chỗ trong một trăm vị trí kia sao?
- Đó là đương nhiên! Lần trước Cao mỗ thua dưới kỳ bảo, lần này nhất định phải rửa sạch sỉ nhục khi trước.
- Cái gì? Cao đại ca, ngươi có kỳ bảo sao?
- Ha hả, may mắn tìm được một kiện ở trong một ngôi mộ cổ mà thôi, vận khí, vận khí.
- Cao đại ca thật khiêm tốn, vận khí cũng chính là một bộ phận của thực lực a, bằng vào tu vi của Cao đại ca, lần này hơn trăm cao thủ chi tranh, khẳng định không thành vấn đề.
- Ha ha! Vậy cảm ơn lời chúc của Phương lão đệ trước.
- Huynh đệ, ngươi có nghe nói gì không? Lần này ẩn lâm đại hội muốn mở ra cổ vực.
- A! Phải không? Mỗi lần cổ vực mở ra đều là đại sự của Tu Hành Giới, khó trách sáu vị Đại Tôn truyền xuống thánh dụ, yêu cầu mỗi tu sĩ đều phải tham gia ẩm lâm đại hội lần này.
- Mở ra cổ vực thì sao? Chẳng lẽ ngươi còn có thể vào sao? Chúng ta tốt nhất nên chờ ở đây, đợi xem kịch vui đi a, dù sao chúng ta cũng không có tư cách tiến vào cổ vực.
- Thật ra cái đó...
- Dư huynh, nhiều năm không gặp, không biết những năm qua ngươi đã dạo chơi những địa phương nào?
- Ha ha, thì ra là Chu huynh, những năm gần đây Dư mỗ tiến bộ chậm rãi cho nên muốn đi một chuyến tới Cửu Châu nhập thế tu hành.
- Ồ? Không ngờ Dư huynh lại tới Cửu Châu! Ta nghe nói hiện tại Cửu Châu chiến loạn không ngừng, ngay cả một số đệ tử ẩn tông cũng tham gia vào trong đó, không biết lần này Dư huynh thu hoạch ra sao?
- Hắc hắc, lần này thu hoạch không ít, chẳng những tu vi tăng lên, mà còn được xem hài kịch a.
- Hài kịch? Có thể khiến Dư huynh cảm thấy hứng thú thì chuyện đó nhất định rất tuyệt vời, thỉnh Dư huynh nói cho tiểu đệ kiến thức qua một chút.
- Lần này người của thế tục Cửu Châu tới đây không ít, hơn nữa còn có mấy người đặc biệt mạnh mẽ, đều là thủ lĩnh của các thế lực khắp nơi, trong đó có một người đặc biệt lợi hại, một chiêu đánh bại hai gã đệ tử Thánh vực, lại dùng lực lượng bản thân phá Vạn Hóa kiếm trận của Ma môn, còn khiến cho hai đại môn đồ của Cực Kiếm đại tôn trọng thương.
- Cái gì? Còn có chuyện này sao? Vì sao Tu Hành Giới một chút tin tức phong thanh cũng không có?
- Đương nhiên là không có tin tức rồi, chuyện tới mức này, Ma môn cùng Thánh Vực làm sao có thể để yên, nếu không phải chính mắt ta nhìn thấy, đánh chết ta cũng không tin.
- Đây chính là đại sự a, nếu truyền ra ngoài, mặt mũi của Thánh Vực cùng Cực Kiếm đại tôn chỉ sợ rằng mất hết.
- Hắn là ai? Không ngờ lại lớn mật như vậy? Ngay cả Đại Tôn cũng không để vào mắt.
- Nói cho ngươi biết cũng không sao, lúc đó ta thấy người nọ sinh cơ đã cạn, sau lại bị truyền nhân của Y tiên mang đi. Chỉ có điều, sinh cơ của hắn đã cạn, đừng nói là Y tiên, cho dù là thần tiên sợ rằng cũng không cứu được hắn.
- Ài! Nhân vật như thế không ngờ cứ như vậy mà ngã xuống, thật là đáng tiếc a. Thế tục Cửu Châu tuy nói rằng tâm địa dơ bẩn, bất quá hoàn cảnh tôi luyện ý chí con người, có thể bước vào Thiên đạo chi cảnh ở địa phương kia, ai không phải là hạng người kinh diễm, không biết lần này là người nào a.
- Dù sao chúng ta cũng chỉ là kẻ đứng xem mà thôi.
- Lời đó thật là chí lý.
Buổi trưa, tu sĩ tới ngày càng nhiều, bên ngoài Đoạn Thiên hạp đã chật kín. Cứ nhìn vào hiệu suất làm việc của mấy người phụ trách cửa vào vô cùng cao, nhưng mà cửa vào của Thiên Tuyệt cốc chỉ có một, lại còn phải chờ từng tu sĩ một lên ghi danh rồi mới có thể nhập cốc. Kế từ đó mọi người chỉ có thể thành thành thật thật xếp hàng thành một đội ngũ.
Quay đầu nhìn vào đoàn người đằng sau, trên mặt Mặc Toàn nở nụ cười vui mừng.
- Hoàn hảo, may là bổn cô nương anh minh mới đến trước một bước, nếu không sợ rằng cho dù xếp hàng đến trời tối cũng đừng nghĩ tới chuyện nhập cốc.
Đã qua nửa ngày, sau khi một tu sĩ tiến vào sơn cốc, mắt thấy lần này sẽ tới phiên Nhạc Phàm, đám người bên ngoài nhất thời hỗn loạn.
- Người phía trước hết thảy tránh ra.
Một âm thanh bá đạo, hùng hậu truyền đến, mọi người vội vàng tránh ra hai bên.
Chỉ thấy một gã trung niên nam tử cao gầy cất bước mà tới, mái tóc hồng tựa như hỏa diễm hừng hực, cả người tản ra uy thế nóng rực. Phía sau hắn, một nam một nữ sánh vai đi tới.
Nam tử hơn hai mươi tuổi, cao lớn khôi ngô, đôi mắt như chuông đồng, sắc bén băng lãnh, phảng phất như một tòa núi lửa đang yên lặng, tùy thời có thể bạo phát.
So sánh với hắn, nữ tử bên cạnh vô cùng xinh đẹp, chẳng những thanh tú động lòng người, một thân hồng y lộ ra sức sống tràn trề của nàng, quả thực là mỹ nữ cùng dã thú khác nhau một trời một vực.
Chỗ giống nhau duy nhất giữa hai người bọn họ chính là tóc đều đỏ rực giống nhau.
- Uy! Xú tiểu tử, còn không mau tránh ra.
( sắp có kịch hay)
Ba người đi tới nơi, lại phát hiện ra không ngờ còn có kẻ ngu ngốc không thối lui, nam tử trung niên không nhịn được mà quát lớn một tiếng.
Nhạc Phàm đang lật xem nội dung trong “Tu Hành kiến văn lục”, đột nhiên cảm giác được điều dị thường xung quanh, hắn vừa ngẩng đầu lên thì thấy ba tên tóc đỏ rực, thân mặc hồng y đang đi về phía hắn, luôn miệng quát lớn.
- Các ngươi muốn làm gì?
Nhạc Phàm có chút bất ngờ nhìn ba người, không có ý tứ thối lui.
Những người khác chung quanh hắn toàn bộ thối lui, chỉ có Mặc Toàn đang đứng bên cạnh. Cửa vào Hạp cốc chỉ hơn lớn một chút, chỉ có thể dung nạp hai ba người mà thôi, mà Nhạc Phàm cùng Mặc Toàn đang ở bên trong thân thể cũng phát dựa sát vào nhau. Rõ ràng ba kẻ này gióng trống khua chiêng như vậy, làm sao có thể làm ra sự tình tổn lại tới thể diện cơ chứ.
- Làm gì sao?
Nghe câu hỏi của đối phương, vẻ mặt nam tử trung niên khinh thường nói:
- Chúng ta đương nhiên là muốn nhập cốc, tiểu tử nhà ngươi còn không mau tránh ra?
Mặc Toàn quay lại nhìn vào ba người đối diện, lặng lẽ truyền âm cho Nhạc Phàm nói:
- Lý huynh, ba người này chính là người của Dung gia – quần đảo Ly Hỏa, chúng ta tốt nhất không nên trêu vào bọn họ. Nếu chúng ta trêu chọc bọn họ, những ngày tháng yên ổn không còn được bao lâu.
Lại là người của thị tộc, khó trách tính cách lại như vậy. Nhạc Phàm nhíu mày, sắc mặt có chút không vui, không vì cách đối phương đối xử vói hắn, mà là phản cảm với thái độ của đối phương. Bất quá hắn không nói gì thêm, tự mình đi tới chỗ đăng kí, chuẩn bị đăng kí nhập cốc.
- Xú tiểu tử, ngươi không nghe thấy lời nói của ta sao?
Thấy đối phương không để ý tới mình, nam tử trung niên tức thì tức giận, có cảm giác xúc động muốn vung tay. Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, mặt mũi Dung gia bọn họ vứt đi đâu?
Mặc Toàn ở bên cạnh thấy vậy trợn mắt, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, ẩn lâm đại hội còn chưa bắt đầu, Nhạc Phàm đã đắc tội với người của Dung gia, nàng thật sự không biết nên nói gì mới tốt.
Bất quá khi Mặc Toàn ngẫm lại, đối phương ngay cả thiếu gia của Đạm Thai gia cũng dám giết, xung đột với Dung gia thì tính là cái gì?
Nhạc Phàm đối với việc này không thèm để ý, vẫn cứ bình tĩnh tiến lên đăng kí, đang lúc chuẩn bị ghi tên, không ngờ có một trận sóng nhiệt đánh tới, chính là tên nam tử trung niên lấy tay chụp lấy bả vai Nhạc Phàm.
- Hừ!
Khuôn mặt Nhạc Phàm trùng xuống, đầu vai khẽ nhích một cái, nam tử trung niên bị văng ra, lui về phía sau vài bước.
- Ngươi...
Nam tử trung niên kinh ngạc, trên khuôn mặt hiện lên vài phần kiêng kị cùng thận trọng. Đối phương có thể thoải mái đem hắn đẩy lui, thủ đoạn bậc này không thể so với tu sĩ bình thường. Đúng lúc này, đám người bên ngoài lại xôn xao, lại có một đoàn người đi tới lối vào Hạp cốc.
- Hắc hắc! Tính tình người của Dung gia thật tốt a, lúc này bị một vố đau quả thực là vô cùng xứng đáng.
Một giọng nói trào phúng vang lên, vài tên mỹ thiếu niên cử chỉ nhẹ nhàng được một đám người áo xanh vây quanh dần dần tiến lên.
Những người này khí độ phi phàm, chéo áo có hai chữ “Thuần Vu”, “Văn Nhân”. Mặc Toàn lại truyền âm nói:
- Lý huynh, đám người kia chính là người trên Băng Nguyên, họ Thuần Vu cùng trưởng tử của Văn Nhân gia tộc, hai thị tộc này cho đến nay luôn cùng Dung gia đối địch, thế như nước với lửa.
Ánh mắt Nhạc Phàm đảo qua mấy người, cũng không thèm để ý tới.