Thương Thiên

Chương 72: Q.13 - Chương 72: Xung đột






Sắp tới không có thời gian rảnh, từ mai nghỉ dịch 1 tuần!

Bầu trời dần đần đổi sắc, lại sắp có một trận mưa lớn đổ xuống.

Lúc này, ở bên ngoài An Lai cư đứng đầy người, bọn họ đều nhỏ to thảo luận, lo lắng cho bệnh tình của tiểu thư của Bạch gia.

Vì là tiểu thư duy nhất, cho nên Bạch Đông Nhàn ở trong suy nghĩ của mọi người chính là hòn ngọc quý trên tay. Nàng vừa đẹp người, tâm tính lại tốt, không có những tính xấu của con cháu thế gia, cũng chưa tình tranh chấp cùng người khác. Chỉ dựa vào những điều này, có con cháu thế gia nào tốt được hơn so với nàng?

Không lâu lắm, Bạch Hằng Phong và Bạch tổng quản đã chạy tới, hướng thẳng phòng của Bạch Đông Nhàn đi vào.

Mà Nhạc Phàm cũng chỉ là người ngoài, cho nên tùy tiện tìm một mảnh đất trống ngồi xuống.

- Là hắn, chính là hắn Lục Nhi, hại cho Nhàn nhi muội muội hôn mê bất tỉnh!

Một gã nam tử khôi ngô xuất hiện ở trước mặt Nhạc Phàm. Bất quá, Nhạc Phàm cũng không nhúc nhích gì nhiều, chỉ hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua nam tử mặt chữ điền trước mắt.

- Người ngoại lai, ngươi nếu là nam nhân thì đứng lên cho ta, ta không có đánh chết người đâu.

"..."

Nhạc Phàm mặc kệ hắn, dứt khoát nhắm mắt lại, như là đang đi vào cõi thần tiên.

Nhạc Phàm biểu hiện như thế, dần dần có người xúm lại, càng lúc càng đông.

- Ngươi, ngươi...

Bị người ta coi rẻ, nam tử giận tím mặt, vung mạnh nắm đấm về phía mặt của Nhạc Phàm.

Xung quanh một mảng xôn xao! Nhạc Phàm nếu bị nắm đấm này rơi trúng mặt, đầu của đối phương tuyệt đối sẽ bị đánh nhừ ra.

"Ba!"

Một tiếng trầm đục, trong sân nhất thời an tĩnh lại! Loại an tĩnh đột ngột này làm cho người ta hơi có cảm giác nổi da gà!

- Sao lại có thể như vậy?

- Chẳng lẽ là ta hoa mắt? Đúng, khẳng định là ta hoa mắt...

- Người... người kia cư nhiên chỉ cần một bàn tay đã tiếp được quả đấm của Bạch Lực!

Là hộ vệ của Bạch gia, Bạch Lực tuy không phải là người lợi hại nhất, nhưng khí lực của hắn tuyệt đối không phải ai cũng sánh bằng. Vậy mà một quyền tràn ngập phẫn nộ của hắn lại bị người ta dễ dàng tiếp được.

- Tại sao lại như vậy?

Bạch Lực cảm giác mình vừa đánh vào một khối bông, một luồng hàn ý chưa bao giờ có xông lên đầu.

Có một loại người, có thể chết chứ không thể nhục, Bạch Lực chính là người như vậy. Hôm nay, trước mặt nhiều tộc nhân như vậy mà mình để mất uy phong, sau này sao còn có chỗ đặt chân ở Bạch gia, ở Tuyệt Mênh cốc được?

"Hát!"

Quát lên một tiếng điên cuồng, thể trạng Bạch Lực bạo trướng lên, quần áo cũng phải nứt toạc ra.

Nhạc Phàm vẫn không có mở mắt, chẳng qua là lật tay phất một cái, "oành" một tiếng, thân hình Bạch Lực bị bắn ra xa, nặng nề đập xuống nền đất.

Bạch Lực cảm giác mình như một chậu than bị người ta giội cho một gáo nước lạnh, thoáng cái đã mất đi tất cả lực lượng. Nếu hắn không dùng dược thảo rèn thể từ nhỏ, chỉ sợ giờ này hắn đã trở thành một cỗ thi thể rồi. Trong một thoáng đó, Bạch Lực cảm thấy vô cùng sợ hãi, hắn chưa bao giờ cảm nhận được cái chết ở gần như thế.

- Cả đám đều vây lại chỗ này làm gì? Còn không tản ra.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Một đám nam nữ lục tục đi tới, mọi người ào ào tránh ra, người tới đều là những người có địa vị cao ở Bạch gia.

- Là ngươi?

Bạch Đông Hoa tức giận trừng mắt nhìn Nhạc Phàm nói:

- Ngươi tới nơi này làm gì? Ngươi còn ngại mình làm hại tiểu muội chưa đủ sao?

Nhạc Phàm mở mắt đánh giá những người xung quanh, cũng không nói lời nào. Đối với hắn mà nói, có một số việc cũng không cần đi so đo, cũng không cần thiết phải giải thích.

Một gã nam tử mặt râu ria tiến lên phía trước nói:

- Tiểu Thất, ngươi biết người này? Hắn là ai vậy?

- Đại ca, hắn chính là một trong những người hôm qua đánh chết Lục Nhi.

- Cái gì? Chính là hắn!

Nam tử râu ria cũng hết sức chín chắn, tuy là kinh ngạc, nhưng cũng không biểu lộ rõ ra, ngược lại tỉ mỉ đánh giá Nhạc Phàm. Ngược lại, những người khác cũng không có ý nghĩ dư thừa nào khác, chỉ phẫn nộ nhìn chằm chằm Nhạc Phàm.

Người Bạch gia ở chỗ nào không phải là người kinh tài tuyệt diễm. Hôm nay lại bị người ta khi dễ, há có thể nén giận?

- Dám hại Nhàn nhi tỷ tỷ của ta.

Một gã thiếu niên vẻ mặt non nớt tức giận la lên:

- Người đâu, mau đem kẻ ngoại lai này bắt lại cho ta!

- Dạ!

Bốn gã nam tử trang phục màu trắng ở sau lưng thiếu niên hướng Nhạc Phàm bao vây lấy.

Có Bạch Lực làm tấm gương, không ai dám khinh thường làm việc, bốn người rút liêm đao ra, đứng ở bốn vị trí khác nhau, vận sức chờ phát động...

Nhạc Phàm trơ mắt nhìn bốn người ngay cả nhất lưu cũng chưa đạt tới, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nếu như Bạch gia chỉ dựa vào những người này để bảo vệ, chỉ sợ là đã sớm bị diệt trăm lần nghìn lần rồi.

"Liệt liệt liệt liệt!"

Bốn người tung ra phấn vàng đầy trời, đem Nhạc Phàm bao phủ ở trong.

"Phấn vàng này có độc!"

Nhạc Phàm không có hô hấp, nhưng phấn vàng dính vào trên da lại có thể làm cho huyết khí vận chuyển chậm chạp lại, đây tuyệt đối là một loại độc có thể đoạn gây sụn xương, nếu cao thủ phổ thông dính phải, chỉ có thể thúc thủ chịu trói mà thôi.

"Hô!"

Kình khí vận chuyển, Nhạc Phàm trở tay hút nhẹ một cái, phấn vàng đầy trời đều bị hút vào lòng bàn tay, cuối cùng hóa thành hư ảo.

- Cái gì? Hắn không sợ độc?

Mọi người ngẩn ra, trong lòng càng thêm cảnh giác. Đối phương không sợ độc, vậy thì ý nghĩa dược sư của Bạch gia căn bản là không khắc chế được đối phương.

- Người này đến tột cùng là ai? Với năng lực này, ở trên giang hồ tuyệt đối không phải là hạng người vô danh

Bạch Đông Hoa âm thầm khiếp sợ, nam tử râu ria ở một bên cũng lộ vẻ suy tư.

- Còn đứng ngây đó làm gì? Đều lên cho ta!

Thiếu niên lại giận dữ mắng mỏ, lại có vài tên hộ vệ khác xúm lại. Không khí trầm trọng dị thường.

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Bạch tổng quản cũng từ đó đi ra.

"Ơ!"

Nhìn thấy Nhạc Phàm bị vây ở giữa, Bạch tổng quản cau mày, quát lớn:

- Các ngươi đây là muốn làm gì? Tiểu thư còn đang hôn mê, các ngươi lại dám ở chỗ này động thủ...

Bạch tổng quản lại hướng sang những người cầm đầu nói:

- Các ngươi thân là thiếu gia của Bạch gia, nên lấy bản thân làm chuẩn mực, vị tiểu huynh đệ này chính là khách nhân của Bạch gia, các ngươi há có thể càn rỡ? Nếu truyền ra ngoài, thế thì gia giáo của Bạch gia còn ở đâu?

Toàn bộ Bạch gia, trừ bỏ bảy vị trưởng lão và gia chủ ra, chỉ sợ chỉ có vị tổng quản đại nhân này mới dám quát lớn đối với mấy vị thiếu gia như thế.

- Bạch tổng quản, người này là hung thủ tổn thương Nhàn nhi tỷ tỷ, tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn.

- Đúng vậy!

- Không sai...

Bạch tổng quản không thể buông tha cho người này!

- Đủ rồi!

Hừ lạnh một tiếng, không khí thoáng cái đã trầm xuống vài phần.

- Chuyện này gia chủ tự có quyết định, không cần mấy tên tiểu tử các ngươi ở chỗ này làm mất mặt Bạch gia, tất cả các ngươi đi nhà thờ tổ lĩnh một trăm côn gia pháp cho ta...

- Phát sinh chuyện gì? Bạch tổng quản sao lại tức giận như thế.

Một thanh âm hùng hậu cắt ngang lời khiển trách của Bạch tổng quản. Đúng là của một người trong ba nam tử trung niên mặc áo bào đen đang chậm rãi đi tới. Những người này chính là gia trưởng ba chi thứ của Bạch gia.

Lạnh lùng liếc nhìn người tới một cái, Bạch tổng quản cũng không nhiều lời, trực tiếp đi tới trước mặt Nhạc Phàm:

- Tiểu huynh đệ, tộc nhân vô pháp, đúng là đã để cho người chê cười.

Đối với thái độ của Bạch tổng quản, mọi người đều cảm thấy phi thường kỳ quái. Bọn họ nghĩ mãi cũng không rõ, vì sao Bạch tổng quản lại đối với một người tới cầu y lại ôn hòa như thế, chẳng lẽ lai lịch của đối phương thật sự rất lớn?

Thấy Nhạc Phàm gật đầu không nói, Bạch tổng quản thở dài nói:

- Tiểu huynh đệ, gia chủ đã quyết định sẽ vì người mà đi mời Đại trưởng lão xuất quan một chuyến. Bất quá, gia chủ hi vọng người có thể cho chúng ta xin một ít tinh huyết của hoàng xà kia, điều này cũng không hề tổn hại đến tánh mạng của nó, chẳng qua là tổn hại chút nguyên khí mà thôi.

Nhạc Phàm thản nhiên gật đầu nói:

- Nếu như các ngươi chỉ cần tinh huyết nguyên khí, ta có thể đáp ứng cho các ngươi, nhưng ta hi vọng có thể nhanh chóng gặp được Đại trưởng lão của các ngươi.

- Đây là tự nhiên, gia chủ đối với bệnh tình của tiểu thư cũng đang rất gấp.

Thấy đối phương đồng ý, Bạch tổng quản không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Trên Thiên Tuyệt phong, có một bóng người màu đen nhìn không rõ diện mạo đứng đón gió, mắt nhìn xuống vực sâu dưới chân.

- Trang Đồng, không nghĩ tới ngươi lại trốn ở chỗ này hơn năm mươi năm... Tốt! Rất tốt! Nếu không phải tôn giả muốn đoạt lấy Bạch gia, chỉ sợ ta cả đời này cũng sẽ không tìm thấy ngươi.

Thanh âm người này vô cùng thanh thúy, đúng là của một nữ nhân. Bất quá nghe tiếng cũng có phần già nua, hẳn phải là của một người đã có tuổi.

"Lý!"

Một đạo lệnh tiễn từ trên trời lao xuống, dừng ở bên cạnh nữ nhân này.

Xem xét tin tức trên lệnh tiễn, nữ nhân đột nhiên cười to không ngớt, ánh mắt dữ tợn gắt gao nhìn xuống dưới.

Nơi đó đúng là Tuyệt Mệnh cốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.