Thương Thiên

Chương 13: Q.11 - Chương 13: Ý ngoại đích tương ngộ (2)






"Ồ…"

"Là Nô Kiều cô nương! Ta… ta rốt cục đã thấy Nô Kiều cô nương".

"Nô Kiều cô nương thật là đẹp, quả thực giống như tiên nữ".

"Đúng vậy! Nếu] Nô Kiều cô nương có thể cười với ta một cái, chết cũng thỏa mãn".

"Vậy ngươi đi chết đi, ngu ngốc!"

"Ngươi…"

Cả tòa Phượng Dương lâu lại một lần nữa sôi trào.

Không để ý tới ánh mắt trần trụi của đám nam tử chung quanh, Nô Kiều đi thẳng tới giữa đại đường, tức giận trừng mắt nhìn hai người Long Tuấn Đinh Nghị, thầm nghĩ: “Hai tiểu tử thúi này thật đúng là mang phiền phức đến cho ta. Hừ! Nếu không có tỷ tỷ không cho làm khó dễ hai ngươi, hôm nay nhất định phải lột sách đồ của các ngươi".

"Đây là danh khôi của Phượng Dương lâu!?" Diệp Vãn Phong hai mắt lóe quang, bộ dáng say mê: "Tuyệt sắc tuyệt sắc! Quả nhiên tuyệt sắc!". Đối với người phong lưu mà nói, thưởng thức mỹ nữ vĩnh viễn là sở thích.

Trong lòng xoay chuyển, Diệp Vãn Phong vội vàng thu lại tâm tình, sửa sang lại quần áo, tiến lên bày ra một bộ dáng tự cho là rất tiêu sái nói: "vân tưởng y thường hoa tưởng dung, xuân phong phất hạm lộ hoa nùng. Nhược phi quần ngọc sơn đầu kiến, hội hướng dao thai nguyệt hạ phùng… Lão phu Diệp Vãn Phong, hôm nay có thể nhìn thấy Nô Kiều cô nương, thật sự là tam sanh hữu hạnh. Chẳng biết có thể cùng lão phu uống chén rượu, cùng nói lời tâm sự trong lòng hay không".

"Thật là lão dâm trùng không biết xấu hổ!" Long Tuấn thầm mắng, Đinh Nghị ánh mắt khinh bỉ, hừ giọng nói: "Chỉ cần một nửa công phu miệng lưỡi lợi hai của ngươi cũng tính là thiên hạ vô địch".

"Ngươi…" Diệp Vãn Phong thẹn quá thành giận, rồi lại không muốn mất phong độ vớimỹ nhân trước mặt, nên dứt khoát không để ý tới.

"Phì…" Nô Kiều nghe vậy cười, thầm nghĩ: "Hai tiểu quỷ này cũng thật là có ý tứ".

"Lão phụ Hồng Loan, quấy rầy nhã hứng của ba vị!" Lão phụ nhân đứng dậy, lộ ra bộ dáng hòa ái tươi cười, phảng phất như nói với vãn bối, ngữ khí ôn hòa nói: "Nói vậy ba vị cũng nghe nói qua quy củ của Phượng Dương lâu chúng ta rồi phải không? Mặc dù ba vị thân phận tôn quý, nhưng quy củ vẫn không thể phá hỏng".

"Quy củ?! Quy củ gì?" Long Tuấn và Đinh Nghị vẻ mặt mờ mịt! Bản thân hai người mói tới đây, chưa từng nghe nói qua quy củ gì cả.

Diệp Vãn Phong thấy chủ nhà chất vấn, không khỏi mặt đỏ lên, lúc này mới nhớ ra bên trong Phượng Dương lâu cấm đánh nhau, tranh chấp, nếu không tự gánh lấy hậu quả. Mặt khác… phá hư cái gì, thì phải bồi thường gấp ba, nếu không có muốn bỏ chạy cũng khó.

Không biết lấy từ nơi nào ra một cái bàn tính, Hồng Loan tự tính toán nói: "Hai cái bình hoa thời Hán, gấp ba lên là ba ngàn tám trăm lượng… sáu bàn gỗ hồng, gấp ba lên là hai ngàn hai trăm lượng… mười hai cái ghế gỗ hồng… lò hương… đồ gốm… thức ăn… tổn thất tinh thần… trừ đi số lẻ, tổng cộng là năm vạn chín ngàn ba trăm bốn mươi lượng bạc. Hoàn hảo hoàn hảo, cũng không tính là nhiều lắm".

Không tính là nhiều?! Chung quanh tĩnh lặng, không ai dám nói cái gì. Năm vạn chín ngàn ba trăm bốn mươi lượng bạc! cũng không thê tính là số nhỏ, cho dù một người mỗi ngày đi chơi thanh lâu hai lần, cũng đủ để đi hơn mười năm.

"Ha ha… Cái này… cái này, đồ là do hai ôn thần kia phá hư, tự nhiên mà tìm bọn họ đòi bồi thường" Diệp Vãn Phong làm mặt dày đem ngón tay chỉ sang một bên. Long Tuấn, Đinh Nghị chợt hiểu ra, rốt cục đã hiểu rõ thì ra là muốn đòi bồi thường.

"Ta không làm!" Long Tuấn vốn không phải kẻ ngốc, cho dù bây giờ cũng có thể gọi là giàu, nhưng cũng không thể để oan uổng như vậy, vì vậy nhảy dựng hét lên: "Ta không làm! Dựa vào cái gì mà bảo chúng ta bồi thường? Chẳng lẻ lão dâm trùng kia không xuất lực? Đừng có nghĩ là bắt chẹt được ta, không có cửa!"

"Đúng! Không thể để ngươi bắt chẹt" Đinh Nghị vội vàng phụ họa, hắn cũng không muốn xuất tiền ra oan uổng như vậy, ít nhất không thể để cho chỉ mình mình bỏ tiền ra.

"Hai ôn thần các ngươi…" Diệp Vãn Phong tức giận không thôi, chửi mắng: “Là các ngươi ra tay trước, ta chỉ là tự vệ, làm sao trách được ta. Hừ!"

“Ông nội ngươi! Chẳng lẽ không phải ngươi cười nhạo chúng ta trước sao? Đừng có giả bộ là người quân tử, ta chính là xem thường ngươi! Khinh bỉ ngươi!" Long Tuấn bộ dáng không sợ trời không sợ đất.

"Ngươi… ngươi… lão phu sao số mạng lại khổ như vậy! Mỗi lần gặp hai ôn thần các ngươi đều không gặp chuyện tốt…" Diệp Vãn Phong nào có nhiều tiền như vậy, dứt khoát cũng lộ vẻ vô lại: "Ta dựa vào cái gì mà phải đền tiền, ta vô tội! Vô tội!"

Hồng Loan thấy thế cũng không tức giận, ngược lại cười lui sang một bên, không để ý tới.

Nô Kiều tiến lên hai bước, đi tới trước mặt Long Tuấn, Đinh Nghị, khẽ cười nói: "Hai vị tiểu huynh đệ, Phượng Dương lâu chúng ta có quy củ của Phượng Dương lâu, tiền nhất định phải trả, bất quá…"

"Bất quá cái gì?" Long Tuấn, Đinh Nghị vừa nghe có đường sống, tinh thần liền rung động.

Nô Kiều tiếp tục nói: "Bất quá, ta có thể xem như là nể mặt sư phụ của các ngươi, cho các ngươi chiết khấu".

"Ngươi biết sư phụ chúng ta?" Đinh Nghị vẻ mặt tò mò, vẫn muốn nói cái gì đó. Long Tuấn lặng lẽ kéo kéo tay áo huynh đệ, chuyển hỏi: "Chiết khấu được bao nhiêu tiền?"

Nô Kiều vẻ cười trong mắt càng đậm: "Các ngươi nếu trả một nửa, vốn là hai vạn chín ngàn sáu trăm bảy mươi lượng, ta cho các ngươi một con số không, còn hai ngàn chín trăm sáu mươi bảy lượng được chưa?" Khẽ dừng một chút, Nô Kiều nghiêm mặt nói: "Đương nhiên, nếu như các ngươi trả không nổi, ta không thể làm gì khác hơn là phải tìm sư phụ các ngươi, dù sao hắn bây giờ cũng đã tới Lạc Dương".

"Sư phụ… sư phụ tới Lạc Dương? Sư phụ chúng ta tới…" Long Tuấn, Đinh Nghị trên mặt vui mừng lẫn sợ hãi! Hai tiểu tử này mặc dù bộ dáng không sợ ai, nhưng đối với Lý Nhạc Phàm sự kính yêu phát ra từ nội tâm, loại cảm tình như anh như cha này, bất cứ điều gì cũng không thể thay thế.

Lập tức, Long Tuấn nhớ ra bản thân gây ra việc hoang đường này, nào dám để cho sư phụ biết, vội vàng lấy từ trong ngực ra ngân phiếu ba ngàn lượng, khuôn mặt tươi cười nói: "Chúng ta trả phần chúng ta, việc này không cần làm phiền sư phụ lão nhân gia. Đây là ba ngàn lượng, cũng không cần thối lại. Ha ha…"

"Chỉ một chút tiền, ta cũng không nghĩ tới việc tìm người. Ha ha!"

Nhìn Nô Kiều rộng lượng tiếp nhận ba tấm ngân phiếu, mọi người chung quanh nhất thời mắt choáng váng, sự trái ngược trước sau làm cho mọi người chết lặng. Quy củ của Phượng Dương lâu này mọi người đều biết, vẫn chưa từng nghe có ai dám tới nơi này gây náo loạn, không trả tiền hoặc nợ tiền, đêm nay sợ là thần tiên đi nhầm cửa miếu. Không ít người âm thầm than thở, hai tiểu tử này rốt cuộc là địa vị gì, mà sao lại có thể diện như vậy.

"Ồ!" Diệp Vãn Phong phục hồi lại tinh thần, lần nữa khôi phục phong độ trước kia, ngầm đắc ý: "Hoàn hảo hoàn hảo, ba ngàn lượng bạc lão phu có thể bỏ ra được, nhưng ngàn vạn lần không thể mất thể diện trước mặt mỹ nhân" Nghĩ xong, Diệp Vãn Phong cười dài từ trong lòng lấy ra ba tấm ngân phiếu một ngàn lượng đi tới.

"Ngươi là?" Nô Kiều vẻ mặt mờ mịt, cười thầm nói: "Lão phong lưu này, hôm nay rơi vào tay bổn cô nương, sao có thể cho ngươi thoát được".

"Đây là ba ngàn lượng ngân phiếu, không nhọc Nô Kiều thúc giục, lão phu hai tay đưa lên. Ha ha…"

Diệp Vãn Phong tiêu sái cười, chừng như không đem chừng ấy tiền để vào mắt. Bất quá không ai biết đằng sau vẻ tươi cười nọ, là nỗi đau cắt da cắt thịt, ba ngàn lượng ngân phiếu không phải là ba ngàn tờ giấy, cũng đủ thoải mái một thời gian.

Nô Kiều ra vẻ kinh ngạc nói: "Diệp tiền bối sợ là nghĩ sai rồi, người phải bồi thường hai vạn chín ngàn sáu trăm bảy mươi lượng cho chúng ta mới đúng".

"Cái gì?!" Diệp Vãn Phong ngừng vẻ tươi cười chuyển sang vẻ kinh ngạc, thiếu chút nữa thở không nổi, muốn ngã lăn ra đất, làm gì còn giữ được khí độ điềm đạm. Lập tức hít một hơi thật sâu, nổi giận chỉ hai người Long Tuấn cả kinh kêu lên: "Hai vạn chín ngàn lượng? Ngươi có đùa giỡn không! Bọn chúng tại sao chỉ phải bồi thường ba ngàn lượng? Chẳng lẻ khi dể lão phu hay sao?"

"Diệp tiền bối tự nhiên không thể khi dể…" Nô Kiều thu liễm nét tươi cười, không để ý gì nói: "Chẳng lẻ Phượng Dương lâu chúng ta lại dể bị khi dễ?"

Diệp Vãn Phong lúc này thật hận! Người khác không biết, nhưng hắn lại hiểu rõ thé lực sau lưng Phượng Dương lâu này. Bản thân mặc dù là tiên thiên cao thủ, nhưng Phượng Dương lâu này cũng không phải bản thân có thể rung chuyển được, nếu như bị các nàng này ghi sổ, vậy cả đời này không cách nào có thể an bình được.

"Ngươi… Phượng Dương lâu các ngươi đương nhiên, không thể khi dể" Diệp Vãn Phong công nhận, vẫn câu nói kia: "Nhưng hai tiểu tử thúi kia dựa vào cái gì chỉ phải trả ba ngàn lượng? Dựa vào cái gì? Chẳng lẻ lão phu không bằng bọn họ?"

"Vừa rồi Nô Kiều không phải nói rồi sao?" Nô Kiều cười duyên giải thích: "Chúng ta ở đây là nể mặt sư phụ của hai vị tiểu huynh đệ này mới nhân nhượng như vậy".

"Vậy cái gì sư phụ của hai ôn thần kia lớn tới cỡ nào? Mà lại được bồi thường tiền như vậy, ta xem cũng là một đại ôn thần" Diệp Vãn Phong không phục lắm, trong ấn tượng của hắn, sư phụ của hai tiểu tử trước mặt bất quá cũng chỉ là một người thần thần bí bí, không có gì đặc biệt hơn người.

Nô Kiều thấy đối phương không biết chi tiết về hai người Long Tuấn, giọng quái dị nói: "Diệp tiền bối nói không sai, sư phụ hai người bọn họ chính là đại ôn thần, hơn nữa đúng là đại ôn thần rất hung hãn".

"Khoa trương như vậy! Là ai?" Diệp Vãn Phong run run, không khỏi nói thầm: "Ngay cả Phượng Dương lâu cũng nhân nhượng ba phần, chẳng lẻ thật đúng là một đại ôn thần?"

Nô Kiều chỉ vào hai người nói: "Bọn họ một người tên là Long Tuấn, một tên là Đinh Nghị… Nói vậy không cần ta nhiều lời, Diệp tiền bối hẳn là đã đoán được sư phụ của hai người là ai rồi chứ? Đương nhiên, nếu Diệp tiền bối tự nhận là có thể hung hãn hơn so với sư phụ của bọn hắn, chúng ta cũng có thể bớt giá cho người".

"Long Tuấn, Đinh Nghị… Long Tuấn, Đinh Nghị… Bọn chúng chính là hai tiểu tử dơ bẩn đại náo tại Lạc Dương thành?" Diệp Vãn Phong cả kinh, trong đầu không khỏi nghĩ đến một người: "Hung, hung thần… Chẳng lẻ, chẳng lẽ là…"

Không để ý tới bộ dáng đổ mồ hôi lạnh của Diệp Vãn Phong, Nô Kiều thanh âm lại chuyển: "Được rồi, ta còn có thể miễn phí cho người hai tin tức, bây giờ còn chưa truyền ra trên giang hồ… Ta nghe nói, sư phụ bọn họ trước đó vài ngày tâm tình không tốt, một hơi diệt gọn 'Bàn Long Trại' trên núi, mấy ngàn người tất cả đều chết hết! Không bao lâu sau, sư phụ bọn họ lại giết thủ lĩnh Huyết y môn. Nói không chừng ngày hôm đó tâm tình của hắn cũng không được tốt…"

Trời ạ!!! Tâm tình không được tốt liền đem cả một sơn trại mấy ngàn người ra giết…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.