Chương 53: Con thỏ đáng chết
Nửa đêm, mọi người đã ngủ rất say, ánh trăng mờ ảo màu trắng xanh, từ bóng cây nhảy ra một bóng ma, loang loang lổ lổ, vô cùng quỷ dị.
Sau dạ yến buổi chiều, tất cả mọi người đều uống nhiều thêm mấy chén, bởi vậy ngủ say cũng là tất nhiên.
La Bàn Nhi quay con quay trong phòng, vô cùng nôn nóng.
Buổi trưa Liên Dụ đem mấy con quỷ ra phơi nắng, kéo theo hơn nửa thôn dân xuống núi, giờ ở Hoa Quả thôn chỉ còn vài người như vậy. La Bàn Nhi đâu còn tâm tư chiếm núi nữa, cũng biết thôn dân không còn thờ phụng mình, hắn còn có thể đi nơi nào bây giờ.
Đi quanh Thiết Thiêu các hai vòng, ánh mắt hắn nhìn về phía chân núi. Hữu hộ pháp Trương Nhị Mao thấy hắn đi đến hoa mắt, không nhịn được nói:
“Thiên tôn đã nói, mấy con quỷ lúc trưa Liên Dụ đẩy ra ngoài đã bị hạ độc phấn, phơi dưới nắng mặt trời sẽ tản độc ra, chỉ cần ngài phóng tín hiệu thì chúng ta sẽ xuống tiếp ứng, ngài còn gì không yên tâm nữa?”
Có cái gì không yên tâm à?
Áo trường bào đen nhánh bị La Bàn Nhi phết trên mặt đất thành một đường bụi bặm.
Hắn nào biết cái thứ bột thuốc kia có dùng tốt không.
Từ lúc rất lâu rồi, hắn và vị thiên tôn này đã có giao tình, nhưng mấy chục năm qua không mấy thân thiết. Đa số thời gian hắn đều tự làm, người kia chống lưng, bạc thì hắn một người kia chín, ngoại trừ đồ ăn, đồ mặc, còn lại đa số bạc đều do người kia giữ.
Giờ người triều đình đến đây, thậm chí người kia còn muốn vất hắn chạy trốn. Nếu không phải Liên Dụ sai cấm vệ đào phần mộ tổ tiên của hắn, không biết người này có trơ mắt nhìn hắn rơi đầu không kìa.
Lúc tín hiệu màu đỏ dưới chân núi bắn lên, La Bàn Nhi còn ngồi trong sân suy nghĩ có nên tiếp tục giúp Thiên tôn nữa không. Hắn thực sự muốn chạy trốn, nhưng trong đầu lại hiện ra khuôn mặt nửa người nửa quỷ kia, khiến hắn rùng mình.
Hắn thực sự sợ người kia, cũng giống như thôn dân Hoa Quả Thôn sợ mình. Nếu như hắn dám đi, có khi có một cái chết đáng sợ đang chờ hắn phía trước.
Trương Nhị Mao nói: “Gia, chúng ta phải xuống núi thôi.”
Hắn hừ hừ hai tiếng, cuốn vạt áo đi theo.
Đêm nay, mặc kệ có thành bại hay không, hắn đều phải đi.
Bên trong Bạch phủ đại trạch ở thị trấn Nhạn Nam, tối đến mức không nhìn thấy gì, bởi vì nó nhỏ, bởi vì tên huyện lệnh sợ sệt bên trong, cho tới bây giờ nó cũng giống như chủ nhân của mình.
Từ trước La Bàn Nhi đã là khách quen của Bạch phủ, bởi vậy đường đi hắn biết rõ ràng.
Cửa Bạch phủ mặc dù không to, nhưng dù sao Bạch Yến Trầm cũng là quan phụ mẫu, khó khăn lắm mới đặt được hai con sư tử bằng đá nhỏ.
Ánh trăng trắng trẻo bên ngoài, hắn nhìn thấy một người mặc đồ trắng giống hệt Bạch Yến Trầm.
Hoặc là nói, đó là da mặt của Bạch Yến Trầm, còn bên trong chính là khuôn mặt nát của Thiên tôn Lục Triệu Phong.
Đúng vậy, Bạch Yến Trầm đã chết từ lâu rồi, Bạch Yến Trầm kia là Lục Thiệu Phong mang mặt nạ. Nhạn Nam những năm gần đây vẫn luôn là thiên hạ của La Bàn Nhi và Lục Triệu Phong. Bạch Yến Trầm tính tình thành thật, lại sợ bọn họ lạm quyền, sau khi bị quỷ náo loạn trong nhà mấy lần đã trở thành bù nhìn trong tay họ.
Mặt Lục Triệu Phong đã bị phá hủy hoàn toàn, thân thể cũng vì chú thuật phản lại mà người không giống người nữa. Hắn đành phải lười nhác mang tấm da người Bạch Yến Trầm làm Huyện lệnh Nhạn Nam. Dù sao toàn bộ Nhạn Nam đều là của hắn, căn bản không cần thiết phải làm gì.
Nhưng mà chó cắn người thì không sủa. Không ai ngờ tới, tên thư sinh ngày thường vẫn khúm khúm núm núm lại dám đưa sớ về kinh.
Cũng không ai nghĩ đến, đối với chuyện phản loạn dân gian, kinh thành lại phái hẳn một quan to nhị phẩm và cấm vệ tới.
Danh tiếng của Liên Dụ bọn họ đều biết rõ, Lục Triệu Phong cũng không muốn cứng đối cứng. Bên này sau khi biết được tin thì vội giết Bạch Yến Trầm, bên kia cấm vệ cũng vừa đến.
Nói không hoảng loạn là giả, nhưng là hắn ở đây diễn hát đã lâu, giờ chỉ cần mang theo gương mặt đó diễn như vậy là được.
Mặc dù La Bàn Nhi và Lục Triệu Phong quen biết đã lâu, nhưng hắn vẫn không dám nhìn mặt người kia. Bởi chỉ cần nhìn xong sẽ mơ gặp ác mộng, còn đáng sợ hơn cả quỷ.
Hắn biết người kia giờ đang ngồi trên con sư tử bằng đá, cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ ngoan ngoãn tới thỉnh an.
“Thiên…Thiên tôn, ngài có dặn dò gì ạ?”
Lục Triệu Phong đưa mắt nhìn hắn, con mắt trắng đục híp lại thành một đường, không rõ đang nhìn về đâu, hắn đưa tay chỉ vào phòng.
“Tất cả đều ở trong kia, đốt đèn lên”.
Giọng nói bất nam bất nữ không già không trẻ, giống như giữ một cục đàm giữa cổ họng, cũng giống tiếng người dưới suối vàng vọng về.
La Bàn Nhi chưa bao giờ dám nghi ngờ lời nói của Lục Triệu Phong, càng không dám lên tiếng hỏi thăm, sau khi nghe được lệnh thì lập tức xoay người bảo hạ nhân đốt nến.
Từ trạch viện đến phòng khách, một dãy đèn lồng liên tục cháy lên, cả khu viện sáng như ban ngày.
Lục Triệu Phong vẫn không nhìn thấy gì, có lẽ là không thấy rõ, phải nhờ người dìu mới đi vào được bên trong.
Hắn sai người đưa mấy người đã hôn mê chồng chất ngoài đại sảnh, còn mình dựa trên ghế chủ vị, không biết đang suy nghĩ gì trong đầu.
La Bàn Nhi khom lưng về phía hắn, nhìn những người chống lại mình giờ chồng chất ngoài kia, trong lòng cũng nhẹ đi không ít.
Hắn không có kiến thức gì, cũng không biết nhìn xa trông rộng. Nhìn thấy người này đã hôn mê đúng như lời Lục Triệu Phong nói, sự kiêu ngạo trước kia lại ùa về.
Chỉ là không dám ngạo mạn trước mặt Thiên tôn, hắn cười nịnh bợ:
“Thiên tôn thật là bản lĩnh, làm cho bọn họ ngã xuống đầy đất như vậy. Hừ, ai còn dám nói tên Liên Dụ kia là người thông minh nhất Đại Yển không, ta còn thấy xem thường hắn.”
Lục Triệu Phong không nhìn người kia, hắn cúi đầu vuốt ve chiếc nhẫn bạch ngọc trên ngón tay phải. Ngón tay của hắn rất dài, khớp xương rất lớn, các ngón đều biến thành màu đen, giống như móng vuốt, đó là do hàng năm phải nuôi luyện cổ, tay cũng dính vô số bột thuốc và nọc độc.
Tay của Bạch Yến Trầm không hề như thế, cho nên mỗi lần dùng bữa lúc hắn đều ở trong phòng một lúc lâu, bôi trát nhiều thứ.
La Bàn Nhi nói Liên Dụ ngốc.
Lục Triệu Phong hừ lạnh. Kể từ khi Liên Dụ đến Nhạn Nam, hắn ta đã thử dò xét hắn vô số lần. Nhiều lần không cho hắn cơ hội thở dốc. Nếu nói hắn ta không nhìn ra, hắn không tin. Nếu đã nhìn ra, có lẽ hắn ta chưa hoàn toàn nhìn thấu, nếu không cũng sẽ không để cho hắn có cơ hội làm việc này.
Lục Triệu Phong thấy Liên Dụ có chút kiến thức về cổ độc, chẳng qua hắn ta chưa bị động đến, nên mới có ý nghĩ đụng vào Tiểu Lan sơn.
Nghĩ tới đây, đôi mắt xám trắng của Lục Triệu Phong lóe lên ánh nhìn khinh miệt.
Sinh mệnh.
Đó chẳng qua chỉ là con kiến hôi hèn nhọn, muốn bóp chết, chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Từ trước đến nay La Bàn Nhi đã biết tên Lục Triệu Phong này tính tình cổ quái, hắn ta không lên tiếng, hắn cũng chỉ có thể đàng hoàng đứng bên cạnh chờ. Nghe tiếng thở mạnh mấy lần, có lẽ hắn ta bị cổ cắn trả.
Lại hết nửa chung trà, Lục Triệu Phong nghỉ ngơi đủ rồi, hắn phất tay lên, bảo bọn họ mang bảo bối của hắn ra. Một đám tôi tớ sợ không dám nhúc nhích. Đó là một cái bình gỗ nhỏ, lúc hắn mở nắp ra, bên trong toàn là cổ trùng đen nhánh bò loạn.
Là cổ độc.
Lục Triệu Phong cầm nó trong tay, rồi sau đó hừ hừ, khóe miệng cong lên thành hình thù kì quái. Hắn đang cười, giống như một trưởng giả bị bệnh nguy kịch, không đoán được tuổi, không phân rõ hỉ nộ, chỉ nghe tiếng khò khè trong cổ họng.
La Bàn Nhi cười cười đi tới bên cạnh.
“Thiên tôn thực anh minh, có thể nghĩ tới việc hạ độc lên mấy cái vạc đó. Liên Dụ tự cho rằng quỷ phơi nắng sẽ lung lạc được lòng dân, không ngờ là khi chiếu sáng thứ này sẽ tỏa ra độc tính. Phàm là những người ở gần sẽ hôn mê hết, còn bày đặt làm tiệc mừng công, đúng là không biết tự lượng sức”.
Rồi sau đó hắn dùng sức đá chân Lưu Lăng nằm bên cạnh.
“Cái gì mà vương gia, đợi lát nữa chúng ta hạ ngũ độc lên người hắn, sau đó không phải sẽ ngoan ngoãn nghe theo chúng ta sao?”
Ở đây toàn là người có máu mặt trong kinh thành, còn thêm mấy tên hiệu úy cấm vệ quân, một khi đã dùng bọn họ, vinh hoa phú quý sau này sẽ như nước chảy mây trôi.
La Bàn Nhi nghèo hơn nửa đời người, giờ chỉ mong có vàng bạc quyền thế.
Lục Triệu Phong cực kì chướng mắt cái vẻ tiểu thị dân của hắn ta, chờ tới khi hắn có được Lưu Lăng, Trương Lương và Liên Dụ trong tay, còn cần phải dùng cái tên người lùn này nữa chắc.
Thể cốt của Lục Triệu Phong hằng năm đều đắm mình trong độc trùng độc phấn, cơ thể đã không còn tốt nữa. Bởi vậy hắn lười phải nói lời khách sáo với La Bàn Nhi. Độc trùng trong tay được phóng tới, cắn thẳng vào cổ người kia.
Ngũ độc là thứ độc nhất trong vạn vật, một khi đã bén vào động mạch thì sẽ không nhả ra.
La Bàn Nhi chưa kịp lôi ra đã bị cổ độc cắn cho không hô hấp nổi. Tiếng cổ trùng hút máu càng vang lên rõ ràng giữa đêm khua yên tĩnh, tôi tớ xung quanh trừng lớn hai mắt, đờ đẫn nhìn La Bàn Nhi biến thành thây khô trong phút chốc.