Cuộc sống ở vương phủ nói thoải mái thật thoải mái, nói nhàm chán cũng thật nhàm chán. Hàng ngày đến giờ Tuất ta đều phải đi đến thư phòng cùng Ngôn Thù theo một lý do quái lạ là bồi tiếp hắn xử lý công
việc bên ngoài, những thời gian khác cơ bản đều theo lịch trình ăn ăn
ngủ ngủ như heo. Mà tới thư phòng, hắn cứ việc xử lý công vụ ta chán chả có việc gì trên thực tế cũng chỉ có nằm úp sấp một bên bàn ngủ ngủ.
Vì thế ta hoàn toàn không hiểu tại sao Ngôn Thù cứ khăng khăng bắt ta đến ngồi cùng? Có lẽ hắn muốn trêu đùa ta cho bớt nhàm! Tựa như nuôi
dưỡng sủng vật, thói quen mỗi ngày phải tính đùa một chút, hoặc khi dễ,
hoặc sủng ái... Bỏ qua, hiện tại ta đang ăn nhờ ở đậu nhà hắn hy sinh
một chút cá nhân tôn nghiêm không tính gì quá đáng.
Tìm được lý do thích hợp, vì thế càng yên tâm thoải mái. Đến một
ngày, ta ngủ gục ở thư phòng thấy mỏi một tay, đổi sang tay khác tiếp
tục ngủ. Gặp đúng lúc Ngôn Thù ngẩng đầu, thấy, liền đem giấy trên bàn
vo viên, păng, bắn trúng trán ta.
Ta giật mình, tỉnh giấc.
"Mỗi ngày trừ bỏ ăn và ngủ nàng không muốn điều gì khác sao?"
Ta suy nghĩ kĩ một chút về vấn đề này, sau đó thực thành khẩn trả lời hắn: "Không có."
Ngôn Thù thở dài: "Nàng trước kia ở nhà như thế nào? Mỗi ngày đều làm gì?"
"Khi đó a..." Ta nghĩ nghĩ, "Khi đó mỗi ngày đều tự hỏi làm như thế
nào để ăn vụng mấy món đầu bếp làm riêng cho các tỷ tỷ. Nếu như là loại
bánh điểm tâm hay hoa quả khô sẽ ăn một vài sau đó dọn nguyên dạng là
xong; nếu như là canh thang sẽ uống một ít bọn họ sẽ không nhận ra; Món
khó nhất là bánh chưng, bánh tét nhưng cũng có thể ăn trước vài hạt
gạo..." Phân tích đến đây ta tự thấy đúng là ta rất rất giỏi, toàn bộ
các loại đồ ăn đều không thể thoát khỏi miệng nha!
Ta càng nói càng đắc ý, vốn tưởng rằng Ngôn Thù nghe xong cũng sẽ vui vẻ khen ta một câu ai ngờ lọt vào mắt ta lại là vẻ mặt buồn rầu khác
thường lộ ra cái vẻ từ bi Bồ Tát của hắn.
Sau đó đi tới, ôm ta.
"Đứa ngốc..." Hắn thanh âm rất nhẹ rất nhẹ, nhưng hô hấp cũng thật
nóng thật nóng, tim ta đập mạnh, mắt thấy tay hắn hướng đến, ta sợ tới
mức vội vàng đẩy ra, sau đó túm chặt vạt áo nhảy lui về sau nói: "Nói
chuyện là nói lời nói, ngươi không được động thủ động cước nha!"
Hắn đứng ở tại chỗ, mắt chớp chớp dở khóc dở cười, cuối cùng lại chỉ
cụp mi mắt, cười nói: "Nương tử, có ai từng nói nàng lớn lên rất giống
một người?"
"Ai?"
Hắn từng chữ từng chữ một mà đáp: "Dương, Ngọc, Hoàn." *
Ta nghĩ hắn có ý muốn châm chọc bộ dạng béo ú của ta. Hừ, đừng tưởng
loại trình độ châm chọc này có thể làm khó ta nhé, ta đây mười mấy năm
qua ngày ngày ở nhà đã gặp đủ các kiểu châm chọc nói móc của mấy nương
cùng các tỷ tỷ, sớm đã luyện một thân mình đồng da sắt. Bởi vậy, ta tặng hắn một nụ cười sáng lan, ngọt ngào nói: "Thật vậy chăng? Ta đây ngày
mai sẽ kêu Khúc quản gia chuẩn bị cây vải, tận tình tranh thủ giống nàng ý thêm chút nữa." **
Ngôn Thù giơ lên một ngón tay, lắc lắc, "Không chỉ như thế, nàng có thể học theo một hành động vĩ đại khác của Dương Quý Phi."
"Hả, là cái gì?"
"Xuân hàn tứ dục Hoa Thanh Trì. Ôn tuyền thủy hoạt tẩy ngưng chi."*** Hắn nói xong,
đi đến bên cạnh bàn lấy lệnh bài ra, hướng ta quơ quơ, "Thế nào? Muốn đi Ly Sơn cảm nhận một chút không?"
Ta lập tức dùng tư thế « Ác lang phục dương » (Sói dữ vồ dê – chịu,
không tưởng tượng được) mà bổ nhào vào giựt lấy lệnh bài, "Ngươi là nói
thật sao?" hỏi câu này ta vẫn vui sướng phát run, mà chẳng cần hắn trả
lời ta đã kịp nhìn thấy trên lệnh bài viết ba chữ thật to— Hải Đường
Thang.
A, Hoa Thanh Trì của ta, suối nước nóng của ta, ta tới rồi rồi...ồi...ồi...
* Dương Ngọc Hoàn – Dương Quý Phi : Người đẹp hoa nhường của tứ đại
mỹ nhân TQ, thời Đường phụ nữ phải đẫy đà mới đẹp, còn tong tong teo teo như mấy Model nhà mình bây chừ thì bị coi là xấu – he he, sao mình muốn quay lại khiếu thẩm mỹ thời Đường thế nhỉ ^.^
** Tương truyền Dương Quý Phi thích ăn quả vải (lệ chi) từ bé, mà vải thì ở nước Việt mình mới ngon cho nên gây thành cái nạn cống vải làm
cho dân mình bao nhiêu đau khổ (vì phải vận chuyển thần tốc vải về
Trường An – trên đường đi chết mất không biết bao nhiêu ngựa, bao nhiêu
người phu), khởi nghĩa Mai Thúc Loan cũng xuất phát từ một lần đi cống
vải như vậy. Truyện này tớ đọc trong Danh Nhân Đất Việt, hình như bây
giờ chi tiết này đang gây tranh cãi, nhiều sử gia cho rằng chuyện Mai
Thúc Đế dựng cờ khởi nghĩa không liên quan tới chuyện cống vải, chi tiết tớ không rõ, bạn nào quan tâm cứ tìm trên google. Mà dù có liên quan
hay không tớ cũng ghét mụ này, chỉ vì sở thích mà làm bao nhiêu người
dân mình khổ, grrrrrrrrr.
*** Hai câu thơ trích từ Trường Hận Ca, miêu tả cảnh tắm suối của DQP tại Ly Sơn.
Cách kinh thành Trường An không xa, nhờ có suối nước nóng, khí hậu ôn hòa, phong cảnh hữu tình nên từ thời nhà Hán, Ly Sơn đã thành chốn du
sơn ngoạn thủy của giới vương tôn quý tộc.Đến nhà Đường, triều đình xây
dựng nơi đây thành một hành cung tráng lệ, làm nơi tránh đông của vua và hậu cung (tháng 10 đến tháng 2 hằng năm) đặt tên là Hoa Thanh Cung, còn dân gian gọi là Hoa Thanh Trì.Đây chính là nơi Đường Huyền Tông (tức
Đường Minh Hoàng) theo kế của tổng quản thái giám Cao Lực Sĩ đến chạm
mặt con dâu là thái tử phi Dương Ngọc Hoàn, mở đầu một câu chuyện tình
nổi tiếng trong lịch sử mà nhà văn Nguyễn Tiến Đạt gọi là "chuyện tình
Romeo và Juliet phương Đông".Một cuộc tình lãng mạn của quân vương và
thiếp, đầy đủ cung bậc hỉ nộ ái ố, với ghen tuông, giận hờn bừng bừng
như lửa, nhưng lại mặn nồng, đắm say hiếm thấy. Một cuộc tình có đầy ắp
thơ, nhạc, ca, múa góp mặt với những danh tác như Vũ khúc Nghê thường,
chùm ba bài thơ Thanh bình điệu, với những danh tài như vũ sư Tạ A Man,
nhà thơ Lý Bạch... nhưng lại đầy rẫy những trò bất đạo vô luân: cha
chồng công khai cướp con dâu về làm vợ, con nuôi rắp tâm tư thông với
nghĩa mẫu...Một cuộc tình biến thành chính sự khi "một người làm... phi, cả họ được nhờ", dẫn đến một dòng họ lộng quyền, một loạn tướng khởi
binh, và một cái chết bi thảm ở tuổi 38, thân xác vùi cạn với dải lụa
quyên sinh trên đường chạy loạn... Chuyện tình ấy được Bạch Cư Dị viết
thành bài thơ Trường hận ca và khiến cả hai đều rất nổi tiếng ở Trung
Quốc!