"Trên thế gian này, người ta yêu nhất là nàng – à, phải nói – người ta duy nhất yêu là nàng"
Ta nghĩ, tuyệt đối là một lời tỏ tình êm ái nhất.
Nó tựa như cánh tay thần kì đem tất cả những bất hạnh, buồn đau của ta xóa đi, lưu lại, chỉ còn vui mừng.
Tường cao ngói sâu vẫn âm u như lúc ban đầu nhưng mà bởi vì một người bây giờ đã hoàn toàn mang ý nghĩa mới. Vương phủ đã là nhà của ta rồi,
ta muốn tại đây trải qua cuộc sống, sinh con đón cháu rồi chầm chậm già
đi. Nó khác với phủ đệ Thứ sử – là ngôi nhà của ta.
Từ khi hiểu được ý nghĩa này về sau ta bắt đầu không còn trốn tránh
trách nhiệm mà hăng hái theo Khúc quản gia học tập cách trì gia nội trợ, tuy rằng học rất chậm nhiều khi mắc lỗi nhưng mỗi ngày cũng có chút
tiến bộ dần. Ta biết Ngôn Thù trong lòng thật vui vì ánh mắt hắn nhìn ta ngày một thêm âu yếm, nhu hòa.
Giờ Tuất hàng ngày đã trở thành khoảng thời gian vui vẻ nhất của ta
mặc dù hắn ngồi đó với đống giấy tờ công vụ, một câu với ta cũng chẳng
nói nhưng ta cảm thấy an nhiên, thực hạnh phúc.
Thời gian hạnh phúc luôn trôi quá nhanh, chớp mắt đã sang thu. Không
hiểu bận rộn sự vụ gì Ngôn Thù gần đây ngày một thêm vội vã, thường
xuyên đi sớm về muộn, sắc mặt cũng tiều tụy đi nhiều
Ta đã thử hỏi hắn: "Chàng gần đây đều mệt mỏi vất vả, công sự có gì bận rộn sao?"
Hắn xoa xoa mi tâm, ôm lấy ta, lại không trả lời. Ta thấy hắn thần
sắc mệt mỏi, tràn đầy mỏi mệt, lòng nghĩ chắc là chuyện quốc gia trọng
yếu không tiện nói nên cũng không hỏi thêm.
Hắn chợt hỏi ta: "Nương tử, nàng thích hồng diệp ư?"
"Rất thích!" Chạm đến điều ta thích, ta lập tức hoan hỉ tươi cười, "Ngoài việc cảnh thật đẹp thì nguyên nhân chính là"
"Nhạc mẫu đại nhân phương danh chính là Hồng Diệp, phải không?" Hắn thay ta nói tiếp.
Ta ôi chao một tiếng, "Vậy là chàng đã biết rồi? Đúng vậy, mẹ thiếp
tên Hồng Diệp, tam nương tên Bích Ty, ha ha, không ngờ ông ngoại chỉ là
người bán dầu lại rất phong nhã " – hắn nhăn mày nhíu mi, có chút suy
nghĩ, một lát sau mới giãn ra "Nàng có còn nhớ nhạc mẫu tại sao lại qua
đời không?"
"Bệnh chết." Nói xong, ta không khỏi âu sầu "Tam nương kể mẹ thiếp
thân thể yếu ớt, sinh thiếp đã là khó sinh, ở cữ lại mắc phong hàn cho
nên liền buông tay ra đi... Thiếp đã từng xem bức họa của người ở kho,
không phải khoe khoang, người thật xinh đẹp, so với tam nương càng hơn
vài phần. Thực đúng là mỹ nhân hồng nhan đều bạc mệnh, mới mười sáu tuổi đã hương tiêu ngọc vẫn..."
Nói tới đây, ta chợt dừng vì thấy trong mắt Ngôn Thù ẩn ẩn lệ quang:
"Chàng sao vậy? So với thiếp còn bi..." chữ thương chưa kịp nói xong hắn đã vươn cánh tay đến, khe khẽ ôm chặt lấy ta, nhẹ giọng nói: "Cho nên
từ đó về sau nàng chịu nhiều khổ cực, phải không?"
"Ôi chao? Thực ra cũng tốt mà..."
"Ma Y, nàng đã khổ."
"Chuyện này, thực ra con người thiếp vốn vô tâm vô phế, không nghĩ
đến khổ sẽ chẳng bao giờ cảm nhận thấy khổ hay gì gì đó, ha ha ha ha..."
"Ma Y..." Không biết có phải tại khoảng cách quá gần hay không mà ta
lại thấy giọng nói hắn có chút run rẩy "Sẽ không bao giờ còn chịu
khổ...nàng muốn gì ta đều sẽ cho nàng.. bất kể điều gì..."
Ta thực sự cảm động, quay mình ôm lấy hắn: " Thiếp biết mà, bởi vì,
Ngôn Thù đối với thiếp tốt như vậy a, từ nay về sau thiếp sẽ không khổ
nữa..."
Hắn cúi đầu, yên lặng nhìn ta hồi lâu, mới nói: "Ma Y, Nàng muốn đi ngắm hồng diệp không?"
"Có"
"Nàng có biết nơi nào hồng diệp đẹp nhất không?"
"Đương nhiên biết, là tước lục đài. Nơi đó tuy rằng tên là tước lục,
nhưng là vừa đến mùa thu, khắp cánh rừng đều đỏ rực một mảnh, cả ngọn
núi tựa như ánh lửa rực rỡ vậy"
"Như vậy, đến chỗ đó xem hồng diệp đi, đồng thời cũng lập một bia mộ
chôn di vật của nhạc mẫu?" Khi hắn nói những lời này, đôi mắt trầm xuống nặng nề nhìn ta, cực kì lo lắng.
Ta cũng tâm ngay ý thẳng, thật tình vội vàng gật gật đầu.
Ta vội vàng cũng đoan chính tâm tính, còn thật sự gật gật đầu.
Ngày hôm sau ta bắt đầu cùng Khúc quản gia toàn tâm chuẩn bị cho việc xuất hành cùng dựng mộ. Khúc quản gia thực là người đảm đang, chưa hết
ba ngày đã bố trí mọi việc thỏa đáng, riêng Ngôn Thù – vẫn như lần trước không thể đi cùng ta.
"Chờ ta giải quyết xong việc ở đây sẽ đi tìm nàng". Hắn nói xong,
khóe mắt cười cười, "Có thể ta lại đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng.
đến lúc nó, nương tử à, nàng ngàn vạn lần đừng bị dọa sợ hãi nha"
Ta đột nhiên nhớ tới "sự cố" bên suối nước nóng, hai má đỏ bừng, đẩy
hắn một cái: "Tại chàng mánh khóe lợi hại! Không phải người đứng đắn"
Hắn vuốt khẽ một lọn tóc của ta, ngón tay nhẹ nhàng cuộn cuộn, giọng cũng nhẹ nhàng: "Ma Y, đến kia chờ ta."
Ngày thứ hai giờ Tỵ xa mã chuẩn bị thỏa đáng, hắn tiễn ta lên xe, ta
mới vừa lên xe, hắn lại cầm ta tay không rời. Ta cười, vỗ vỗ tay hắn
nói: "Biết chàng nhớ thương thiếp, cho nên, chàng phải nhanh đến nha."
"Uh." Hắn tuy rằng đáp như vậy nhưng tay vẫn không buông, như thế keo dính. Thật gần gũi nhưng cũng lại thật khác thường, ta nhíu mày, hoang
mang hỏi: "Còn có chuyện gì nữa ư?"
Hắn tĩnh tĩnh chăm chú nhìn ta một lúc, nói: "Buổi tối ở sơn cước thường lạnh, nhớ mặc thêm áo khoác"
"Ừ, đã biết! Không phải Khúc quản gia cũng đi cùng thiếp sao? Bà ấy
cái gì cũng đều chu đáo, đã mang cho thiếp ba hòm quần áo kìa!"
Hắn mỉm cười, lại nói: "Tuy rằng ta không chê nàng béo nhưng nàng
cũng không nên ăn từ sáng đến tối không ngừng, miễn cho ăn vào lại muốn
ói ra."
Ai aiay, mấy ngày nay hắn không ở trong phủ làm sao ngay cả chuyện
hôm qua ta ăn bị nôn một chút hắn cũng biết vậy? Trong phủ quả nhiên có
"cơ sở ngầm"!
"Còn có, " hắn vươn người lại, hôn ta một cái.
Ta cuống quít nhìn sang xem một bên xa phu thị vệ, hm, bọn họ ngay
lập tức nhìn thẳng về phía trước, giả như không nhìn thấy. Nhưng kể từ
đó, càng thêm giấu đầu hở đuôi, ta xấu hổ đỏ mặt, nhịn không được nhẹ
giọng kháng nghị: "Bao nhiêu người như thế này..."
Ngôn Thù xoa xoa tóc ta, cuối cùng nói bốn chữ: "Ngoan ngoãn chờ ta."
Sau đó, rốt cục buông tay.
Ta đi lên xe ngựa, Khúc quản gia từ bên trong đóng cửa lại, ta kéo
bức màn ra bên ngoài, chỉ thấy Ngôn Thù vẫn vẫn đứng ở tại chỗ, cũng
giống như lần trước tiễn ta đi.
Nhưng mà lúc này đây, cảm giác lưu luyến không rời cứ mãi dày thêm.