Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 47: Chương 47: DÂU TÂY




An trí… Ngươi xác định bị nhốt trong lồng sắt là an trí sao?

A Sơ bàn điều kiện “Lão Quân, ngươi thả ta ra đi, ta sẽ không tiết lộ chuyện ngươi uống rượu. Nếu Thiên đế biết ngươi lén uống rượu chắc chắn sẽ rất mất hứng”

Lão Quân đưa bàu rượu cho tiểu tiên đồng, bảo hắn đem đi cất “ta càng không thể thả ngươi ra, ngươi thích nhiều chuyện, miệng rộng, ta biết lâu rồi”

A Sơ trán nổi gân xanh “thượng tiên bảo ngươi an trí cho ta, sao ngươi lại nhốt ta vào lồng sắt, nếu thượng tiên biết nhất định sẽ tức giận lão hồ đồ ngươi”

“Đây là quân sư bảo ta làm vậy, dù ta muốn thả ngươi cũng không thể, chìa khóa ở trên tay hắn ah” Thái Thượng Lão Quân đứng lên, cước bộ lắc lư đi đến bên bếp lò coi chừng lửa, lông mi tuyết trắng bị cháy mấy sợi mà cũng không biết, cho đến khi tiểu tiên đồng đưa mấy sợi lông bị cháy đen thui cho hắn, đau lòng không thôi. Tiên đồng đem cây kéo đến, Thái Thượng Lão Quân vừa soi gương sửa lông mi vừa nói “ngươi vẫn nên ngoan ngoãn ngốc ở trong này theo sự an bài của quân sư đi. Quân sư tinh thần rất căng thẳng, ta sợ hắn xảy ra sai lầm còn cố ý cho hắn vài viên đan dược an thần để đề ngừa vạn nhất. Nếu ngươi lại nghịch ý hắn, chính là hại hắn nha”

Thần kinh căng thẳng. Hai ngày nay, Mộ Khanh đúng là có vẻ khẩn trương, cảm xúc bất thường. A Sơ nhớ tới một đêm kia, Mộ Khanh ấn vào ngực nói ‘nơi này…sợ hãi”

A Sơ rất hối hận, nàng nên nhận ra từ sớm mới đúng. Hắn sợ hãi đối mặt với cảnh tượng y chang năm vạn năm trước. Hắn sợ hãi nhưng vẫn cố gắng ra chiến trường, hắn nói đây là chuộc lỗi.

Nhưng hắn lại làm cho người rất tức giận. Thì ra hắn đối tốt với nàng cũng chỉ là giả vờ, chọc nàng tức giận cũng là làm bộ, những gì hắn làm trước đây đều là kế sách của hắn. Hắn phí tâm tư làm người ta không nhìn rõ rồi lại cố tình có thể thấu rõ. Hắn có thể đem nàng nhốt vào lồng sắt, cố tình làm ra chuyện gây thù, muốn quên hắn cũng khó. Hắn làm nhiều chuyện giấu diếm mọi người nhưng lại hi vọng bị phát hiện. Nội tâm hắn luôn luôn mâu thuẫn thế nhưng nàng chưa bao giờ nhận ra. Là A Sơ nàng ngốc hoặc cũng có thể nói nàng luôn không để ý tới, cũng có thể nói là rất tín nhiệm hắn.

Đúng rồi, đào tiên đâu?trước khi đi, hắn đã đưa đào tiên cho nàng. A Sơ hỏi, Thái Thượng Lão Quân vô tội đáp “đào tiên gì, ta không thấy”

Đào tiên là bảo bối của nàng, cũng do nàng thiên tân vạn khổ lấy được từ chỗ Mộ Khanh. A Sơ lòng nóng như lửa đốt, nước mắt đảo quanh “thượng tiên rõ ràng cho ta một quả đào tiên, ta vẫn ôm trong lòng, đào tiên ở đâu rồi?”

Tiểu tiên đồng đưa tay chỉ “ngươi nhìn xem có phải trong quần áo của ngươi không?”

Thái Thượng Lão Quân yên lặng đưa một hạt dẻ cho tiên đồng, thấp giọng mắt “tiểu sắc phôi, nhìn lâu rồi hả”

Tiểu tiên đồng ôm đầu, chu miệng nói “đệ tử chỉ cảm thấy kỳ lạ nên nhìn thôi”

A Sơ cúi đầu nhìn ngục của mình, một bên to một bên nhỏ, mà bên to lại có cảm giác nặng trịch. Lúc này nghe Thái Thượng Lão Quân trách cứ tiểu tiên đồng “quân sư là quân tử, sẽ làm ra chuyện vô sỉ vậy sao”

Mộ Khanh quân tử.? không tiện ở trước mặt Lão Quân và tiên đồng vén vạt áo, A Sơ quay lưng lại, đưa tay vào cổ áo sờ mó, đụng phải một vật tròn tròn, thì ra là đào tiên.

Thái Thượng Lão Quân ở phía sau kêu lên “chắc là khi quân sư mang ngươi tới đây, vướng tay cho nên thuận tiện nhét vào”

Thuận tay… Thuận tay! Thuận tay tới vậy sao, là hắn cố ý thì có. Không đúng, hắn hình như rất thích nhét này nọ vào ngực nha. Đối với nàng…cái gì mê…vừa rồi ai nói Mộ Khanh là chính nhân quân tử chứ.

Tiểu tiên đồng ủy khuất liếc Lão Quân một cái, Lão Quân cười hì hì xoa đầu hắn “Tiểu A Chiết nhà ta thật thông minh”

A Sơ: “…”

Thái Thượng Lão Quân phân phó Tiểu A Chiết đến sườn điện trông coi lồng sắt. Tiểu A Chiết lấy ra một quyển sách bắt đầu chép. Bởi vì hiện tại có nhiều sách hắn đọc mà không hiểu, cho nên mới tự chép lại rồi đến thỉnh giáo sư ca.

Sư ca của hắn tên là Đại A Chiết, hắn vốn tên là A Chiết, sau Thái Thượng Lão Quân nhận thêm một tiểu tiên đồng, lười đặt tên cho nên vì thế đổi hắn thành Đại A Chiết, còn người vào sau thì lá Tiểu A Chiết. Đại A Chiết hiện giờ trông coi hơn phân nửa sự vụ trong Thanh điện, kiêm luôn phụ đạo cho Tiểu A Chiết, làm việc theo khuôn phép, làm người an phận thủ thường, rất được Lão Quân yêu thích. Hai năm qua luôn tìm vợ cho hắn nhưng Đại A Chiết vừa thấy tiên nữ tuổi tác tương đương mình liền đỏ mặt tránh đi, làm cho Lão Quân rất đau đầu.

Đại A Chiết mấy ngày nay ở trong đan thất luyện đan dược. Bên sườn Thanh điện cũng có một bếp lò, nhưng đó là nơi dùng để thắp hương, Lão Quân cũng hay dùng bếp lò này để luyện thủ. Đan thất rất nóng, bình thường các tiên phó đều không chịu nổi, Đại A Chiết đi theo Tha Thượng Lão Quân mấy vạn năm, tu vi của hắn đối phó với độ nóng của tam muội chân hỏa không vấn đề gì, cho chuyện sửa sang đan thất liền giao cho hắn.

A Sơ ở trong lồng sắt rất nhàm chán, ngay cả người nói chuyện cũng không có, lấy đào tiên ra dùng móng tay vẽ lên đó mấy hoa văn. Bởi vì lúc trước Mộ Khanh đã hạ mê phấn trên vỏ đào tiên, cho nên A Sơ lại nặng nề ngủ, khi tỉnh lại liền thấy Tiểu A Chước vẫn đang ngồi trước bàn chép sách.

A Sơ quăng hột đào ra, vẫy tay với hắn, Tiểu A Chước liền đi tới cạnh lồng sắt, mở to mắt nghi hoặc nhìn nàng “tiên tử, ngươi muốn ra ngoài sao? sư phụ nói không thể”

A Sơ lắc đầu nói với hắn “nếu đây là ý của thượng tiên, ta sẽ không làm khó dễ các ngươi. Nghe nói sư phụ ngươi có một cái gương bảo bối, có thể nhìn thấy trong đó những gì mà mình muốn nhìn thấy, chẳng biết có thể cho ta mượn dùng một chút được không?”

Thiên giới có một tấm bảo kính huyền thiên, có thể soi ra suy nghĩ trong đáy lòng, vẫn do Thái Thượng Lão Quân cất giữ. Mộ Khanh không lời từ biệt lại giam nàng ở đây, Thái Thượng Lão Quân lại nói hắn cảm xúc không ổn định, đủ loại nghi hoặc khiến nàng hận không thể lập tức vạch trần tầng sương mù này. Cho dù bây giờ không làm được gì nhưng nàng cũng muốn nhìn xem Mộ Khanh ở trên chiến trường thế nào, để cho lòng an ổn hơn.

Tiểu tử luôn rất dễ dụ, A Sơ tiếp tục dụ hoặc hắn “ta sẽ cho ngươi ăn món ngon”

Không ngờ, Tiểu A Chiết chỉ vào nàng: “Dâu tây!”

Thấy hắn có dao động, A Sơ vui sướng, tiếp tục dụ dỗ: “đưa huyền thiên kín cho ta, ta sẽ cho ngươi ăn dâu tây”

Tiểu A Chiết: “Dâu tây!”

A Sơ: “Ta hiện không có dâu tây.”

Tiểu A Chiết vẫn kiên trì “Dâu tây!”

A Sơ nhíu mày: “Ta không phải dâu tây!”

Thấy A Sơ không thừa nhận, Tiểu A Chiết nổi giận chu miệng “ngươi rõ ràng còn dâu tây mà. Vị nam tiên đó cho ngươi, còn có thể để Thiên đế hạ chỉ cưới ngươi”. Nón xong Tiểu A Chiết mang gương đến, chiếu bên trái rồi lại chiếu bên phải A Sơ, trên cổ rõ ràng có một dãy các điểm đỏ, chạy thẳng xuống xương quai xanh.

Trong tiểu thuyết có viết, nam nữ khi không chịu đựng được nổi khổ tình yêu sẽ ôm nhau ngủ. Ngày hôm sau trên người hai người sẽ có những điểm đỏ, còn gọi là hôn ngân, gọi thân mật là dâu tây. Nữ tử nếu đã ngủ cùng nam nhân, mất hết thanh danh, đương nhiên là gả cho hắn.

Tuy rằng không biết nguyên nhân vì sao mà có nhưng A Sơ vẫn rất sợ hãi. Chẳng lẽ khi nàng ngủ quên bên hồ, A Sơ…ôm nàng ngủ suốt tối? Tiểu A Chiết sao hiểu được hàm nghĩa của dâu tây?A Sơ giống như đã bắt đầu phát hiện ra một bí mật nho nhỏ.

Tiểu A Chiết thực thông minh, cư nhiên nhìn ra tâm tư của nàng, thu gương lại, lớn tiếng nói “là sư phụ dạy sư ca, ta trong lúc vô tình nghe được”

nàng tâm tư, thu gương lớn tiếng nói cho nàng: “Là sư phụ giáo sư ca, ta trong lúc vô tình nghe được.”

A Sơ nghe vậy lảo đảo một chút. A a a a a! Lão quân, lão biến thái a!

Tiểu A Chiết ngạc nhiên nhìn vẻ mặt trở nên đần thối của A Sơ “sư phụ nói, sư ca đã tớ tuổi tìm tiên tử, nên phải biết một chút”

A Sơ á khẩu

Tiểu A Chiết còn nói: “Nga, đúng rồi. Ta vừa rồi đã cho ngươi xem huyền thiên kính. Dâu tây đâu? Ta muốn ăn dâu tây, cho ta”

A Sơ nắm tay, ngửa mặt lên trời muốn rơi lệ

Vì chuyện dâu tây mà Tiểu A Chiết mặt nhăn mày nhó suốt ba ngày, A Sơ cũng đen mặt hết ba ngày. Đến ngày thứ ba, Tiểu A Chiết quét dọn Thanh điện sạch sẽ, đi tới đi lui nhìn ra cửa, A Sơ cũng không chuyên tâm, âm trầm liếc Tiểu A Chiết. Hắn cũng không để ý tới nàng, tiếp tục nhìn ra cửa rồi đột nhiên tươi cười chạy vội ra ngoài, miệng hô lên “sư ca”

Sư ca đó là Đại A Chiết.

“Tiểu A Chiết ngoan. Nha, cái này cho ngươi” thanh âm ôn nhu sủng nịch của nam tử vang lên

“Lại là ba mật đường a.” Tiểu A Chiết có chút thất vọng.

“Ta chỉ biết luyện loại này thôi, đợi khi thành thục mới đổi sang loại khác” Đại A Chiết rất bất đắc dĩ, đi Thái Thượng Lão Quân luyện đan mấy vạn năm, lại bị Tiểu A Chiết bắt luyện kẹo cho hắn. Trong đan thấy, ngoại trừ đại đỉnh lô dành cho Thái Thượng Lão Quân luyện đan, còn có một bếp lò nhỏ dùng để thí nghiệm, cũng là chỗ Đại A Chiết tập luyện đan, cũng là chỗ hắn luyện kẹo cho Tiểu A Chước. Bình thường hắn luyện đan còn không kịp, đâu có thời gian luyện ra kẹo ngon, còn là kẹo do tam muội chân hỏa luyện ra, hương vị không giống những cái khác, không thể gạt được cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu A Chước.

Tiểu A Chiết thập phần tín nhiệm vị sư ca này, không chút do dự đáp ứng “được” rồi lôi kéo Đại A Chước đi vào trong “sư ca, sư phụ nhốt một tiên tử”

“Sư phụ nhốt?”Đại A Chiếu không thể tin. Sư phụ của mình sao có thể bắt nhốt mộ tiên tử, nếu tiên tử phạm sai lầm thì nên đem đến nhà giam chứ.

Tiểu A Chiết gật gật đầu, rất là hưng phấn: “Ân, mặt mày nhìn cũng được. Sư phụ bảo chúng ta trông coi, chờ quân sư trở về thì giao cho hắn. Ta dẫn ngươi đi xem”

Bởi vì đan thất là nơi trọng yếu, cho nên Đại A Chiết đã nhiều ngày ở trong đan thất không ra ngoài, Tiểu A Chước hôm nay gặp lại hắn rất cao hứng, ăn kẹo xong liền lôi hắn đến lồng sắt xem người.

A Sơ ngồi xếp bằng trong lồng, mặt không chút thay đổi nhìn một lớn một nhỏ từ ngoài đi vào. Người nhỏ chỉ tay vào nàng nói “chính là nàng, sư ca thấy thế nào?’'


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.