Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 31: Chương 31: TIÊN MẠO




A Sơ vội vàng chạy về Đông Lăng điện trốn, cả đêm không dám ra ngoài, không dám hỏi thăm tình hình bên ngoài. Đến sáng, nàng vẫn không nhịn được tò mò, nhờ Nguyễn Nguyễn ra ngoài hỏi thăm tình hình, đợi khi Nguyễn Nguyễn quay về lại là tin Mộ Khanh triệu kiến nàng.

A Sơ đoán được nguyên nhân Mộ Khanh tìm nàng, trăm ngàn lý do từ chối hiện lên trong đầu nhưng cuối cùng nàng vẫn đến chỗ Mộ Khanh. Đứng trước mặt hắn, hai bàn tay đổ mồ hôi, trong đầu trống rỗng, không nghĩ được gì.

Mộ Khanh nhìn nàng chằm chằm “hôm qua ngươi nói Lý Thiên Vương miệng rộng?”

A Sơ gật đầu, lui ra một chút nói “là, là người khác nói cho ta biết, nàng nói Lý Thiên Vương ở trước mặt mọi người nói ra chuyện của thượng tiên mấy vạn năm trước thì chính là Lý Thiên Vương miệng rộng”

Mộ Khanh nghe xong, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đập mạnh xuống bàn “tuy ngươi nói đúng, nhưng ý của nàng không giống như cái ngươi nghĩ”

“Gì?’ thấy Mộ Khanh giận dữ, A Sơ không dám tranh cãi với hắn, trong lòng âm thầm nghĩ, mặc kệ là ý gì thì miệng Lý Thiên Vương rộng cũng là sự thật. Nếu Lý Thiên Vương không thích thì cùng lắm trái lương tâm nói miệng hắn nhỏ thôi.

Nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của A Sơ, Mộ Khanh xoa mi tâm “thôi được rồi, lát nữa ta sẽ giải thích với Lý Thiên Vương. Ta..ta cũng không biết phải giải thích với hắn như thế nào, A Sơ, lần này ngươi làm ta thật khó xử”

Lại gây phiền toái khiến Mộ Khanh phải ra tay, A Sơ băn khoăn cúi đầu “ta đi với ngươi”

Mộ Khanh vội vàng cự tuyệt: “Đừng! Không chừng ngươi nói không được gì’ dứt lời liền quay về phòng thay đổi xiêm y rồi rời khỏi Đông Lăng điện

A Sơ rất lo lắng. Lý Thiên Vương vốn nóng tính, lần này Mộ Khanh đến bồi tội, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, thời gian càng lâu, lo lắng càng nhiều, muốn đến Thiên Vương điện xem thử nhưng lại bị Nguyễn Nguyễn ngăn cản, đành ở trong Đông Lăng điện đi đi lại lại

Lúc này, ngoài cửa vang lên thanh âm của Thương Thuật “giúp đỡ đi, giúp đỡ đi”

A Sơ vội đi ra thì thấy Thương Thuật đang đỡ Mộ Khanh mà Mộ Khanh hai mắt sưng vù, trên mặt đầy vết xanh tím. Đây..chẳng lẽ là đánh nhau? Mọi người vội vàng đi lấy nước và khăn rửa mặt.

Thương Thuật lấy ra hai gói thuốc đặt lên bàn, dặn một ngày bôi ba lần, tiểu đồng đi theo Mộ Khanh nước mắt nước mũi kể lại “thượng tiên đến nhà tự mình giải thích với Lý Thiên Vương nào ngờ Lý Thiên Vương chẳng nể tình, còn cố ý khiêu khích rồi đánh lên mặt thượng tiên. Thượng tiên không phản kháng cũng không tránh né, cho nên khuôn mặt tuấn tú đã bị Lý Thiên Vương đánh thành như vậy. Nhưng thượng tiên trời sinh tuấn tú cũng đâu phải lỗi của hắn, Lý Thiên Vương lần này thực sự là hiểu lầm ý của thượng tiên” nói xong còn oán hận trừng mắt nhìn A Sơ

A Sơ hoàn toàn không chú ý tới hắn, tầm mắt vẫn lạc trên khuôn mặt đầy vết thương của Mộ Khanh, cũng may Lý Thiên Vương chỉ cậy mạnh, nên trên mặt hắn chủ ý là vết thương ngoài da. Nàng kéo áo Mộ Khanh, ý bảo hắn đi vào trong Thanh Hành điện nhưng Mộ Khanh lại lắc đầu từ chối “để từ từ lành lại đi, mai kia Lý Thiên Vương gặp ta cũng không hoài nghi thành tâm của ta, không phải ta đùa giỡn hắn. Còn có Kim Thiền nữa, ta đưa mấy thứ cho hắn, may mà hắn không so đo như Lý Thiên Vương, coi như không có chuyện gì. Sau này ngươi có mở miệng, nhớ chừa cho ta chút khẩu đức”

A Sơ gật đầu, áy náy nói “đều do ta hiểu sai mới gây ra hậu quả như thế, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ uốn lưỡi bảy lần trước khi nói”

Mộ Khanh biểu tình giật giật, nén đau cổ vũ “cố lên”. Hắn vỗ vai A Sơ, nhịn đau đi về phòng, bóng dáng cô đơn. Thương Thuật chậc lưỡi tiếc nuối, một khuôn mặt tuấn tú lại bị đánh thành như vậy, Mộ Khanh chắc chắn là rất đau lòng. Nhưng mà…như vậy cũng tốt, hắn hưng phấn sờ cằm rồi lấy bộ dáng tự cho đẹp nhất chạy tới Ngọc Cẩm điện

A Sơ trong lòng áy náy, còn Nguyễn Nguyễn thì căm hận bất bình “Lý Thiên Vương đánh lên mặt thượng tiên, như vậy chứng tỏ hắn ghen tỵ với mỹ mạo của thượng tiên”

A Sơ hỏi: “Lý Thiên Vương lúc trước có bộ dáng thế nào?’

Nguyễn Nguyễn lắc đầu: “Chưa thấy qua, bình thường sau khi thành tiên đều duy trì hình dạng lúc trẻ, cho nên Thiên giới đều là như vậy”

A Sơ sờ sờ mặt mình “như vậy về sau ta vẫn là bộ dáng này, không có gì thay đổi sao?”

“Ừ, chắc vậy, trừ phi có biến cố gì lớn làm ảnh hưởng tới thân thể nếu không sẽ không dễ dàng thay đổi dung mạo”

A Sơ cảm thấy may mắn khi mình thành tiên là lúc tuổi trẻ đang xuân hơn nữa bộ dáng này cũng sẽ theo mình cả đời.

Nghe nói hôm sau Mộ Khanh đến Lăng Tiêu điện nghị sự, các thần tiên nhìn thấy dáng vẻ của hắn đều cười thầm, ngay cả Thiên đế cũng nhướn mi cố nín cười. Thiên đến biết mặt Mộ Khanh bị thương là do Lý Thiên Vương đánh, muốn trút giận cho hắn nhưng Mộ Khanh xua tay bảo không cần, vì thế Thiên đế chỉ phạt cấm túc Lý Thiên Vương một ngày. Như vậy chứng tỏ Thiên đế đã hiểu tiền căn hậu quả của hai người nên mới không phạt nặng, coi như cả hai náo loạn chút thôi.

Vết thương trên mặt Mộ Khanh dưới sự điều trị của Thương Thuật vài ngày sau đã lành nhiều. Mấy ngày nay tâm tình Mộ Khanh không tốt, vì để hắn vui vẻ, A Sơ cố tình đi bái phỏng Thái Thượng Lão Quân.

A Sơ nhìn lò luyện đan nói “Lão Quân, tro than khi nào phải đổ đi?’

Thái Thượng Lão Quân đáp “luyện thêm ba ngày nữa thì đưa đến Thiên hà, sao? ngươi muốn tro than này sao?”

A Sơ lắc đầu cười: “Ta cần để làm gì chứ, nghe nói tro than của Lão Quân sau khi đưa đến Thiên Hà, thế gian sẽ nhìn thấy bầu trời là một dải sao lấp lánh, xinh đẹp vô cùng. Cho nên ta muốn hỏi để biết thời điểm Lão Quân tạo nên kỳ quan đệ nhất thế gian ah”

Thái Thượng Lão Quân rất cao hứng, vụng trộm tặng cho nàng hai vò rượu hoa đào, còn dặn nàng không được tiết lộ chuyện này ra ngoài. A Sơ từ chối không được đành ngượng ngùng cầm lấy, vui vẻ trở về Đông Lăng điện

Đêm đó, A Sơ tự tay viết một phong thư nhét vào khe cửa ở phòng Mộ Khanh. Mộ Khanh mở ra thì thấy bên trên có hai hàng chữ nhỏ, nét chữ đoan chính: thượng tiên, ba ngày sau là thời điểm Thiên Hà phát sáng, A Sơ muốn hẹn thượng tiên cùng ngắm, không biết thượng tiên có bằng lòng không.

Mộ Khanh sờ hai má còn có chút đau, đọc tiếp: dù mặt thượng tiên có bị hủy thì Thiên Hà ban đêm rất tối, tầm nhìn hạn chế, không sao đâu

A Sơ nhận được hồi âm, hưng phấn vô cùng, lăn lộn trên giường mãi tới nửa đêm mới ngủ được. Không phải nàng chưa từng cùng Mộ Khanh ra ngoài nhưng đây là lần đầu tiên thông quan viết thư, giống như…có cảm giác rất khác trước.

Càng đến gần ngày hẹn, A Sơ càng khẩn trương, luôn nhìn Mộ Khanh từ xa, mỗi lần thấy Lam Oanh ở trong viện của hắn thì lại thấy mất hứng. Đến ngày thứ ba, A Sơ phát hiện Lam Oanh không thấy nữa, trong đầu liền hiện lên ý nghĩ: Lam Oan biết nàng và Mộ Khanh hẹn nhau đi xem Thiên Hà cho nên mới cố ý mất tích để phá hủy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.