Thương tiến tửu, Chương 205: Đoan Châu
Thích Trúc Âm đã truyền tấu chương cho Khuất Đô, đợi đến tháng hai mới có hồi âm. Nàng đọc nó trong phủ Thương quận, nói với Thích Thời Vũ đang nằm trên giường: “Con nói đánh Thanh Thử bộ, Binh bộ không đồng ý, thái hậu đắn đo về chi phí quân sự, bảo con chờ đợi chút. Nhưng trước mắt Trung Bác đã khai chiến rồi, con mà đợi thêm là bỏ lỡ cơ hội tốt mất.”
Dạo này sức khoẻ Thích Thời Vũ đỡ hơn nhiều, ông nằm trên giường nhỏ hơi nói lắp, lúc nói chuyện phải nắm chặt khăn trong tay, nói: “Con, con vội…”
Thích Trúc Âm bẻ cong ý tứ của ông, đặt thư xuống nói: “Không sai, con sốt ruột, sao con có thể không sốt ruột? Khoản này mà tính ra, Ly Bắc bại trận không có lợi với Khải Đông.”
(急:sốt ruột/ vội vàng)
Lúc này Thích Thời Vũ mới nói xong câu trước: “Vội… vội cái gì!”
Thích Trúc Âm tựa vào lưng ghế, nghe thấy di nương trong viện khóc lóc ỉ ôi ồn ào. Tối qua nàng phi ngựa nửa đêm mới đến, giờ ngồi đây phải nhờ trà đặc mới tỉnh táo tinh thần được, lát còn chạy về nữa, nghe thấy tiếng khóc liền phiền lòng, nói với Thích Thời Vũ: “Cha bảo nàng ta ngậm miệng lại có được không?”
Di nương trong đình viện đã sinh con trai cho Thích Thời Vũ, giờ đang nước mắt như mưa, ngả dựa vào thị nữ, sụt sùi gọi với vào phòng: “Lão gia… ta gặp lão gia một chút cũng không được sao? Đại soái thật là nhẫn tâm quá!”
Thích Vĩ đứng dưới hiên, thấy di nương kia khóc hai mắt sưng vù, sắp trườn lên trên đây rồi. Hắn chậc nhỏ một tiếng, xê dịch bước chân, quay mặt vào tường, nghe mà đau cả đầu.
Thích Thời Vũ nghe ra được đây là di nương nào, trước khi ông trúng gió thương hoa tiếc ngọc nhất, ông siết tấm khăn, ngực phập phồng, gắng sức gọi ra: “Bảo, bảo nàng ngậm, ngậm miệng!” Dứt lời lại thở hổn hển một lúc, lấy khăn che khóe miệng, nói với Thích Trúc Âm, “Ly Bắc, Bắc không…”
“Đó là chuyện bao nhiêu năm trước rồi, ” Thích Trúc Âm tiếp lời ông, “cha đã tuổi này, còn bực bội với lão Vương gia ư? Mấy chủ tướng doanh chiến Ly Bắc đều có tài cán, đã sớm không còn là bộ dáng mười mấy năm trước nữa đâu.”
“Thế, thế Tiêu Kí Minh, còn, còn Tiêu Trì Dã…” Thích Thời Vũ nói chuyện rất vất vả, ông nghe mà cũng tự cau mày, cố gắng nói trôi chảy, “Có thể đánh được A, A Mộc Nhĩ sao? Lúc này con xuất binh dọn hỗn loạn cho người ta, trong lòng thái hậu sẽ, sẽ có hiềm nghi, đánh xong trận, rồi mà xem Khuất Đô truy, truy cứu thế nào!”
Mấy chục năm trước Thích Thời Vũ là lang quân trong mộng của nữ nhi Đại Chu, xuất thân hiển hách, diện mạo tuấn lãng. Tứ đại danh tướng thời Vĩnh Nghi, ông ở Khải Đông thành danh sớm nhất, Phùng Nhất Thánh còn là tướng lĩnh dưới tay ông, vốn dĩ ông có hy vọng phong vương, ai mà ngờ Tiêu Phương Húc đột nhiên quật khởi tại Lạc Hà quan, thiết kỵ Ly Bắc cứ thế chèn rớt mất uy danh của thủ bị quân Khải Đông, giẫm lên Thích Thời Vũ cả đời này.
Hai người họ chẳng có thù gì, chỉ thích tranh cao thấp, ở Khuất Đô còn từng đánh nhau. Thích Thời Vũ coi thường xuất thân của Tiêu Phương Húc, Tiêu Phương Húc mắng Thích Thời Vũ là gối thêu hoa*. Khi Phùng Nhất Thánh còn sống là người nhiều tuổi nhất giữa bọn họ, phải cùng với Lục Bình Yên tốn không ít sức mới giúp Khải Đông và Ly Bắc làm huynh đệ nhiều năm như vậy.
*chỉ được mã ngoài, không có thực lực
Thích Thời Vũ không chịu kém cạnh, nào liệu được đời này mình không có con trưởng, ban đầu cũng tính gả Thích Trúc Âm cho Tiêu Kí Minh, nhưng trong lòng vốn khó chịu, cuối cùng cũng không mở miệng nói ra điều này.
“Truy cứu cái gì?” Thích Trúc Âm tháo đao, “Nếu như Ly Bắc không còn, Trung Bác sẽ không còn; nếu Trung Bác không còn, Đan Thành cũng mất luôn. Thái hậu truy cứu ai? Chính bà ta sao? Tiêu Kí Minh và Tiêu Trì Dã dẫu sao cũng là con trai của lão vương gia, chỉ bằng năng lực cỏn con của Hàn Thừa, đến lúc đó có thể ngăn được kỵ binh Biên Sa à? Tất cả cùng mất nước là hết chuyện.”
Thích Thời Vũ bị nàng làm cho sặc phải thở gấp mãi.
Thích Trúc Âm tiện tay rót chén trà, nói: “Cha nghỉ một lát đi.”
“Không!” Thích Thời Vũ bỗng cố chấp, ném khăn lên người Thích Trúc Âm như trẻ con, “Con là nữ tử ngốc nghếch! Mặc, mặc cả với thái hậu, tốt xấu gì cũng phải có cái tước vị rồi mới, mới đi!”
Thích Trúc Âm trầm mặc giây lát, biết rằng Thích Thời Vũ nói vậy là thương nàng. Nàng đảm nhiệm đại soái binh mã năm quận Khải Đông nhiều năm rồi, vẫn không có tước vị kề bên người, nếu sau này tổn thương tàn phế, Khuất Đô chỉ cần một tờ lệnh là có thể loại trừ nàng.
“Tốt xấu gì cũng phải sống có, có danh, chết…” Giọng Thích Thời Vũ run rẩy, “chết có vị!”
Nếu không trăm năm sau đó, Thích Trúc Âm nàng chỉ là “nữ tử Thích gia”, mặc cho nàng chiến công hiển hách, cũng chẳng để lại một danh xưng rõ ràng.
Thích Trúc Âm cầm chén trà, nhìn hoa văn quấn quanh thân nó, nói: “Chỉ biết sa trường quên vì nước, sao cần thân xác về cố hương ①. Nếu như con chết trận thật, cha ở nhà khắc tên con, thì cũng như nhau mà.” Nàng ngẩng đầu lên, cười với Thích Thời Vũ, “Khải Đông chúng ta bị người ta kiềm chế, chuyện gì cũng phải đàm luận cùng Khuất Đô. Thái hậu chịu cung cấp quân lương, con cũng không cần danh nữa, chuyện chỉ có vậy thôi.”
Không biết có phải Thích Thời Vũ đã lớn tuổi rồi không, ông chợt chảy nước mắt, cũng không cho Thích Trúc Âm lau dùm mình, cúi đầu nức nở: “Nếu con là nam nhi…”
Thích Trúc Âm gấp khăn lại, đặt ở bên giường. Chờ Thích Thời Vũ bình ổn hơn mới nói tiếp: “Trước đó đã bao huynh đệ chết trận, ai cũng có thể lưu danh sử sách ư? Phùng tướng quân cũng không nhận phong tước. Con nói việc này với cha, là muốn trong lòng cha hiểu rõ, năm nay thật sự phải đánh trận rồi. Năm ngoái nghe nói Trần Trân đã mang bệnh, lần này Binh bộ không đồng ý cho con xuất binh cũng vì lão không đủ lực, đợi khi lão lui về, chúng ta sẽ chẳng còn người nào ở Khuất Đô nữa, con lo lắng sẽ khó đòi quân lương hơn. Các khoản chi tiêu trong phủ, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, cha đừng để mấy lời thầm thì bên gối kia thổi bay mất bạc nữa, đám di nương đó muốn thôn trang có thôn trang, muốn cửa tiệm có cửa tiệm, cho dù con chết rồi, các nàng với những người con trai của cha cũng không chết đói được đâu.”
Thích Thời Vũ cả giận: “Thôn trang ta cho con đều, đều…”
“Đều dùng để bổ sung rồi, ” Thích Trúc Âm suy nghĩ một lúc, lại trấn an, “nhưng mà còn giữ mảnh đất riêng, mẹ con trồng hoa cỏ ở đó, không nỡ bán đi, sau này xoay sở sống tạm vẫn được thôi.”
Di nương ngoài phòng không còn lên tiếng nữa, buổi chiều trời âm u, mây dày che phủ khoảng trời, trong phòng lại rủ màn nên trông càng tối tăm. Thích Thời Vũ trên giường nhìn con gái mình, đôi vai hao gầy của nàng càng rõ hơn trong ánh sáng yếu ớt bên cửa sổ, trên tóc cài trâm của người vợ đã mất.
Thích Trúc Âm lớn lên giống mẹ mình, lúc khí thế không nhấn nhá mắt mày, khi cười rộ còn mang vài phần quyến rũ, đại soái không có khí khái hào hùng như trong lời đồn.
Thích Trúc Âm chờ Thích Thời Vũ ngủ rồi mới rời khỏi, nàng thay giày dưới hiên, giẫm ủng da hươu trong đất tuyết, hỏi Thích Vĩ: “Người đâu?”
“Đại phu nhân mời đi rồi.” Thích Vĩ đi theo phía sau nói.
Thích Trúc Âm về đây còn chưa gặp Hoa Hương Y, nàng do dự chốc lát, lúc đi ngang qua viện của Hoa Hương Y nghe thấy toàn tiếng chim ca yến hót bên trong. Nàng đứng cách cửa vòm, nhìn thấy Hoa Hương Y từ giữa những nhành mai.
Hôm nay Hoa Hương Y choàng áo lông cáo, xem chất liệu chắc mang từ Khuất Đô tới, trắng muốt không nhiễm sắc, lông nhung che bên má, ánh đôi mắt trong veo như nước hồ thu càng thêm sáng ngời. Nhìn nàng thôi đã biết là nữ nhi được yêu thương chiều chuộng, đầu ngón tay trắng mịn chạm đoá mai, đời này chưa từng dính qua bụi trần.
Thích Trúc Âm chẳng hiểu sao cứ nghiêng đầu vậy, nhìn mất một hồi lâu.
“Kế toán trong phủ đã chuẩn bị xong sổ sách rồi, đang trong phòng làm việc chờ ngài đây. Chi tiêu năm ngoái trong phủ chúng ta…” Thích Vĩ nói một tràng, ngẩng đầu thấy Thích Trúc Âm không nhúc nhích, bèn cũng nhìn sang theo.
Thích Trúc Âm nhấc Tru Cưu lên, dùng bao đao cản tầm mắt của Thích Vĩ.
Hoa Hương Y nơi đó đang nhón cành mai, giữa chân mày điểm hoa điền như cánh hoa, thị nữ theo bước ghé lỗ tai nói nhỏ làm nàng nở nụ cười, nghiêng mình ẩn vào phía trong.
Thích Trúc Âm không quay đầu, miệng nói với Thích Vĩ: “Đi thôi.”
Thích Vĩ chẳng nhìn được cái gì, lặp lại: “Đi thôi?”
Thích Trúc Âm cất bước liền đi, Thích Vĩ có hiểu đầu cua tai nheo gì đâu, mà hắn cũng không dám hỏi nhiều, chỉ chạy theo. Thích Trúc Âm tới thẳng phòng làm việc, đối chiếu sổ sách với kế toán. Nàng không có thời gian ngồi nên cứ đứng vậy lật vài tờ.
“Quản sự trong nhà đổi người rồi à?” Thích Trúc Âm chợt hỏi.
Kế toán khom thân nhỏ giọng nói: “Bẩm đại soái, chưa đổi ạ.”
“Thế thì lạ, ” Thích Trúc Âm lại lật vài tờ, “khoản tiền mấy năm qua đều loạn tạp một đống, hận không thể dính vào với nhau thêm tí nữa, sao năm vừa rồi lại rõ ràng như vậy?”
Sổ sách này đâu chỉ rõ ràng, đến cả dự chi năm nay cũng đặc biệt phân thành quyển tập, liệt kê tiêu xài của các phòng thiếp trong phủ minh bạch. Son phấn của nhóm di nương đã bớt đi một nửa theo yêu cầu của Thích Trúc Âm, thôn trang mà Thích Thời Vũ không nói rõ được cũng đều ghi hết ở đây, thế này quả thực còn chỉn chu hơn cả sổ sách trong Hộ bộ.
“Trước kia sổ sách trong phủ chúng ta phức tạp, các phòng thiếp nói không rõ, các tiên sinh cũng không có chỗ xuống tay.” Kế toán bưng chén trà qua, dâng cho Thích Trúc Âm, “Lần trước đại soái muốn trong phủ tiết kiệm, nhưng mà thôn trang phía dưới không tính rõ ràng, cống vật mỗi tháng lẫn với chi tiêu hậu cần lung ta lung tung.”
Thích Trúc Âm ngước mắt nhìn kế toán.
“Lần này là đại phu nhân tính đấy, ” Kế toán sợ Thích Trúc Âm không vui nên nói ngay, “đại phu nhân quản hậu viện, cũng phải xem sổ sách các phòng, đặc biệt phái người đến nói với chúng ta là các khoản này loạn quá, để mà chi tiêu quân lương cho ngài ở tiền tuyến thì phải sửa mới lần nữa. Chúng ta vội vàng làm lại vài lần, đều không kham nổi các phòng nháo loạn, nhiều viện giấu thôn trang lắm, không chịu khai lời thật…”
Đây quả là chuyện có thực.
Nhóm di nương đều sợ Thích Thời Vũ đi đời nhà ma, phải nắm thôn trang cửa tiệm cho chặt trong tay, còn muốn ra sức đào thêm từ trong phủ nữa, mỗi lần tính sổ miệng đều không nói được lời thật nào. Thích Trúc Âm không ở hậu viện, mấy tâm phúc như Thích Vĩ cũng chỉ là ngoại nam, không tiện nhúng tay, cho nên các khoản này vẫn luôn loạn suốt, nàng nghĩ tới là lại đau đầu.
Hoa Tam này có chút năng lực nhỉ.
Thích Trúc Âm cầm sổ sách, nói: “Nhóm di nương cứ nghe lời nàng như vậy sao?”
“Lúc đầu cũng bất mãn với đại phu nhân đó, ” Kế toán nói, “đều là người sinh con trai rồi, ỷ được lão gia thương xót, đã không giao sổ sách còn muốn tới viện của lão gia làm ầm. Chẳng phải đại soái phái Hồng Anh cô nương cho đại phu nhân sao? Đại phu nhân bảo Hồng Anh cô nương mời di nương khóc tới hôn mê về trong viện, gọi đại phu đến khám cho, đại phu không nhìn ra bệnh gì, đại phu nhân liền vùi di nương ở trong viện luôn.”
Thích Trúc Âm chưa phản ứng kịp, nàng sững giây lát mới hỏi: “Vùi trong viện?”
“Vùi trong viện luôn!” Kế toán nói, “Lần này thì hay, các di nương khóc lóc thành người lệ cả rồi, nói muốn mách đại soái.”
“Hả, ” Thích Trúc Âm nói, “mách ta?”
“Đại phu nhân liền cho họ ngựa, mở cửa để các nàng ấy đi.”
Các di nương xưa nay mặc y phục còn phải có người hầu hạ, nào có biết cưỡi ngựa? Thích Thời Vũ không thích kiểu như thế! Trời lạnh đến vậy, ai mà dám vào viện Thích Thời Vũ khóc tang, Hoa Hương Y liền vùi người đó trong viện, giống hệt trồng củ cải ấy, chẳng mấy chốc các di nương đã cóng đến ngất xỉu.
Cô cô bên cạnh Hoa Hương Y đều là người kinh nghiệm được thái hậu tuyển chọn tỉ mỉ, các di nương mà dám khóc lóc om sòm, các nàng ấy liền dám biến hoá đủ trò trị tàn nhẫn. Các di nương quỳ quy củ trên đường hành lang, không cả thèm nhìn mặt Hoa Hương Y. Chờ tới khi các di nương khóc lóc phải quay về viện mình, lại đổi thành các con của họ tới.
“Là ca nhi à, ” Hoa Hương Y ngồi sau tấm bình phong, ôn hoà nói, “nghe nói mấy ngày trước nợ bên ngoài mấy trăm lượng bạc còn chưa trả, người ta đã đuổi tới nhà chúng ta rồi, vậy sao mà được? Ta là người làm chủ mẫu mà, thương mấy huynh đệ các ngươi nên bảo cô cô trả giúp cho rồi. Các ngươi đừng sợ, giấy tờ có ấn tay ký tên, ta giữ cho, để tránh sau này người ta ăn quỵt, quay lại tìm tới lão gia… Ca nhi không ngồi sao?”
“Chuyện là vậy, ” Kế toán kể xong cho Thích Trúc Âm, nói, “đại phu nhân nắm khoản của các ca nhi trong tay, chỉ cần báo một tiếng với chúng ta, hết thảy các tiệm của ca nhi đều phải đứng tên đại phu nhân, giờ còn ai dám nháo?”
Thích Trúc Âm khép sổ sách lại, nàng đứng một lát, lại mở sổ ra, nói: “Cứng phết.”
Sổ sách này đúng là được chỉnh lý chu toàn, Thích Trúc Âm không nhịn được nghĩ, nếu như các khoản trong quân cũng có thể làm tốt thế này, nàng còn sợ mấy lão cáo già Hộ bộ kia à? Nhưng dù sao Hoa Hương Y cũng là máu thịt đầu tim của thái hậu, nàng suy nghĩ nghĩ một lúc, vẫn là thôi đi.
***
Tháng hai tuyết dần ngớt, Tì Châu có nhiều ngày nắng hơn, Thẩm Trạch Xuyên rảnh rỗi nên đưa Diêu Ôn Ngọc ra ngoài thành đi dạo.
Hôm nay vạn dặm không mây, trời quang xanh thẳm, tuyết đọng trong rừng đã bắt đầu có dấu hiệu tan chảy, suối nước tan băng kêu rột rột, có thể thấy vài con thú hoang rồi. Đinh Đào muốn dắt Phong Đạp Sương Y, dẫn theo cả Lịch Hùng chơi ven rừng.
“Mấy hôm nay nhìn tinh thần không tốt, ” Thẩm Trạch Xuyên xoa tuyết trên tay, nhìn Diêu Ôn Ngọc, “là vì đêm ngủ không ngon sao?”
Gò má nhợt nhạt của Diêu Ôn Ngọc ánh bóng lá sương, y hơi mỉm cười với Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Trời lạnh, chân đau thôi…”, lại dừng một chút, “Nhị gia đến Đôn Châu nửa tháng rồi, Phủ quân nhận được tin tức chưa?”
“Đàm Đài Hổ phát hiện Lạc Sơn còn có tàn phỉ vờn quanh, Sách An bị trì hoãn ở đó mấy ngày, đêm trước nói đã thanh trừng tàn phỉ Lạc Sơn, thiết kỵ Ly Bắc chiếm cứ Lạc Sơn rồi.” Hôm nay Thẩm Trạch Xuyên thay áo bào tay hẹp màu xanh ngọc, ngoài phủ áo choàng nhung, nhìn càng trẻ hơn. Cánh tay phải của y buộc giáp tay da chó, lúc y nhấc cánh tay huýt sáo, Mãnh trong rừng lập tức nghiêng mình chao xuống, đáp trên cánh tay phải của y.
Mãnh quá nặng, Thẩm Trạch Xuyên chỉ có thể đỡ được chốc lát. Y đút thịt luộc cho sứ giả đưa thư này, rồi lại thả nó đi chơi.
“Lạc Sơn không cần lo, ” Diêu Ôn Ngọc nhìn Mãnh bay khỏi, “khó ở Đoan Châu.”
Toàn tuyến Đoan Châu trực diện sông Trà Thạch, mấy năm qua bị kỵ binh Biên Sa ngầm chiếm nuốt trọn, ai cũng không biết rốt cuộc bên trong có bao nhiêu bọ cạp. Tiêu Trì Dã chỉ dẫn theo năm ngàn Cấm quân, còn lại đều là thiết kỵ Ly Bắc, hắn không chịu từ bỏ toàn bộ trọng giáp Ly Bắc, nhất định phải tìm ra cách đối phó bọ cạp trong trận Đoan Châu này.
Lòng Thẩm Trạch Xuyên lo ở Đoan Châu.
“Bây giờ trạm dịch thông suốt, dù tình huống sinh biến cũng có thể lập tức xuất binh viện trợ, ” Diêu Ôn Ngọc thấy Thẩm Trạch Xuyên nghiêm mặt liền trấn an, “huống hồ nhị gia người hiền sẽ gặp lành.”
“Lục Quảng Bạch nói A Mộc Nhĩ trồng lương thực đối diện sông Trà Thạch, ” Thẩm Trạch Xuyên đẩy cành khô bên tai, “ta lo lão đã sớm dậy cảnh giác với Trung Bác, trồng ruộng ở gần Cách Đạt Lặc là để dễ đánh lâu dài với Đoan Châu hơn.”
Trước mắt Ly Bắc không chịu được kéo dài, nếu không hạ được Đoan Châu thì khá nguy hiểm cho Sa Tam doanh, đồng thời Trung Bác sẽ không có cách nào đóng sập cửa lớn. A Mộc Nhĩ phóng tầm nhìn quá dài, thậm chí Thẩm Trạch Xuyên cảm thấy rằng, lão đã đặt từ nam đến bắc vào trong mắt rồi.
Hồi tưởng một chút về chiến sự năm ngoái, đầu tiên A Mộc Nhĩ dùng Hồ Hòa Lỗ cản trở Quách Vi Lễ, cho Cáp Sâm thời gian lên phía bắc, lúc đó bọ cạp trà trộn vào cảnh nội Trung Bác trộm vận chuyển quân nhu, đó là để chuẩn bị cho tấn công chiếm đóng doanh chiến Ly Bắc. Hiện tại lão dùng Cáp Sâm trừ khử Tiêu Phương Húc xong, khiến áp lực của chiến trường phương bắc giảm mạnh, càng nắm chắc tự tin khi đối mặt Thích Trúc Âm hơn. Lão dựa vào bọ cạp để kiềm chế Ly Bắc, lại dựa vào kỵ binh giằng co với Thích Trúc Âm, Trung Bác chính là phần bụng yếu ớt, chỉ cần tiếp tục tung cước ra, có thể từ nơi này đạp đổ chiến tuyến mới vừa đứng vững.
Đoan Châu là một trận chiến vất vả.
Diêu Ôn Ngọc đang định nói gì đó, Phí Thịnh đã giục ngựa đến đây. Hắn xuống ngựa hành lễ với Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Chủ tử, Nhan Hà Như đến rồi.”
Thẩm Trạch Xuyên biết Khuất Đô mới tra xong thuỷ vận Hà Châu, hẳn là Nhan Hà Như tới kể khổ đây. Chuyện tân cảng Liễu Châu Quyết Tây còn chưa bàn ổn thoả nữa, y quay người nói: “Về thôi.”
***
Đúng là Nhan Hà Như tới để kể khổ, hắn đến rất muộn, mấy người Chu Quế cũng ngồi cùng, nói sơ với hắn vài chuyện Liễu Châu. Lúc Thẩm Trạch Xuyên trở về hắn liền đàng hoàng lại, thuật chuyện thuỷ vận Hà Châu.
“Quan Hộ bộ quản thuỷ vận Hà Châu trước kia tên là Lương Thôi Sơn, kiêm quản thuế muối Quyết Tây, năm ngoái hắn cùng Giang Thanh Sơn sắp xếp mười ba thành rõ ràng, chúng ta buôn bán khó khăn đều là nhờ công lao của hai người kia đó.” Nhan Hà Như ghét ghế tựa quá cứng, hắn nhích nhích mấy lần, thần thái khoa trương, nói: “Ui chao, Phủ quân, ta buồn lắm đấy! Người này khó đối phó nha, còn là kẻ cứng rắn không nhận đồ hối lộ. Mà huynh đoán thử coi? Lần này ta còn chưa nghĩ ra cách gì thì hắn đã bị điều đi rồi, nói là điều tra ruộng Đan Thành với Đại lý tự, triều đình giúp ta một đại ân rồi nha.”
Thẩm Trạch Xuyên nghe cái tên này quen tai, hỏi: “Lương Thôi Sơn?”
“Lương Thôi Sơn, tên chữ Sùng Thâm, ” Nhan Hà Như nhoài ra bàn, chớp mắt với Thẩm Trạch Xuyên, “Huynh nhận ra à? Nói sớm đi chứ! Thế ta lại không buồn rồi.”
Thẩm Trạch Xuyên đương nhiên nhận ra, đây còn là người được y bảo Tiêu Trì Dã tiến cử mà, y lập tức hỏi: “Điều hắn đi tra ruộng Đan Thành?”
“Đúng vậy, giờ Phan Lận đang tranh đấu với Tiết Tu Trác, Tiết Tu Trác trượng nghĩa ghê, tổ ong vò vẽ mà cũng dám chọc vào.” Nhan Hà Như thần bí nói, “Phủ quân, huynh đoán xem, rốt cuộc mấy năm nay tám thành chiếm bao nhiêu ruộng thế? Nếu như thật sự để Tiết Tu Trác tính rõ món nợ này ra, đừng nói là một nhà Phan thị, đến cả thái hậu cũng phải khai vào, lúc này thế gia đều muốn hắn chết á.”
Thế gia ngầm chiếm ruộng dân dẫn đến lưu dân gia tăng, năm ngoái tràn tới Trung Bác đều là bách tính bị bức phải đi, Tề Huệ Liên dựa vào phổ biến hoàng sách để ngăn chặn vấn đề này, nhưng không có hiệu quả với tám thành, bây giờ Tiết Tu Trác dùng chuyện Diêu Ôn Ngọc làm thời cơ, muốn bắt Phan thị Đan Thành khai thanh đao đầu tiên này.
Chính Diêu Ôn Ngọc cũng phải thừa nhận, Tiết Tu Trác có khí phách.
“Lương Thôi Sơn là do Phan Lận đề bạt, ” Thẩm Trạch Xuyên nghĩ lại liền hiểu chuyện, “thế gia đang muốn dựa vào Lương Thôi Sơn dùng chức quyền Hộ bộ để cản trở Tiết Tu Trác điều tra đất, kéo dài thời gian tới đầu xuân.”
“Long tranh hổ đấu hay lắm, để bọn họ chém giết một trận máu me cho đã đi, ” Nhan Hà Như vỗ tay hờ, cười nói với Thẩm Trạch Xuyên, “tốt nhất là đấu đá tới an ổn của Trung Bác, Phủ quân có thể rảnh tay giáo huấn họ luôn!”
“Vậy e là ngươi phải thất vọng rồi, ” Thẩm Trạch Xuyên dùng quạt gẩy ngón tay đang bò tới của Nhan Hà Như, “Lương Thôi Sơn này…”
Dưới hiên chợt ồn ào, Thẩm Trạch Xuyên dừng lời đang nói, các tiên sinh trong phòng đều nhìn sang. Chu Quế hơi đứng dậy dò hỏi: “Ồn ào gì vậy? Nội đường đang nghị sự đấy!”
Phí Thịnh hất rèm lên, ánh mắt lướt qua mọi người nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên, mặt trắng bệch nói: “Chủ tử…”
Gió lọt vào vòm trời tối tăm, thổi lật góc rèm, gió lớn làm chư vị tiên sinh phải nhấc tay áo che mặt. Thẩm Trạch Xuyên đứng dậy, phát giác sự không ổn từ vẻ mặt Phí Thịnh, y thậm chí đi ra mấy bước, nhìn chằm chằm Phí Thịnh trong ánh nến lay động.
“Tám trăn dặm khẩn cấp, ” Phí Thịnh nghiêm túc nói, “Nhị gia —— “
Tác giả có lời muốn nói: ①: Tuyển tự (Xuất tái)