Thương Tiến Tửu

Chương 264: Chương 264




Cát Thanh Thanh cưỡi ngựa lướt qua bóng đêm, đến Chiêu Tội tự nhất định phải qua tiệm bánh bao mua bánh bao. Hắn đứng trước tiệm, gõ mấy đồng tiền trong lòng bàn tay, nói: “Lão bá, cho hai cái bánh bao.”

Lão bá chủ tiệm bánh bao này mắt không tốt, mù một bên mắt. Ông ta hơi nghiêng đầu, như là đang cố nghe Cát Thanh Thanh nói chuyện. Đợi Cát Thanh Thanh nói xong, ông liền lật lớp phủ ra, lấy giấy dầu lấy hai cái bánh bao cuối cùng ra, chuyển qua.

“Cảm ơn.” Cát Thanh Thanh nói.

Lão bá giọng rất khàn, nói: “ Tặng khách cũ, không cần tiền.”

Cát Thanh Thanh đang đặt tiền xuống thì nhất thời ngẩn ra, hắn lập tức nhìn lên, nhìn chăm chăm đối phương. Đèn lồng trên phố đã tắt hơn phân nửa, chỉ còn cách đó không xa thấp thoáng vài cái đèn ngắc ngoải, đem mặt bên của tiệm bánh nao chiếu thành bóng dài trên mặt đất.

Trước kia Cát Thanh Thanh ở Khuých Đô, khao đồng sự cũng đều thích đây mua bánh bao, cũng không phải bởi vì bánh bao ở đây ngon, mà là vì nơi này có thể đến Chiêu Tội tự nhanh nhất. Bây giờ hắn râu ria lởm xởm, đâu còn thanh tứ như những năm trước, khác biệt nhất vẫn là khí chất, cùng với thương nhân bình thường không mấy khác biệt, nhưng lão bá mù lòa này lại nhận ra hắn là ai.

“Nhớ rõ ta à?” Cát Thanh Thanh như là thuận miệng hỏi.

Lão bá ôm lồng bánh bao, thoáng run run một chút, vẫn là người bị què. Ông đem lồng xếp chồng lên nhau, kéo cái chậu nước dưới bàn ra, khom người đem bát đũa bẩn bỏ vào đó, nói: “Hôm qua đã đến.”

Cát Thanh Thanh cắn một miếng bánh bao, nói: “ Nhận nhầm người rồi.”

Lão bá rửa chén, không đáp lại. Cát Thanh Thanh liền đứng đó ăn hết banh bao, lấy ra khăn ra lau tay, chuẩn bị đi. Trong gió có mùi phấn son, thổi cái đèn lồng hỏng lay động. Khi Cát Thanh Thanh sắp vào trong bóng tốt, quay đầu lại và ném đồng tiền trên tay qua, đồng tiền ngã xuống mặt bàn đầy dầu mỡ, hắn nhét khăn về chỗ cũ, cứ vậy mà đi.

Lão bá một mình rửa bát, chờ đến khi trời sáng, mới đem chén bát xếp gọn chỉnh tề. Người bán hàng rong bên cạnh đẩy xe cút kít bán đồ ăn chào hỏi, hô: “ Thành lão bá, sớm như vậy đã dọn hàng rồi à?”

Lão bá kéo cái khăn đang vắt trên vai, lau mồ hôi, nói: “Không làm nữa.”

“Không làm nữa á?” Người bán hàng rong bỏ xe xuống, dựng bên mép bàn, dò hỏi, “Sao lại không làm nữa vậy?”

Lão bá ném cái khăn trên mặt bàn, không chạm vào tiền mà Cát Thanh Thanh để lại, nhìn về cuối con đường nói: “Có khác việc rồi.”

Lý Kiếm Đình ngủ gật nhân, sách vở trong tay trượt xuống đầu gối, vai bỗng nhiên trầm xuống, cô lập tức tỉnh, kéo tay của Phúc Mãn ra, quát: “Láo xược!”

Phúc màn cầm theo chăn mỏng quỳ xuống, giơ tay tát cho mình một cái vào miệng, nói: “Quấy nhiễn Hoàng thượng, nô tài nên đánh! Nên đánh!”

Lý Kiếm Đình nhìn rõ là Phúc Mãn, hơi ngửa đầu, như trút được gánh nặng.

Phúc Mãn đánh xong, trộm nhìn Lý Kiếm Đình, nói: “Nội đường vẫn còn chuẩn bị chậu băng, thật sự lạnh, Hoàng thượng nếu mệt mỏi, nô tài liền đỡ người vào trong nghỉ ngơi chút.”

Dứt lời không đợi Lý Kiếm Đình lên tiếng, định đứng lên dìu người.

“Quỳ xuống!” Lý Kiếm Đình gằn từng chữ.

Phúc Mãn vội vàng quỳ xuống, vẫn cầm chăn, ủy khuất nói: “Hoàng thượng, Hoàng thượng bớt giận, nô tài chỉ là do tình thế gấp gáp, nô tài lo lắng cho long thể của Hoàng thượng.”

Lý Kiếm Đình nghe giọng của Phúc Mãn, đã nghĩ đến nam nhân. Cô muốn cầm sách trên đầu gối, lại phát hiện tay của mình đang run.

Phúc Mãn lê đầu gối đến, lấy lòng nói: “Hoàng thượng vạn không thể bởi vì nổi giận với nô tỳ mà làm ảnh hưởng đến bản thân, long thể làm trọng.”

Lý Kiếm Đình chỉnh đốn tâm trạng, khắc chế vẻ mặt, để chính mình không đến mức đứng lên lùi tránh. Cô xiết chặt sách trong tay, sắc mặt hơi hòa hoãn, hòa nhã nói với Phúc Mãn: “Bóng đè, vừa nãy còn chưa tỉnh, làm ngươi sợ, mau đứng lên đi.”

Phúc Mãn thấy vẻ mặt Lý Kiếm Đình bình thường, lúc này mới yên lòng, đứng lên nói: “ Nơi này lạnh, lần sau Hoàng thượng mệt, gọi nô tài một tiếng.”

“Lát nữa lão sư đến.” trước khi Lý Kiếm Đình tới gần Phúc Mãn, ném quyển sổ sang một bên, “Sao ngươi không ở ban sai đại viện hầu hạ?”

Phúc Mãn lòng chỉ nghĩ đến chuyện thăng quan phát tài, không để ý đến động tác của ký kiếm đình, khom người chúc mừng: “Nô tài là đến đưa tin vui cho Hoàng thượng!”

Lý Kiếm Đình nói: “ Sách lương của Quyết Tây đã đến rồi sao?”

“Vẫn chưa có, trạm dịch nói đang trên đường đến, khoảng một hai ngày.” Phúc Mãn nói, “Chuyện nô tài muốn nói với Hoàng thượng, là chuyện sổ sách hàng tháng cửa kho lúa, đã kiếm lời cho Hoàng thượng tám vạn lượng bạc.”

Lý Kiếm Đình không nghĩ đến chuyện này, cô bất ngờ nói”……điển thủ nội kho không phải mới nhận chức sao?”

“Đúng vậy, Hoàng thượng, là nô tài tiến cử,” Phúc Mãn cong đuôi mày, “Nguyên Hộ bộ mới nhậm chức là Tiết Tu Dịch Tiết đại nhân.”

Đại ca của Tiết Tu Trác, mắt Lý Kiếm Đình hơi trầm xuống.

“Nhắc tới Tiết đại nhân, đúng là nhân tài từ trước đến nay không được trọng dụng!” Phúc Mãn nói, “Vị này mới vừa nhậm chức, đã biết cách vì triều đình mà tiết kiệm chi tiêu, đã khiến quan viên và thương nhân các nơi nhập đô ngoan ngoãn thuận theo.”

“Nói thế nào?”

“ Hoàng thượng, bình thường thì hàng hóa nhập đô, đều phải nộp thuế,” Phúc Mãn khom người nhỏ giọng nói với Lý Kiếm Đình, “bút toán này không tệ, người khất nợ thuế nhiều lắm, không chỉ sạch nợ, còn xúc tiến nhiều thứ quý hiếm đưa vào nội kho cho Hoàng thượng.”

Điển thủ nội kho quản lý hàng mà hằng tháng các nơi tiến cống nạp cho Khuých Đô, hoa quả và rau củ mà hoàng đế ăn trong cung một nửa đều đến từ nơi đây, phải cùng các thương nhân và quan viên địa phương giao tiếp, khi Cát Thanh Thanh nhập đô chính là đống thuế ở đây. Cấp bậc của nội kho không cao, bố trí xuống thu thuế đều là quan nhỏ, lại cùng nội hoạn gần gũi, lâu dần đều phụ thuộc vào nội hoạn.

Lý Kiếm Đình nói: “ Nhiều như vậy?”

“Đây vẫn là ít,” Phúc Mãn lật bàn tay tính cho Lý Kiếm Đình, “Thương nhân tám thành tạm thời không đề cập đến, thương nhân mười ba thành khuyết tây và hà châu rất giàu có nha hoang thượng. Hiện giờ loạn đảng hoành hành, bọn họ đều đầu cơ trục lợi, đến trung bắc buôn bán, không chú ý đến tôn ti lễ pháp, chi tiêu rồi ăn mặc so với đô quan càng xa hoa hơn. Những người này chịu tiêu tiên vì mình, chính là không muốn giao tiền cho triều đình, do đó phải có người gõ bọn họ.”

“Tiết Bình Đình lợi hại như vậy thật ư? Lý Kiếm Đình làm bộ như không biết, “Từ trước chưa từng nghe qua.”

“Trước đây có chỗ vô dụng không thích hợp,”Phúc Mãn khen nịnh nọt, “May mà Hoàng thượng tuệ nhãn tinh tường nhận ra được ngọc sáng!”

Lý Kiếm Đình thấy Phong Tuyền đi qua cửa sổ, liền biết Khổng Tưu tới rồi, vì nhỏ giọng nói với Phúc Mãn: “Việc này ngươi làm rất tốt, hôm nào cho trẫm gặp mặt.”

Phúc Mãn vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt, ôm chăn lui xuống. Ra đến bên ngoài, còn hành lễ với Khổng Tưu, với Phong Tuyền khẽ gật đầu coi như không có gì.

Phong Tuyền ở ngoài cửa cung kính bẩm báo: “Hoàng thượng, Nguyên phụ tới rồi.”

Kỷ Cương nằm trên ghê mây, ngủ trong đình viện. Tiêu Tuân và Ký Nhiên ghé sát vào ghế mây, dùng bút lông lặng lẽ vẽ râu lên mặt Kỷ Cương.

“A ngươi đà phật,” Ký Nhiên nhỏ giọng nói, “Đại lão hổ.”

“Gia gia uy lực, lão hổ uy lực nhất,” Tiêu Tuân vẽ cái râu cho Kỷ Cương.

Kỷ Cương ngứa cái mũi, đánh cái hắt xì lớn, hai tiểu tử nhất thời chôn sau cái ghế mây. Kỷ Cương không vội thay đổi sắc mặt, nắm lấy cổ tay của Tiêu Tuân, sờ bộ râu của mình, giả vờ tức giận, “Quấy nhiễu người đang mơ đẹp, ta phải phạt hai đứa mới được!”

Tiêu Tuân tưởng Kỷ Cương muốn đánh mình, vội vàng ôm đầu, nhưng Kỷ Cương nhấc hắn lên, bút dùng để vẽ râu được nhúng vào mực, đem hai má của Tiêu Tuân cọ thành một mảng đen thui.

Hoắc Lăng Vân tiến vào liền thấy Tiêu Tuân và Ký Nhiên chạy vòng quanh chơi đùa bên ghế mây, hắn chạy dọc hành lang dài đến dưới mái hiên, Phí Thịnh đang ôm vai xem náo nhiệt, nói với hoắc lăng vân: “Xem thế tử kìa, lúc mới đến đây trắng hơn nhiều.”

Hoắc Lăng Vân gật đầu ý bảo mình cũng nhìn ra rồi, hỏi: “ Tiên sinh có ở trong phòng không?”.

Phí Thịnh lúc này mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Hoắc Lăng Vân, nói: “Có việc?”

Hoắc Lăng Vân lấy thư từ trong tay áo ra, đây là thư của Cát Thanh Thanh trình đến Cẩm Y Kỵ, đều là liên quan đến tình hình tiến chuyển mới của Khuých Đô, đã mở ra xem qua. Hắn nói: “Ngươi xem đi.”

Phí Thịnh nhận thư rồi đọc.

Ánh nắng chiếu vào góc hiên nhà đình viện, bức tường mới sơn rất sáng và bắt mắt, giấu nhẹm đi lớp cũ kỹ của tòa nhà.

Phí Thịnh đọc xong thư, sắc mặt bình tĩnh, tiếp tục hỏi: “Ngươi chưa đưa cho Kiều Thiên Nhai xem qua sao?”

“Không gặp hắn,” Hoắc Lăng Vân nói, “ Sáng sớm đã mang theo tam đội rời thành rồi.”

“Ngươi chờ ở đây,” Phí Thịnh gấp thư lại, quay người xốc màn trúc lên, hành lễ nói: “ Chủ tử, Cát Thanh Thanh gửi thử, chuyện Tổng đốc đô quân mới được điều nhiệm ở Khuých Đô, Cẩm Y Kỵ không dám quyết định, trước hết cấp cho chử tử xem qua.”

Cao Trọng Hùng dừng nói, Thẩm Trạch Xuyên nâng quạt lên, bảo Cao Trọng Hùng ngồi xuống. Tay phải mà y mới tháo băng gạt mấy ngày trước nhẹ nhàng xòe quạt ra, nói với Phí Thịnh: “Trình lại đây.”

Phí Thịnh mở thư ra, đặ trên tay của Thẩm Trạch Xuyên.

“Thiệu Thành Bích….”Thẩm Trạch Xuyên nói, “Ta nhớ trong cuộc kiểm tra đánh giá của đô sát năm Hàm Đức không có người này, là Trần Trân tiến cử sao?”

“Chủ tử, ” Phí Thịnh nghiêng người, nhắc, “Là bộ binh Thiệu Thị.”

Sắc mặt thản nhiên củaThẩm Trạch Xuyên hơi thu lại, y nhìn lại một lần nữa, nói: ” Bộ binh Thiệu Thị của năm Vĩnh Nghi?” Y nhìn về phía Phí Thịnh, nhanh chóng nhớ lại, “...... Đây là Binh Bộ Thị Lang Thiệu Thành Bích bị kỷ lôi mưu hại vào ngục trong án Đông Cung ư?”

“Chủ tử trí nhớ tốt, đúng là ông ấy.” Phí Thịnh nói, “ Lần này tám đại doanh đổi tên là đô quân, toàn bộ quan quân của lục phẩm trở lên đều bị cách chức và thay thể, do Bộ binh thượng thư Trần Trân tiến cử, nội các đại thần thẩm tra xử lý, đem chức tổng đốc giao cho Thành Bích, hiện giờ ông ta được gọi là ‘Thành Bích’. Cát Thanh Thanh nói, mấy năm nay người này vốn không có rời khỏi Khuých Đô, ở cạnh Chiêu Tội tự bán bánh bao.”

“Thiệu Thành Bích là tỷ phủ của Trần Trân, Trần Trân muốn giúp ông ta, cũng là lẽ đương nhiên, nhưng ông ta năm nay đã hơn sáu mươi tuổi rồi.” Thẩm Trạch Xuyên đóng gấp quạt lại, “ Khuých Đô đưa ấn cho ông ta, ông ta còn có thể lên ngựa cầm thương được ư?”

“ Không chỉ như vậy, chủ tử, ông ta vì tránh người nhận ra, uống thuốc làm khàn giọng, còn làm mù một con mắt,” Phí Thịnh nói.

Trần Trân đảm nhiệm chức Bộ binh thượng thư đã tiến cử vô số tướng giỏi, người này và sầm dũ giống nhau, đều là Bá Nhạc tuệ nhãn tinh tường nhận được ngọc châu. Nhưng thời kỳ Khuých Đô đang trong tình trạng tồn vong nguy cấp, hắn lại đem chức tổng đốc đô quân cho Thiệu Thành Bích tuổi đã rất cao rồi, đến tột cùng là do Khuých Đô thực sự không có tướng, hay là vì Thiệu Thành Bích thực sự có bản lĩnh?

“Nữ đế đã bắt đầu sử dụng cựu thần,” chu quế nhìn Thẩm Trạch Xuyên, “Đây là vì muốn rửa oan án cho án Đông Cung cũ trong năm vĩnh nghi.”

Khổng lĩnh nói: “ Nào có dễ như vậy được.”

“ Tai họa ngầm của tám thành còn chưa cắt đứt, nữ đế nếu muốn thay thái tử Đông Cung lật lại án cũ, trước hết phải tróc nã thế gia còn sót lại.”Diêu Ôn Ngọc đậy nắp trà, “ Cô ta mới đứng vững thế cục, không mạo hiểm chuyện này được.”

Lý Kiếm Đình giết gà dọa khỉ, dùng hình trượng dạo Hách Liên Hầu nằm trên giường, ngoài ra còn lập tức tự giác giao mấy nhà ra để bù đắp cho thuế đất đã mất. Khuých Đô vừa mới ổn định lại, dùng tinh lực còn lại để xây dựng lại đô quân, nếu lúc này lý kiếm định lật lại án cũ, sẽ không có lợi gì cho Khuých Đô.

“Án Đông Cung cũ liên quan đến vô số quan viên, muốn lật lại bản án, phải có kế hoạch và thời gian dài,” Diêu Ôn Ngọc tiếp tục nói, “ Không thể nóng vội nhất thời được.”

Hắn đây là cũng khóe léo nhắc nhở Thẩm Trạch Xuyên, không thể nóng vội nhất thời, so với án Đông Cung cũ thì án Thẩm Vệ binh bại án càng khó giải quyết hơn.

“Thiệu Thị ẩn đã lâu, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Việc này phải hỏi Kiều Thiên Nhai.”

Giờ hợi Kiều Thiên Nhai mới về, ở phòng làm việc cởi giáp, mới đến chính phòng gặp Thẩm Trạch Xuyên. Hắn đọc thư của Cát Thanh Thanh, nói: “ Nếu thật sự là Thiệu bá, vậy thì võ đài Bắc Nguyên phải tăng binh rồi.”

“Thiệu thị thuộc bộ binh, Thiệu Thành Bích vẫn là Binh bộ thị lang, ông ấy không chỉ quen thuộc các tình hình điều binh các nơi, còn có bản đồ địa hình trung bắc.” Thẩm Trạch Xuyên gạt bọt trà, “ Sách An mới đi, lúc này Khuých Đô không dám xuất binh, nhưng trước tháng mười một chúng ta phải trở lại tỳ châu.”

Nếu Duẫn Xương còn sống, Thẩm Trạch Xuyên có thể an tọa ở đoan châu, nhưng đã không còn Duẫn Xương, Thẩm Trạch Xuyên phải đến Tỳ Châu sắp xếp Thủ Bị Quân của hai châu Tỳ, Đôn.

“Không sai, ” Kiều Thiên Nhai tiện tại gấp lá thư thành hình con hạc, ” Thời kỳ ‘ Tam Diêu ’, Thiệu Thị được tính là tướng môn. Bộ binh không như năm Bộ còn lại, Thiệu bá làm thị lang là do Thái Phó dìu dắt, thật sự có bản lĩnh.”

“Tam Diêu” mà hắn nói, là chỉ khi Vĩnh Yên Đế còn tại vị trong nội các trong nội các trong thần thì có ba là xuất thân từ Tấn Thành Diêu thị, trong đó lấy tổ phụ của Diêu Ôn Ngọc làm trụ cột vững vàng, vừa là thời kỳ Diêu thị cường thịnh, cũng là mở đầu cho việc Diêu thị từ dã sự nghiệp trên đỉnh vinh quang.

“Cha ta vì cầu bình an, sau khi Thái Phó bị nhốt đã quay sang phe Hoa gia, Thiệu bá thấy vậy đã cắt bào đoạn nghĩa với cha ta.” Kiều Thiên Nhai đem hạc đến bên ngọn đèn đốt đi, “Năm đó khi ta rời Khuých Đô, nghe nói ông ấy đã bị chém đầu.”

“Thiệu Thành Bích nếu là được Thái Phó dẫn dắt, vậy nên gọi Thái Phó là ‘ lão sư ’, ” Phí Thịnh nói, “Chủ tử là đồ đệ của Thái Phó, thế thì tính ra, chúng ta và ông ấy cũng có quan hệ.”

“Trong năm Vĩnh Nghi trong năm người được Thái Phó dẫn dắt nhiều không kể xiết, tuy rằng Thiệu bá cũng là một trong số đó, nhưng ông ấy không cùng Đông Cung qua lại, cũng không cùng Thái Phó qua lại. Vả lại Thiệu Thị vì Lý thị mà gánh tội, đương nhiên cũng nên từ Lý thị mà sửa lại án đã bị vu oan này.” Kiều Thiên Nhai phủi bụi đang dính trên tay đi.

“Nhưng mà, ” Chu Quế nghi hoặc nói, “Nguyên Trác không phải nói, lúc này nữ đế không thể mạo hiểm sao?”

“Đúng là lúc này nữ đế không thể mạo hiểm, chỉ cần đợi đến khi Thiệu Thành Bích đánh bại Thủ Bị Quân Trung Bác, ” Chén trà dưới tay của Diêu Ôn Ngọc đã lạnh, “Đã không còn giặc xâm lược, nỗi lo về thế gia này không phải là sẽ được loại bỏ sao?”

Tiêu Trì Dã đông tiến, Ly Bắc thiếu người, Trung Bác không ai viện trợ, lúc này Khuých Đô không đánh thì còn đợi lúc nào?

“Nếu thật sự đánh đến, ” Chu Quế nói: “Chúng ta vẫn còn đạm đài hổ mà!”

“Lão hổ tính tình hấp tấp, chi bằng có người ở sườn đôn đốc.” Thẩm Trạch Xuyên xốc lại tinh thần, “...... Phí Thịnh, báo cho sư phụ nói một tiếng, chúng ta phải lên đường về Tỳ Châu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.