Thương Tiến Tửu

Chương 269: Chương 269




Lệnh cấm của triều đình cũng ngăn không được những xàm ngôn vô căn cứ xôn xao ở Khuých Đô, trên các con đường ngõ hẻm, sở quán trà lâu, tất cả mọi người đều thảo luận về thân thế của nữ đế. Cửa thành bị phong tỏa, nhưng lời đồn vô căn cữ vẫn đến tai tám thành, bay đến Quyết Tây.

“Nhanh chóng cho Đô quân niêm phong cửa,” khi ở Minh Lý Đường nghị sự, Khổng Tưu nói, “Tin tức không thể truyền linh tinh! trường Thái Học ầm ĩ không ra cái gì, Đô quân cũng phải đi quản. Thành Bích là lão thần, cách cư xử đúng mực.”

Thiệu Thành Bích quỳ gối trước ngự án, ông mặc quan bào mới trên người, tóc bạc phơ, nhìn không giống võ tướng. Giọng ông thực sự khàn, nói: “Đây không phải là lần đầu học sinh gây rối, không nắm rõ nặng nhẹ, chỉ sợ khi binh đến, ngược lại càng thêm dầu vào lửa.”

“Vậy thì cũng phải quản,” Sầm Dũ đứng lên, hắn là ngôn quan, đương nhiên là hiểu rất rõ lợi hại, “Miệng người nung chảy vàng, tích tụ thì phá hủy xương cốt!”

Đêm qua Lý Kiếm Đình không ngủ, ngồi phía sau ngự án uống trà, uống hết chén trà, nói: “Trẫm không hổ thẹn với lương tâm, nhưng lần này lời đồn lại thật là kỳ lạ, tờ giấy kia đến cùng là do ai viết, đến bây giờ hình bộ còn chưa tra ra sao?”

“Chúng quy đều là sao chép,” Khổng Tưu nói, “Cũng không biết là bút tích của ai.”

“Chữ viết thì không thể tra ra,” Tiết Tu Trác nhìn về phía Sầm Dũ, “Nhưng Sầm đại nhân đọc kỹ văn phong này xem.”

Đêm qua Sầm Dũ nhìn tờ giấy kia mà lòng như thiêu như đốt, làm sao có thời gian đọc kỹ, lúc này nghe thấy Tiết Tu Trác nói vậy, đọc lại bài viết trên tay mình. Hắn nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên đứng lên, cầm bài viết ấy đi vài bước nói: “Năm ngoái có một áng văn viết bằng giấy đắt tiền Khuých Đô là《 Trà Thạch than thở 》, ta thấy bài văn này với《 Trà Thạch than thở 》có vẻ là cùng một người viết ra.”

Khổng Tưu láng máng nhớ lại một người như vậy, do dự nói: “Có phải là….”

“ ’Lợi bút’ Cao Thần Uy,” Sầm Dũ quay người lại, “Là Cao Trọng Hùng.”

Cao trong hùng tiêu chuẩn của bản thân thì cao mà năng lực thì lại thấp, ở Khuých Đô làm phụ tá cho Hàn Cận, kết quả lại làm cho tám đại doanh bị Tiêu Trì Dã đánh. Lúc ấy hàn thừa muốn xử hắn, hắn ở Đan Thành sống tam bợ, ai có thể nghĩ được cuối cùng hắn lại đầu quân dưới trướng Thẩm Trạch Xuyên!”

“Việc cấp bách, không chỉ là phải chặn lời đồn đại, còn phải mau chóng thuyết phục đại soái xuất binh.” Khổng Tưu nói, “ Thẩm Trạch Xuyên có mười hai vạn Thủ Bị Quân Trung Bắc, luận về binh lực, chúng ta thế nào cũng không thể đánh bừa.”

“Trẫm đã gửi chiếu thư cho Khải Đông,” Lý Kiếm Đình nói, “Muốn Đông Liệt Vương xuất binh qua Thiên Phi Khuyết, trực tiếp đánh Đăng Châu.”

Trung Bắc không có viện trợ binh, Thẩm Trạch Xuyên điều Thủ Bị Quân Đôn Châu đến Tỳ Châu, để lại cẩm y kỵ đóng ở đoan châu, hai châu Phàn Đăng khó tránh khỏi không có quân.

“Trước không cần kích động, ” Trần Trân nói, “Thủ Bị QuânTrung Bác cũng là mới thành lập lại, hiện giờ Thẩm Trạch Xuyên chỉ có Thủ Bị Quân của hai châu Đôn Tỳ là có thể ra trận, y ngay cả Thủ Bị Quân Trà Châu cũng không dám tùy tiện điều động. Thành Bích, bốn vạn Đô quân đều do huynh điều động, chúng ta và Thẩm Trạch Xuyên thực tế là lực lượng ngang nhau!”

“Trẫm lo lắng Thẩm Trạch Xuyên còn có quân chiêu gọi phía sau, ” Lý Kiếm Đình đứng dậy đến đỡ Thiệu Thành Bích, “Hiện giờ trẫm chỉ có thể phó thác Khuých Đô cho Thiệu Tổng đốc.”

“Lão thần nguyện tan xương nát thịt để báo đáp thánh ân, ” Thiệu Thành Bích chân khập khiễng, “Việc này không nên chậm trễ, tối nay lão thần lập tức thúc ngựa rời đô, đi Đan Thành, nhưng trước khi đi, lão thần có một chuyện muốn nhờ.”

Lý Kiếm Đình nhìn khuôn mặt già nua của Thiệu Thành Bích, không hiểu vì sao, bỗng nhiên cảm xúc phập phồng, cô đỡ Thiệu Thành Bích, nhất thời xúc động, nói: “Trận này nguy hiểm, cho dù thành bại, chỉ cần trẫm còn, nhất định sẽ thay Tổng đốc rửa sạch nỗi oan.”

“Lão thần già rồi, vẫn chưa thể làm gì cho quốc nhà, đã là được Thánh thượng sủng ái, cái khác, có thể thành công, nhưng không thể dừng lại.” Thiệu Thành Bích trang trọng, “Lão thần thỉnh cầu mở kho quân bị Xuân Tuyền doanh.”

Lý Kiếm Đình hơi giật mình.

Thiệu Thành Bích nói: “Xuân Tuyền doanh trang bị hỏa súng đồng, lão thần muốn mang những hỏa súng đồng này đi.”

“Trẫm cho phép, ” Lý Kiếm Đình lập tức xoay người, gọi Phong Tuyền lấy rượu, tự mình rót rượu cho thiệu thành, nói, “Trẫm ở Khuých Đô, chờ Tổng đốc chiến thắng trở về!”

Cao Trọng Hùng gác bút, nói với Diêu Ôn Ngọc: “Theo Nguyên Trác thấy thì, Khuých Đô phải đánh trận này như thế nào?”

“Trước những lời đồn đại, lại thuyết phục đại soái xuất binh.” Diêu Ôn Ngọc chuyển bánh xe lăn, đến đầu khác của bàn, đẩy ra bản đồ, “Thiệu Thành Bích trấn thủ Đan Thành, Tiết Tu Trác đương nhiên sẽ lấy thân thế của Thẩm Trạch Xuyên ra làm áng văn, hắn cũng phải lấy danh sư ra.”

“Hai châu Phàn, Đăng còn bốn vạn Thủ Bị Quân là thật, nhưng đều là tân binh, chỉ có thể chờ Hoắc Lăng Vân chạy đến chi viện.” chu quế có chút lo lắng, lại có chút cảm khái: “Tiết Tu Trác trả đất cho dân, ở Đan Thành danh tiếng rất lớn, nếu triều đình lấy Thẩm Vệ ra, chúng ta cũng đánh trả cũng khó.”

Khổng Lĩnh nói: “Bọn họ ân thi cho tám thành, chúng ta ban ơn cho sáu châu, công lao của Phủ quân với ba châu là thật, cũng không phải là điều mà tân đế có thể so sánh được. Bảo vệ sông Trà Thạch là chúng ta liên hợp với Ly Bắc và Khải Đông đánh hạ, Nhị gia lại có chiến công hiển hách bình định Biên Quận, đông tiến Đại Mạc. Luận về công trạng, Trung Bắc và Ly Bắc không ai có thể địch nổi.”

Thẩm Trạch Xuyên ngồi trên thương vị một mình, có chút đăm chiêu.

“Còn có một chuyện ta nghĩ mãi không ra, đất của dân tam thành đã bắt đầu ổn định.” chu quế nói đến Khuých Đô, “Nhưng mà năm nay dân chúng lưu lạc đến trung băc vẫn tăng chứ không giảm, nguyên do là từ đâu?”

“Thế gia cai quản tám thành đã lâu, cái gọi là chiếm đất dân, cũng không phải chỉ tám thế gia. Năm đó thái phó thi hành chế độ hoàng sách, đúng là vì áp chế hiện tượng ngầm chiếm đất của dân. Tam thành Đan, Vu, Thuyên quả thật là của dân. Tam thành Đan, Vu, Thuyên quả thật là đã chỉnh đốn sửa sang thuế đất, nhưng bút thuế này do tam gia Phan, Hàn, Phí mạnh mẽ thâu tóm từ phía dưới mà có, nói cách khác, có rất nhiều ‘Lưu phỉ” phụ thuộc vào thế gia nhưng cũng không phải xuất thân từ thế gia chiếm ruộng đất của dân, bọn chúng đem những khoản nợ này tiếp tục tính lên đầu dân chúng.” Diêu Ôn Ngọc nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên, “Nếu thế gia gọi là “bệnh nan y”, sẽ không dễ mà trị tận gốc.”

“Nguyên Trác nói đúng,” Thẩm Trạch Xuyên mở nắp chén trà, lại đậy vào, “Thi hành hoành sách không khó, khó ở chỗ lũy kế từng năm, cần bên trong chỉnh đốn lại chính vụ, đôn đốc kê khai, tuyển chọn và bộ nhiệm quan lại các nơi cũng là một chuyện rất quan trọng. Mấy năm gần đây Khuých Đô chìm đắm trong chuyện đảng phái tranh đấu, hàn môn và thế gia đều hao tổn. Đợi cho tân đế thượng vị, đúng lúc triều đình rỗng tuếch, thời điểm chức vị quan trong không có người đảm đương, dù cho Tiết Tu Trác có tâm ngăn cơn sóng dữ, cũng là chỉ là một cây không chống vững nhà.”

Khổng Lĩnh nói: “Hiện giờ Khuých Đô ngay cả lương cũng không phát, còn phải chống đỡ bốn vạn quân phí của Đô quân, thời gian càng lâu, bọn họ càng túng quẫn. Dân chúng không thể ổn định hưng thịnh, ngân khố trong tay Tiết Tu Trác cùng lắm cũng chỉ chống đỡ được qua mùa đông năm nay.”

“Chuyện trước mắt hiện giờ,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Chính là đánh trận bút mực, để xem Khuých Đô ứng phó thế nào.”

Màn trúc nhẹ vén lên, pt cầm thư đi vào, nói: “Chủ tử, Nhị gia gửi thư đến.”

Khổng Lĩnh nhìn trời đã tối muộn, liền cùng chu quế và Cao Trọng Hùng đứng dậy, nói với Phủ quân: “Hôm nay đã muộn rồi, Phủ quân cũng nên đi ngủ, chúng ta xin phép được lui xuống trước.”

Thẩm Trạch Xuyên đợi bọn họ lần lượt đi rồi mới mở thư của Tiêu Trì Dã ra, mở thư ra, bên trong rơi ra mấy con sói được gấp bằng giấy.

Vợ ta thấy thư như thấy mặt.

Ngón tay Thẩm Trạch Xuyên mơn mớn trên dòng chữ này.

Viễn chinh không có nguy hiểm gì, thiết kỵ đã tới Mạc Tam Xuyên, tháng 11 có thể đến chỗ của a mộc. Anh mượn sự quan hệ của bộ Hồi Nhan, với lợi ích của chợ chung để lôi kéo tam bộ, muốn tận dụng sức mạnh của tám bộ cùng đánh dẹp kền kền. Lương thực dồi dào, khoai lang đảm bảo no bụng, chỉ có mỗi lục quảng bạch là rất ồn thôi. Nếu đánh một trận có thể thắng, thì sẽ lập tức chạy về nhà cùng em đón tết rồi. Nhớ em.

Thẩm Trạch Xuyên nhìn xuống phía dưới, tháy Tiêu Trì Dã vẽ đầy sao màu đen bằng than củi. Thẩm Trạch Xuyên đen mấy dòng ngắn ngủi ấy đọc đi đọc lại rất lâu, ánh đèn rọi lên song cửa sổ, ban đêm ở Tỳ Châu khá mát mẻ, sông Trà Thạch và phía đông cũng đã vào thu. Mạc Tam Xuyên đều là bãi hoang cằn cỗi vắng vẻ, gió cát triền miên, không biết đến lúc Tiêu Trì Dã trở về có gầy đi không.

Thẩm Trạch Xuyên có ngàn lời muốn nói, đều tan trong cái câu “Nhớ em” kia.

Phía sau thư Tiêu Trì Dã gửi cho nhà mình còn bức thư có dấu đóng lên, Thẩm Trạch Xuyên mở ra, phát hiện là thư của lục quảng bạch.

Mấy ngày sau vó ngựa phá yên sự yên tĩnh, vẫn còn chưa qua đêm lạnh, người ghìm ngựa lấy ra thẻ bài của mình, hướng binh lính thủ doanh hô: “Cấp đệ phô hỏa bài, nhanh nhanh mở cửa, ta muốn gặp Đông Liệt Vương!”

Khi Thích Trúc Âm khoác áo đã có dự cảm gì đó, cô vén mành đi ra, trời đã thấy rõ màu xanh, thấy đúng phù nghiệm của Cấp đệ phô. Cô hỏi: “ Quân báo?”

“Quân báo!” Quan viên Cấp đệ phô xoay người xuống ngựa, quỳ xuống đất hành lễ, cao giọng nói, “Bộ binh đặc biệt phê, muốn Đông Liệt Vương Thích Trúc Âm lập tức xuất binh đánh Đăng Châu, đánh dẹp loạn đảng Trung Bác!”

Môi Thích Trúc Âm hơi mím, không lập tức trả lời.

Quan viên cấp đệ phoi lập tức đứng lên, giơ hỏa bài lên, nói: “Thánh mệnh đặc biệt trao, hoàng thượng lệnh Đông Liệt Vương xuất binh!”

“Bốn vạn Đô quân đang ơ Đan Thành,” Thích Trúc Âm nói, “ Vì sao Thiệu Thành Bích không động? Thiên Phi Khuyết là nơi đóng quân hiểm yếu quan trọng của Đại Chu, một lần binh của ta đi qua, sẽ hao phí mấy vạn quân lương.”

“Nội các đã trả lời Bộ binh, quân lương Khải Đông ít bữa nữa sẽ đến.” quan viên có khuôn mặt dài, vốn là tướng quân Cựu bộ của thiệu thành bạch, đặc biệt đến muốn Thích Trúc Âm xuất binh. Hắn không kiêu ngạo cũng không xua nịnh, tiếp tục nói: “Dã tâm của nghịch thần loạn đảng đã được bóc bẽ rõ ràng, Tổng đốc đóng quân ở Đan Thành thật ra là canh giữ Khuých Đô. Tặc tử Thẩm thị hiện giờ đã đưa binh về Tỳ Châu, hai bên không có quân, chỉ cần Đông Liệt Vương xuất binh, sẽ cùng Tổng đốc đánh gọng kìm trước và sau, bao vây tiêu diệt loạn đảng.”

Thích Trúc Âm không đáp.

Viên quan tiếp cận từng bước, bên hông hắn đeo đai vàng ngự ban tặng, còn mang đao ngự ban thưởng. Thích Vỹ lập tức bước đến, chắn phía trước Thích Trúc Âm, quát lớn: “ Thấy vương bỏ đao xuống!”

“Đao của ta là thiên tử ban cho.” Quan viên chẳng có chút sợ hãi nào, lạnh lùng nói: “Loạn đảng hiếp bức Khuých Đô, đã bức đến phía trước ngự giá, vì sao Đông Liệt Vương không chịu xuất binh tận trung vì triều đình?” Hắn đột nhiên xé vỏ đai vàng, “Thích thị nhận lệch của thiên tử điều động quân, chính là thần của Đại Chu. Thẩm Trạch Xuyên, vì sao không trả lời?”

Thích Vỹ đã tức giận, nói: “Tên của Vương ta, há lại để ngươi gọi thẳng ra.”

Quan viên hiên ngang không sợ chết: “ Giang sơn xã tắc sớm chiều nguy nan! Đông Liệt Vương không xuất binh, tức là Đại Chu mất, đến lúc đó vương sẽ không còn là vương, thần cũng sẽ không còn là thần, ngươi và ta đều là những kẻ mất nước, nào có tôn ti gì nữa!”

Thích Vỹ đã cực kỳ tức giận: “ Bắt lấy—–.”

“ Lùi xuống!” Thẩm Trạch Xuyên bông nhiên nâng tay, áo cừu khoác trên vai cô rơi xuống, rộ ra thường phục bên trong cùng Tru Cưu dắt bên lưng sườn. Cô nói: “Thẻ bài lưu lại đây, bổn vương đã biết.”

Trong bầu không khí giương cung bạt kiếm quan viên lấy ra hỏa bài, dùng hai tay trình lên cho Thích Trúc Âm, lần nữa hành lễ, trầm giọng nói: “Hạ quan ở Đan Thành chờ Đông Liệt Vương đại thắng.”

Dứt lời xoay người lên ngựa, thậm chí không uống lấy một ngụm nước, lập tức giục ngựa quay về.

“Kẻ này thật sự vô lễ!” Thích Vỹ đổi theo hai bước, quay đầu nói với Thích Trúc Âm, “ Sao đại soái phải nhường nhịn, hiện tại là Khuých Đô đang cầu chúng ta xuất binh!”

“Đó là một quan tốt, gặp nguy không loạn, gặp biến không sợ, ngươi cần phải học tập.” Thẩm Trạch Xuyên lật xem hỏa bài, “Nuôi ngựa luyện binh đợi đến hôm nay, phải đi trả lại cơm đô đã ăn.”

“vậy chúng ta thật sự đi?” Thích Vỹ theo sát Thẩm Trạch Xuyên, “Nhị gia viễn chinh, hiện giờ đánh Trung Bắc, chính là lợi dụng cháy nhà mà đi hôi của.”

“Đánh giăc còn có cái gọi là lợi dụng cháy nhà mà đi hôi của ư?” Thẩm Trạch Xuyên xoay người đi vào quân trướng, để hỏa bài lên bàn, nhìn về phía bản đồ trên tường, “Thẩm Trạch Xuyên hiện giờ thiếu tướng, chỉ có Hoắc Lăng Vân có thể tạm thời thay thế Chỉ huy sứ Đăng Châu, nhưng binh trong tay lại là binh mới. Chúng ta đánh Đăng Châu, hai vạn binh là đủ.”

Thích Vỹ nói: “Chỉ sợ….”

“Đạm Đài Hổ không có cách để phân thân,” Thích Trúc Âm tiếp tục nói, “ Thẩm Trạch Xuyên bị thương nặng chưa lành, nếu ta động, ký minh sẽ đến đây.”

Thích Vỹ bị Thích Trúc Âm cắt ngang, liền quên chính mình muốn nói gì, cả kinh nói: “ Thế tử—- vương gia muốn quay lại chiến trường?”

“Tiêu Trì Dã để người hắn yêu nhất ở đây,” Thích Trúc Âm liếc nhìn Thích Vỹ, “Nếu không có người thay thế, hắn dám đi?”

“Ly Bắc chủ còn ba vạn thiết kỵ,” Thích Vỹ ngược lại thay tkm lo lắng, “Vương gia còn đang dưỡng thương, nếu có chuyện không may xảy ra,vậy thì Vương phi sẽ khóc ngậm Khải Đông mất?”

Thích Vỹ đã nghĩ đến bộ dạng Lục Diệc Chi nhắm mắt đánh Thích Trúc Âm khóc lớn.

“Thiết Mã Băng Hà Tiêu Ký Minh, ” Thích Trúc Âm nói, “Hắn chính là tuyết đêm lao nhanh, vượt sông xuống nam tập kích Biên Sa kỵ binh – Tiêu Ký Minh. Đừng nói Ly Bắc bây giờ chỉ còn ba vạn thiết kỵ, chính là chỉ còn năm nghìn thiết kỵ, hắn cũng dám đến.”

Thích Vỹ đã hoang mang lo sợ, hắn không sợ đánh Biên Sa kỵ binh, nhưng mà đánh Ly Bắc thì..... Hắn nói: “Đại soái, thật sự phải động thủ, chính là hai hổ cắn nhau. Trước tiên không chỉ tướng sĩ chết, dân chúng hai bên cũng thấp thỏm lo âu. Năm nay lương thực thu hoạch được ở Đăng Châu rất dồi dào, chúng ta đến đánh, sang năm sẽ còn có người chết đói. Đô quan không phải toàn người có năng lực sao? Để bọn họ dùng miệng lưỡi lợi hại của mình khuyên nhủ thu phục Thẩm Trạch Xuyên, ta thấy ý của Thẩm Trạch Xuyên, chỉ cần Đô quân không động, y cũng sẽ không động.”

“Vậy ngươi phải hiểu rõ chuyện này,” Thẩm Trạch Xuyên xoay người, nghiêm mặt nói, “Trận này không đánh, ngươi và ta chính là kẻ mất nước, sau này chính là tiền triều thần, từ nay về sau thiên hạ sửa họ, không phải quỳ dưới Thẩm Trạch Xuyên, mà chính là quỳ trước Tiêu Trì Dã.”

Bỗng nhiên ở cửa có tiếng bước chân, Thích Vỹ quay đầu nhìn.

“Nghe nói quan viên cấp đệ phô đến.” hoa hương ý vém rèm vào, cô mặc quần áo trắng nhạt, làm tôn lên vẻ mặt đau buồn, “A Âm, là quân báo?”

Trước khi Thiệu Thành Bích rời Khuých Đô, Lý Kiếm Đình muốn Phong Tuyền giúp ông thu thập hành lý. Thực tế thì Thiệu Thành Bích cũng không có cái gì để thu thập, ông chỉ mang theo đao bên mình.

Phong Tuyền gội đầu giúp Thiệu Thành Bích gội đầu, lại ở trước gương đồng búi tóc cho Thiệu Thành Bích. Mái đầu bạc của Thiệu Thành Bích rất sơ, ông nói: “Ra trận giết địch, không để dài, cắt ngắn chút đi.”

Phong Tuyền liền bảo tiểu thái giám lấy kéo đến, cắt tóc cho Thiệu Thành Bích.

“Hoàng thượng cho con đến tiễn,” Thiệu Thành Bích uống thuốc câm, không phá đến không mở miệng được, nhưng tiếng lại bị hủy hoàn toàn, “ Là thiên ân.”

Kéo cắt phát ra tiếng nhè nhẹ, Phong Tuyền mặt không chút thay đổi đáp: “Phụ thân nói phải.”

“Lần này đi không hẹn gặp lại,” Thiệu Thành Bích nhìn Phong Tuyền trong gương, “Phụ tử ta sẽ không gặp lại nữa.”

“Phụ thân dùng binh chắn chăn, sẽ không bị thua, ” Phong Tuyền cẩn thận cát tóc, “Hơn nữa tất cả hỏa súng của xuân tuyền doanh đều đã ở trong tay phụ thân, cũng đủ khiến cho Thẩm Trạch Xuyên ăn một vố.”

“Y kế tục Thái phó,” Thiệu Thành Bích nói, “Là người trí dũng kiệt xuất.”

“Thái phó tuy rằng có thể bày mưu nghĩ kế, không thấy được chiến thắng, ” những lọn tóc bạc rơi xuống nền đất, Phong Tuyền dùng ngón cái lưỡi kéo, kề sát cổ Thiệu Thành Bích, “Nhưng bệnh mà những người thông minh hay mắc phải, chính là tự phụ.”

Con mắt hỏng kia của Thiệu Thành Bích cố sức giật gật.

Phong Tuyền thu hồi kéo, nhanh chóng búi tóc lên, thay Thiệu Thành Bích buộc chặt.

Thiệu Thành Bích lẳng lặng ngồi, ánh chiều xuyên qua cửa sổ, giữa ông và Phong Tuyền vẽ ra một cái giới tuyến. Hạt bụi nhỏ bay bay, Thiệu Thành Bích nói: “Kiêp sau, ta sẽ làm con của con.”

Phong Tuyền trầm mặc một lúc lâu, đáp: “Buông tha con đi.”

Khuých Đô dùng nửa tháng khởi thảo hịch văn, đem hịch văn đến dán ở các nơi nha môn, thấy trên giấy viết ngoại trừ chuyện Thẩm Vệ binh bại, còn có Thẩm Trạch Xuyên tự thành lập binh quyền, tội trạng tụ đảng mưu nghịch.

“Triều đình ban ơn với Thẩm thị, Thẩm thị nghiệt dư lại chiếm núi làm vương, ý đồ mưu phản!” Tiểu quan nha môn đánh vào chiêng, hô lớn cho những dân chúng không biết chữ, “Hiện giờ hắn tụ tập thổ phỉ gần Đan Thành, là loạn thần, là nghịch tặc! Hôm nay lập tức điều Đô quân tuần tra thành, thi hành lệnh cấm đi lại ban đêm. Từ sau giờ dậu trở đi, các nhà các hộ không được ra ngoài!”

Quân bị của Đô quân tinh sảo, không phân ban ngày mà chạy khắp đường phố. Quán trà tửu lâu có lời đồn đại sôi nổi nhất đều bị đóng cửa, chỉ cần người tụ tập đàn đúm, thì sẽ quy về tội phỉ báng bỏ tù. Trong phút chốc lòng người hoảng sợ, đường đông long phồn hoa nhất cũng đã không còn tiếng đàn sáo gì nữa.

“Nữ đế đăng cơ, vừa không có giấy ngọc, cũng không bút đỏ phê chuẩn, ” Cao Trọng Hùng giẫm lên tảng đá, giơ lên cao áng văn, trời nóng hừng hực, trên mặt hắn đều là mồ hôi, “Chỉ bằng Tiết Tu Trác một câu nói của Tiết Tu Trác, khó có thể tin tưởng! Nếu cô ta thật sự là huyết mạch của Tần Vương, thử hỏi ấn chu sa ở đâu, chỗ nào? Tần Vương con nối dõi điêu tàn, nếu có nữ tử, tại sao lại để cô lưu lạc dân gian?”

“Từ khi Thái Tổ đăng cơ tới nay, Đại Chu trải qua hai mươi mốt vị quân vương, trong mấy trăm năm nay không có một hoàng đế nào lai lịch không rõ rành như vậy! Hôm nay các vị quỳ xuống là quân vương Lý thị, hay là quyền thần Tiết thị!” Cao Trọng Hùng lau mồ hôi, giọng điệu u sầu, “Vĩnh Nghi loạn chính, Hàm Đức binh bại, Lý thị chịu để thế gia tóm trong tay, sớm không ân không thi, tụ mình khó mà giữ nổi!”

Tiếng bước chân trong ban sai đại viện dồn dập, ánh đèn trong Minh Lý Đường suốt đêm không tắt.

“Cấp đệ phô hồi báo, Đông Liệt Vương là muốn xuất binh, ” quân mã điều động không phải là chuyện nhỏ, trần trân đã ở chỗ đây bốn ngày, ăn ngủ đều ở trong đại viện, “Nhưng mà không có quân báo, rốt cuộc thì khí nào ra, khi nào đến, chúng ta cũng không biết.”

“Lương thực đã gom, chờ không được, buông cũng không xong. Phát hỏa bài, lần nữa cho cô ta, Thích Trúc Âm không động, thì phát cho Thích Thì Vũ!” Khổng Tưu ngồi ở trên, gấp đến độ phát cáu, “Đăng Châu có thể tốc chiến tốc thắng, võ đài Bắc Nguyên nhất định sẽ điều quân quay về viện binh, Thiệu Thành Bích có thể xuất binh đánh tập kích. Nhưng triều đình có hơn mười cây bút, vẫn để cho Cao Trọng Hùng chiếm giữ thượng phong, Hàn Lâm trường Thái Học không có người sao?!”

Nguyên phụ tức giận, nội đường tĩnh lặng một lát, tất cả quan viên khoang tay đứng dưới mái hiên không lên tiếng.

Thân thế của Lý Kiếm Đình vốn là còn nghi vấn, lúc trước nói là nữ tử của Tần Vương, nữ tử của Tần Vương cũng nên có giấy ngọc, nếu không thì cũng nên có di bút hoặc ấn chu sa của Tần Vương. Khi Tiết Tu Trác chứng thực thân phận Trữ quân phải đưa ra bút tích của Thiên Sâm Đế Lý Kiến Hằng, ngọc tỷ được phủ bởi lụa vàng, nhưng mà lúc ấy Lý Kiến Hằng đã chết, cựu thần nội các cũng không biết chuyện.

Hiện tại Trung Bác cũng không cắn chết được huyết hạch Lý thị Lý Kiếm Đình, tuy các nơi nghiêm cấm tư luận quốc sự, các loại tin đồn đã tích tụ một thời gian dài mãi chưa tan, ngày càng có nhiều người hơn, vẫn còn suy đoán chuyện nữ đế và Tiết Tu Trác.

“Trận này khó đánh, ” Sầm Dũ nói, “Vẫn nên đi thúc giục Đông Liệt Vương lần nữa.”

Thiệu Thành Bích nghiêng ngả trên tường thành, từ nơi này không nhìn được đến Tỳ Châu chỉ có thể thấy doanh trướng mênh mông của Thủ Bị Quân Đôn Châu. Đạm Đài Hổ tuân thủ nghiêm ngặt mệnh lệnh của Thẩm Trạch Xuyên, theo sự mắng chửi kịch liệt từ hai bên thì từ từ tiến sát Đan Thành.

“Đạm Đài Hổ vốn là tướng của Tiêu Trì Dã, sau khi bị Tiêu Trì Dã điều đến Trung Bắc, bắt đầu trấn thủ Đôn Châu. Thẩm Trạch Xuyên có thể thủ được đoan châu, là công lao của đàm đại hổ.” Quan viên đúng bên cạnh Thiệu Thành Bích đúng là quan viên đi Khải Đông chuyển hỏa bài ngày ấy, hắn là con trai của cựu bộ Thiệu Thành Bích, tên là Hứa Dũ, sau khi Thiệu thị bị xét nhà cũng bị xóa bỏ quân hàm, ở trạm dịch lặn lội làm mấy việc nhàn hạ. Đối với lãnh tướng các nơi thì thuộc như lòng bàn tay.

Thiệu Thành Bích di chuyển cái chân què, tới gần gò tường, nói: “Người này cùng với đạm đài long có quan hệ gì?”

“Là đê đệ cả Đạm Đài Long.”

“Đạm Đài Long tính tình trầm ổn, nếu hắn giống như tính cách của huynh trưởng,” Thiệu Thành Bích nhìn trời đất mênh mênh, hoàng hôn bao phủ khắp nơi, “Chỉ sợ không dễ ra tay.”

“Sáu châu Thẩm Trạch Xuyên đều dùng bài nhân nghĩa,”Hứa Dũ nói, “Lúc này lại lấy ‘Lý thị bất nhân’, ‘Phủ quân đắc đạp’ làm tấm dương, đương nhiên sẽ không dám cho Đạm Đài Hổ công thành, để tránh làm bị thương người dân. Nhưng hạ quạn thấy ý tứ cỉa Thủ Bị Quân Đôn Châu, là muốn vây kín cửa thành, tiêu hao kho lúa Đan Thành, ép Tổng đốc phải mở cửa.”

“Quốc khố trống không, quân lương túng thiếu, vây thành quả là thượng sách hàng đầu.” Thiệu Thành Bích đi dọc gò tường, “Đạm Đài Hổ trị quân thế nào?”

Hứa Dũ nhìn về ngoài thành, suy nghĩ một lát, đáp: “Rộng rãi không có chừng mực.”

Đạm Đài Hổ ở trong doanh địa dùng cơm, hắn đến võ đài bắc nguyên rồi, Dư Tiểu Tái cùng ăn cùng ở với hắn. Lúc này trời đã tối, Đạm Đài Hổ nói: “Tuần đêm có thấy gì khác thường không?”

Liễu Không đứng ở mành cửa, đáp: “Mọi sự vẫn ổn. Tướng quân, Thiệu Thành Bích nghe được uy danh tướng quân, sợ đến mức ngay cả cửa cũng không dám ra.”

“Nghe nói Thiệu Thành Bích là người què,”Đạm Đài Hổ và mấy miếng cơm, “Không biết có dám đánh mã chiến với chúng ta không.”

“Bọn họ muốn thủ thành,”Dư Tiểu Tái ở đây, Liễu Không phải thận trọng từ lời nói đến hành động, chỉ nói: “Nếu có mệnh lệnh của Phủ quân, ta lập tức cấp báo cho tướng quân, tướng quân nghỉ một chút đi.”

Doanh địa nhiều muỗi, mành thả xuống. Dư Tiểu Tái dùng nước ấm ngâm chân, thấp giọng hỏi Đạm Đài Hổ: “Ta thấy người này nhạy bén thông minh, sao lần trước tuần sát mà không qua?”

“Lúc ấy ta còn không đề bạt hắn,” Đạm Đài Hổ nói, “Là người số khổ, đều là nhà nông ở Đăng Châu. Hàm Đức năm thứ tư bị biên sa kỵ binh đồ sát, cùng với Phàn Châu thổ phỉ lăn lộn một thời gian, sau đó lại ném vào trong quân của ta, coi như là thay đổi hoàn toàn.”

Dư Tiểu Tái tâm tứ treo ở trên, vừa lau chân vừa suy nghĩ chuyện.

Buổi tối bọn họ chia giường để ngủ, đàm đài hổ ngáy rung trời, ai ngờ đến giờ sửu, thì bụng réo ầm ĩ. Đàm đại hổ tưởng đồ ăn không sạch sẽ, đau đến mặt trắng bệch, chịu đến nửa đêm, cảm thấy rất không bình thường.

Liễu Không ở ngoài trướng vội vàng nói: “Tướng quân, các huynh đệ đều bị tiêu chảy!”

Đạm Đài Hổ ôm bụng, xỏ giầy vén mành lên, nghe trong doanh địa nơi nơi đều là tiếng rên rỉ, nhà xí thì đầy người đứng chắn. Săc mặt hắn trầm xuống, nói: “ Trước tiên truyền quân y, lập tức phái người đến Tỳ Châu trình báo tin tức!”

Dư Tiểu Tái ngủ như chết, nghe động tĩnh cũng dậy, vừa mặc áo vừa đi ra ngoài, kinh ngạc nói: “Đây là làm sao vậy?!”

“Có người hạ độc ——”

Liễu Không lời còn chưa dứt, bên cạnh liền truyền đến tiếng nôn mửa, tất cả lính bắt đầu nôn ra, bệnh trạng giống nhau, không phải hạ độc là cái gì? Đạm Đài Hổ thấy cả kinh, liền biết trong quân có mật thám.

“Mau truyền quân y!” Đạm Đài Hổ gấp giọng nói.

Hứa Dũ đang ngủ, nghe được trình bao của trạm canh gác, không kịp rửa mặt, muốn đến gọi Thiệu Thành Bích. Hắn dẫn Thiệu Thành Bích lên thành, nói: “Tổng đốc, Thủ Bị Quân rối loạn!”

Thiệu Thành Bích thấy ngọn đèn ở phía xa sáng trưng, nghe thấy tiếng người.

Hứa Dũ mừng rỡ: “Trạm canh gác hồi báo, Thủ Bị Quân không biết ăn phải cái gì, toàn quân đều bị đau bụng, tiêu chảy, đạm đaig hổ lúc này đang gấp đến độ kiến bò trên chảo nóng.”

Thiệu Thành Bích thận trọng, nói: “Chuyện này là thật? Nếu là kế dụ binh, chỉ sợ còn có mai phục.”

“Đạm Đài Hổ cũng bị đau bụng, người trong doanh địa đều bị ngã thành một mảnh, không giống như giả. Huống hồ Trung Bác không ai viện trợ, hắn tuyệt đối sẽ không dùng hai vạn Thủ Bị Quân diễn trò.” Hứa Dũ đỡ đao, khó trán khỏi cảm xúc như làn sóng trào dâng, “Tổng đốc, trận này nhất định sẽ thắng, đợi khi chiến thắng trở về, oan khuất của ta có thể rửa sạch!”

Thiệu Thành Bích hô hấp hơi trầm xuống, ông đỡ gò tường, còn đang do dự. Tiểu binh phía dưới nhanh chóng đi lên, ôm quyền hướng Thiệu Thành Bích: “Tổng đốc, cấp đệ phô hỏa bài —— Đông Liệt Vương xuất binh!”

Thiệu Thành Bích một con mắt híp lại, dưới ánh lửa ngửa mặt lên trời cười to, bỗng nhiên quay người lại, nói: “Trời giúp ta rồi, dẫn ngựa đến!”

Đạm Đài Hổ bị tiêu chảy, bắp chân cũng bủn rủn. Quân y không đủ, trong lều binh lính nằm lê lan, ngay cả Liễu Không cũng phải đi nôn mấy lần.

“Tin tức đã đi chưa?” Đạm Đài Hổ sắc mặt trắng bệch hỏi han.

Dư Tiểu Tái vỗ chân, nói: “Biết ngay mà.”

Hiện giờ thôi nói đến tập hợp quân, ngayc ra muốn một tiểu đội đứng được cũng đã khó rồi. Đạm Đài Hổ dập hơn một nửa cây đuốc trong doanh địa, nguy trang thành bộ dạng bình thường. Nhưng mí mắt hắn cứ giật giật, luôn cảm thấy tối nay có chuyện.

Liễu Không nói với đàm đại hổ: “Đều là người một nhà đi vận chuyển quân lương, trên đường không xảy ra chuyện gì. Lương thực chúng ta ăn một tháng nay cũng có bị sao đâu, tối nay cố tình xảy ra vấn đề….”

Đạm Đài Hổ cắn răng nói: “Trong quân nhất định có mật thám của Khuých Đô.”

Dư Tiểu Tái tuy rằng gắng sức ngăn trọng tâm câu chuyện, chính mà hiện giờ, trong doanh địa có mỗi hắn là không bị gì. Trên lưng hắn đầy mồ hôi lạnh, muốn nghĩ đối phương muốn làm gì. Tâm tư hắn bay lộn, săc mặt không thay đổi, chỉ nói: “Trước mắt không nên loạn đầu tuyến, ngộ nhỡ ——”

Ngộ nhỡ này của hắn còn chưa nói xong, chợt nghe doanh địa phía tây có tiếng vó ngựa đi tới. Binh lính trên vọng lâu gõ trống, “Địch tập kích” ba chữ nháy mắt đánh vào toàn doanh.

Liễu Không”A” một tiếng, kích động nói: “Tướng quân!”

Đạm Đài Hổ chợt đứng lên, ngực phập phồng, tiếp theo lấy binh lính có tình hình tốt hơn chút, hô: “Tập hợp!”

Đô quân dùng kỵ binh nhẹ làm quân tiên phong, đã có thể đánh bất ngờ, còn có thể dò hỏi thật hư, nếu Thủ Bị Quân Đôn Châu thiết lập thế cục dụ địch, bọn họ có thể lập tức rút lui về.

Kỵ binh nhẹ của Đô quân xông đến từ phía tây, trống trên chòi canh đập loạn. Đạm Đài Hổ giơ cánh tay, hét to nói: “Cung thủ!”

Thủ Bị Quân Đôn Châu thường xuyện cùng biên sa kỵ binh giao chiến, Đạm Đài Hổ vì đối phó với biên sa kỵ binh, đem đại cung trong quân đổi thành cường cung mà Ly Bắc thiết kỵ sử dụng, vài lần xuất chiến hiệu quả phi phàm, nhưng lúc này, binh lính còn có thể kéo cung chẳng còn mấy người.

Cung tiễn không thể tiêu hao vào kỵ binh nhẹ, đối phương đã biết sự mệt mỏi của Thủ Bị Quân Đôn Châu. Bộ binh ở phía sau nhanh chóng cầm lá chắn, áo giáp lóe sáng dưới ánh trăng, đây là trang bị tinh xảo của tám đại doanh.

Hảng rào gỗ của doanh đại bị đụng đổ, Thủ Bị Quân chạy không kịp. Đạm Đài Hổ rút đao nghênh chiến, còn không đợi bộ binh của Đô quân, kỵ binh nhẹ liền xong đến trước. Hắn ngửi thấy mùi thuốc súng, trong lòng chợt lạnh, lập tức quằn quại ngay tại chỗ.

Hỏa súng lập tức bắn ra, lửa văng khắp nơi.

Đạm Đài Hổ ôm đầu tránh, hai tay chắn lửa bỏng rát. Hắn lật tay, nhổ ra mấy bãi nước bọt.

“Tối nay người chịu đầu hàng, hoàng ân lồng lộng, triều đình nhất định sẽ không truy cứu tội danh của các vị.” Thiệu Thành Bích đánh ngựa vào doanh, “Ba mươi vạn Thủ Bị Quân Khải Đông đã qua Thiên Phi Khuyết, Thẩm thị tạo phản không có kết quả đã bị vây trong nguy hiểm, lão già cổ hủ này khuyên các vị, sớm về thành đi!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.