Thương Tiến Tửu

Chương 4: Chương 4: Dư nghiệt




Đôi ủng chiến dẫm lên tuyết đọng, vòng tới bên người Thẩm Trạch Xuyên. Người đến dùng mũi chân gạt trên mặt Thẩm Trạch Xuyên, giày cọ ra một chút vết máu. Âm thanh hắn âm trầm dưới mũ sắt: “Thẩm Vệ là thằng cha ngươi?”

Thẩm Trạch Xuyên không cắn giữ được máu giữa kẽ răng, vội vàng dùng tay cũng không ngăn được, y không đáp lại.

Người này quan sát y từ trên cao chốc lát, nói: “Hỏi ngươi đấy.”

Thẩm Trạch Xuyên ngậm máu, cúi đầu “Ừ” một tiếng.

Kỷ Lôi thừa cơ đứng bên cạnh nói: “Là con thứ tám của Thẩm Vệ, tên là Thẩm…”

Người này nhấc cánh tay lấy mũ xuống, lộ ra một gương mặt trẻ tuổi. Hải Đông Thanh* xoay vòng trên không mang theo gió rét hạ xuống bả vai hắn, vụn tuyết lác đác phả tới. Hắn nhìn Thẩm Trạch Xuyên như một thứ giẻ rách, ánh mắt kia không rõ là xem thường hay chán ghét, còn giống như lưỡi đao lạnh.

*tên loài chim

Thẩm Trạch Xuyên không nhận ra hắn, nhưng nhận ra thiết kỵ Ly Bắc.

Lúc trước Thẩm Vệ chật vật rút lui về phía tây, đến Tì Châu đã là một phòng tuyến cuối cùng của Trung Bác. Thiết kỵ Ly Bắc từ bắc xuôi nam, thế tử Tiêu Kí Minh đội tuyết hành quân, ba ngày không ngừng, vượt qua sông băng, đuổi thẳng tới Tì Châu. Ai biết ngay cả Tì Châu Thẩm Vệ cũng không trông giữ, khiến thiết kỵ Ly Bắc hãm vào trùng vây. Nếu không có Tiêu Kí Minh bố trí tiếp viện, chỉ sợ lại là một trận ác chiến.

Ly Bắc trải qua trận chiến này, hận nhất là Thẩm thị Trung Bác.

Người này không phải Tiêu Kí Minh, nhưng hắn đã có thể giục ngựa tới Khuất Đô, vai mang chim dữ, chắc chắn là con út của Ly Bắc vương, đệ đệ ruột của Tiêu Kí Minh, Tiêu Trì Dã.

Kỷ Lôi vốn có ý xúi bẩy, nhưng thấy phó tướng Triêu Huy sau lưng Tiêu Trì Dã liền không dám quạt gió thổi lửa nữa.

Tiêu Trì Dã tiện tay ném mũ cho Triêu Huy, môi nở nụ cười, ánh mắt vừa mới như lưỡi đao giờ lại như băng tan, khí chất khinh bạc hiện ra ngay tức khắc, kết hợp với một thân áo giáp trở nên không thích hợp.

“Kỷ đại nhân,” Hắn và Kỷ Lôi kề vai, “đợi lâu rồi.”

Kỷ Lôi cùng Tiêu Trì Dã nhìn nhau cười to, nói: “Nhị công tử, hai năm không gặp, sao lại xa lạ thế!”

Tiêu Trì Dã chỉ chỉ đao bên eo, nói: “Mang theo đao đây, coi như nửa binh.”

Kỷ Lôi như mới vừa nhìn thấy, cũng cười nói: “Đao tốt! Nhị công tử lần này cứu giá, trên đường vất vả. Đợi chút nữa gặp hoàng thượng xong, buổi tối chúng ta đi uống rượu đi!”

Tiêu Trì Dã làm vẻ khá là tiếc nuối, ra hiệu Kỷ Lôi nhìn phó tướng Triêu Huy theo sau mình, nói: “Đại ca phái người theo dõi ta đây này, uống rượu như thế còn vui vẻ được sao? Mấy ngày nữa chờ ta hồi tinh thần, ta mời ngươi.”

Triêu Huy không biểu lộ gì hành lễ với Kỷ Lôi.

Kỷ Lôi cười đáp lại, nói với Tiêu Trì Dã: “Vậy trước tiên tiến cung đi, đội danh dự vẫn đang chờ đấy.”

Hai người đàm tiếu như thường, cứ như vậy cùng đi vào cung. Triêu Huy ở phía sau, lúc rời đi liếc nhìn Thẩm Trạch Xuyên. Cẩm y vệ bên cạnh hiểu ý, kéo Thẩm Trạch Xuyên trở về.

Kỷ Lôi nhìn theo Tiêu Trì Dã vào cung, đợi xung quanh đều chỉ còn người của mình mới bực mình nhổ một bãi nước bọt. Nụ cười trên mặt hắn biến mất, chỉ còn lại một bụng tức giận. Hắn vốn muốn tên lưu manh ngày thường liều lĩnh to gan này xử chết tên trọng phạm kia cho hắn thuận lý thành chương. Nhưng chẳng như dự đoán, cái đồ ăn hại chết tiệt này quá ranh ma, vậy mà lại dễ nắm dễ thả, một cước đạp ra, cứ thế bỏ qua Thẩm Trạch Xuyên.

* * * * *

Tiêu Trì Dã tiến vào cung, Triêu Huy đưa cho một tấm khăn, hắn vừa đi vừa lau tay.

Triêu Huy thấp giọng nói: “Một cước vừa nãy của công tử mạo hiểm quá, nếu dư nghiệt Thẩm cẩu mất mạng tại chỗ, sợ là bên thái hậu không vui đâu.”

Vẻ cười của Tiêu Trì Dã biến mất, mặt mày tích tụ âm trầm. Hắn mới từ sa trường tới đây, một thân khí hung sát phạt không thể ẩn giấu, uy hiếp khiến nội hoạn dẫn đường phía trước không dám nghiêng tai nghe tiếp.

Tiêu Trì Dã lạnh lùng nói: “Chính là muốn đạp cho chết. Thẩm lão cẩu khiến Trung Bác máu chảy thành sông, quân sĩ bên trong hố trời Trà Thạch chôn đến nửa tháng vẫn chưa chôn xong. Bây giờ Hoa gia muốn vì tư tình bảo vệ dư nghiệt lão cẩu này, thiên hạ nào có chuyện như ý đó? Huống hồ đại ca bôn ba ngàn dặm, trải qua trận chiến này đã không thể phong tiếp. Quang vinh của Ly Bắc ta đã tới đỉnh, trở thành cái đinh trong mắt thái hậu từ lâu rồi.”

Triêu Huy nói: “Thế tử thường nói trăng tròn tất khuyết*, lần này Khuất Đô phong thưởng hẳn là hồng môn yến. Công tử, đại quân ở ngoài trăm dặm Khuất Đô, trong thành đều là tai mắt của thế gia, lúc này tuyệt đối không thể hành sự lỗ mãng.”

*trăng tròn tất khuyết, nước đầy thì tràn: trăng tròn thì bắt đầu khuyết, nước đầy thì bắt đầu tràn => việc tới điểm tận cùng thì bắt đầu suy yếu

Tiêu Trì Dã ném khăn lại cho Triêu Huy, nói: “Biết rồi.”

“A Dã đến rồi?”

Hàm Đức đế cho chim anh vũ ăn.

Súc sinh lông lá này được nuôi đến thành tinh tặc, nhại theo Hàm Đức đế há miệng hót: “A Dã đến rồi! A Dã đến rồi! A Dã đến thỉnh an hoàng thượng rồi! Hoàng thượng! Hoàng thượng! Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!

Tiêu Kí Minh bưng mồi ngọt trong tay, đáp: “Phải đến chứ.”

“Hai năm rồi.” Hàm Đức đế đùa với chim anh vũ, “Hai năm không gặp nó. Tiểu tử này giống cha ngươi, cái đầu cao lên nhanh thật, về sau khéo cao hơn cả ngươi đấy.”

Tiêu Kí Minh nói: “Cái đầu thì cao, mà tính vẫn còn con nít lắm, ở nhà toàn gây chuyện suốt thôi.”

Hàm Đức đế đang muốn nói gì đó nhưng lại bật ho. Phan Như Quý bên cạnh dâng trà, Hàm Đức đế nhuận cổ họng một lát, không nói tiếp, sau đó nghe bên ngoài thông báo Tiêu Trì Dã đến.

“Vào đi.” Hàm Đức đế ngồi lại trên ghế, nhấc một tay, “Vào cho trẫm xem xem.”

Nội hoạn cẩn thận vén mành, Tiêu Trì Dã tiến vào. Hắn mang theo khí lạnh bên ngoài quỳ gối bên dưới, dập đầu thỉnh an Hàm Đức đế.

Hàm Đức đế mỉm cười nói: “Khá lắm, mặc áo giáp lên, uy vũ cực kỳ. Trẫm nghe nói năm ngoái mười hai bộ Biên Sa tập kích đường lương thực với trạm dịch biên giới, ngươi cũng trổ tài, bắt sống mấy tên đúng không?”

Tiêu Trì Dã cười rộ lên, nói: “Hoàng thượng coi trọng rồi, tóm được mấy tên nhưng toàn là vài tạp binh thôi.”

Năm trước mười hai bộ Biên Sa tập kích đường lương thực cửa bắc, Tiêu Trì Dã dẫn binh khai chiến, kết quả bị tên trọc Biên Sa đánh cho thê thảm, phải để Tiêu Kí Minh thu dọn hỗn loạn cho hắn. Việc này năm đó liền truyền thành chuyện cười, Tiêu Trì Dã cũng bởi vậy bị người ta xem là đồ ăn hại.

Hàm Đức đế thấy hắn như thế, càng ôn hòa nói: “Ngươi còn nhỏ tuổi, thúc ngựa hoành thương đã là bản lĩnh rồi. Có điều đại ca ngươi là một trong tứ đại danh tướng của Đại Chu ta, chắc bình thường cũng hay chỉ điểm ngươi. Kí Minh à, trẫm thấy A Dã rất biết tiến thủ, ngươi cũng không cần quá nghiêm khắc đâu.”

Tiêu Kí Minh đáp lời.

Hàm Đức đế còn nói: “Lần này thiết kỵ Ly Bắc có công cứu giá, ngoại trừ đại thưởng hôm qua, hôm nay ta cũng phải thưởng cho A Dã một chút.”

Tiêu Kí Minh đứng dậy hành lễ, nói: “Hoàng thượng yêu mến là phúc phần của nó. Nhưng mà nó chưa làm nên mảy may công lao gì, sao có thể nhận phần thưởng to lớn thế này.”

Hàm Đức đế dừng một chút, nói: “Ngươi bôn ba ngàn dặm, đêm qua sông băng, công đức vô lượng. Lần này đừng nói là A Dã, chính vợ ngươi Lục Diệc Chi, trẫm cũng phải thưởng. A Dã, Ly Bắc là trọng địa biên thuỳ, ngươi còn trẻ, ở đó lâu khó tránh cảm thấy buồn chán. Bây giờ trẫm muốn ngươi đến Khuất Đô này, làm Chỉ huy sứ Nghi Loan thoải mái tự tại, ngươi chịu không?”

Tiêu Trì Dã vốn đang cúi đầu bất động, nghe thế liền ngẩng đầu lên nói: “Hoàng thượng ban thưởng đương nhiên là nhận rồi. Nhà ta toàn hãn tướng vũ phu, thường ngày nghe cái khúc nhạc cũng chẳng hiểu gì. Bây giờ được ở Khuất Đô, chỉ sợ vui đến quên lối về mất.”

Hàm Đức đế cười lớn nói: “Tên tiểu tử này, trẫm muốn ngươi tới làm thủ vệ, ngươi lại thật sự chỉ muốn vui đùa! Lời này mà để cha ngươi nghe được, e không thoát được trận đòn đâu.”

Bầu không khí trong chính đường thoải mái, Hàm Đức đế liền giữ hai huynh đệ họ ở lại dùng bữa. Lúc lui ra nghe Hàm Đức đế hỏi: “Nghe nói Khải Đông cũng phái người đến, là ai thế?”

Tiêu Kí Minh nói: “Là Lục Quảng Bạch của Biên Quận.”

Dường như Hàm Đức đế có chút mệt mỏi, dựa vào ghế phất tay một cái, nói: “Bảo hắn ngày mai đến đi.”

Tiêu Trì Dã cùng Tiêu Kí Minh lui ra, hai huynh đệ đi không bao xa thì thấy có người đến hành lang quỳ xuống. Phan Như Quý tiến lên khom người, cười híp mắt nói: “Lục tướng quân, Lục tướng quân!”

Lục Quảng Bạch mở mắt ra, mỏi mệt nói: “Phan công công.”

Phan Như Quý nói: “Ngài đừng quỳ, hôm nay hoàng thượng mệt, ngày mai mới gặp ngài được!”

Lục Quảng Bạch trầm mặc kiệm lời, gật gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài cùng huynh đệ họ Tiêu. Ra khỏi cửa cung, lên ngựa rồi Tiêu Kí Minh mới nói: “Sao quỳ mãi vậy?”

Lục Quảng Bạch nói: “Hoàng thượng không muốn gặp ta.”

Hai người yên lặng chốc lát, trong lòng đều rõ nguyên do. Lục Quảng Bạch cũng không oán, nghiêng đầu nhìn Tiêu Trì Dã, hỏi: “Hoàng thượng thưởng cho đệ à?”

Tiêu Trì Dã cầm dây cương, nói: “Trói ta lại thì có.”

Lục Quảng Bạch giơ tay vỗ vai Tiêu Trì Dã, nói: “Đây không phải trói đệ, đây là trói đại ca đệ và cha đệ.”

Tiêu Trì Dã nghe tiếng vó ngựa một lát mới nói: “Hoàng thượng nhắc tới đại tẩu của ta, lúc đó ta toát cả mồ hôi lạnh.”

Lục Quảng Bạch cùng Tiêu Kí Minh cùng cười rộ lên, Lục Quảng Bạch hỏi: “Vương gia và Diệc Chi vẫn khoẻ chứ?”

Tiêu Kí Minh gật đầu. Áo khoác của hắn ôm lấy triều phục, sau khi trút bỏ áo giáp thì không có vẻ trẻ trung dũng mãnh như Tiêu Trì Dã nhưng vẫn vô cớ khiến người không dời nổi mắt. Hắn nói: “Khoẻ cả, cha còn lo lắng cái chân bị thương của lão tướng quân, lần này đặc biệt bảo ta mang theo thuốc cao hay dùng đến. Diệc Chi cũng khoẻ, từ lúc có bầu thì nhớ các ngươi lắm. Thư nàng viết rất nhiều, ta cũng mang theo đây. Đợi lát nữa vào trong phủ tiện đọc luôn.”

Lục Quảng Bạch có phần ảo não ghìm dây cương, nói: “Trong nhà đều là vũ phu (đàn ông mạnh mẽ), lại không có nương tẩu theo bên nó. Ly Bắc vào đông rét căm căm. Ta mang binh từ Biên Quân ra, nghe tin này mà lo cả đoạn đường.”

“Vậy đấy.” Tiêu Trì Dã cũng nghiêng đầu, nói, “Tì Châu hung hiểm thế kia, đại ca vướng việc ở đây, bảo ta đừng viết thư về nhà, sợ đại tẩu lại lo âu. Trận này đánh bất ngờ quá, rời nhà xong đại ca đại tẩu mới biết chuyện mang bầu.”

Tiêu Kí Minh xưa nay khắc chế, lúc này chỉ nói: “Lần này có cha trong nhà, nhất định sẽ che chở cho Diệc Chi. Không cần lo lắng, năm sau ta về nhà, đâu cũng không đi.”

Lục Quảng Bạch than: “Năm gần đây Ly Bắc ở đầu sóng ngọn gió, lần nào xuất binh cũng phải suy nghĩ kỹ. Lần này chỉ hận Thẩm Vệ sợ sệt không chịu chiến, để lại đống hỗn loạn như vậy. Binh ta đi qua hố trời Trà Thạch, dòng máu tràn qua cả móng ngựa. Hắn khó thoát tội chết, tự thiêu ngay, nhưng chuyện này cũng kỳ quá. Kí Minh, ngươi giam giữ con hắn vào đô, có nhìn ra điều gì không?”

Tiêu Kí Minh ở trong gió khép áo khoác lại, nói: “Trước giờ Thẩm Vệ coi trọng phân chia đích thứ, tên này là con vợ lẽ thứ tám, nhà mẹ đẻ lại không có nơi dựa vào, bị vứt bỏ nuôi ở Đoan Châu, không biết nội tình cũng dễ hiểu. Nhưng mà hoàng thượng cố chấp như thế, bên trong chưa chắc không có nguyên cớ.”

Tiêu Trì Dã tròng mũ vào, nói: “Nhiều người tức giận khó tiêu. Hoàng thượng giao binh quyền phòng giữ sáu châu Trung Bác cho Thẩm Vệ, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, kiểu gì hắn cũng phải giết người mới công bằng.”

Nhưng ở Đại Chu này, người có chủ quyền ngự long cũng không phải hắn, mà là thái hậu buông rèm nhiếp chính. Bây giờ thế cuộc giằng co đều nhìn chằm chằm vào cái mạng của Thẩm Trạch Xuyên. Nếu như y có thể nhận tội rồi chết thì là chuyện vui lớn, còn nếu không chết, thì nhất định trở thành cái gai trong mắt người. Ly Bắc Tiêu thị hiện nay đạt đỉnh vinh hoa, tổng soái Thích gia Khải Đông cũng phải lui ba thước. Tiêu Kí Minh là “thiết mã sông Băng” của tứ đại danh tướng, còn là em rể của Biên quận Khải Đông Lục Quảng Bạch. Truy kỹ ra, hắn vừa có thể điều động thiết kỵ Ly Bắc, vừa có thể dựa vào nhà vợ mà điều khiển thủ bị quân Biên Quận, khiến Khuất Đô này không thể không phòng.

“Thái hậu khăng khăng giữ một mạng cho hắn.” Lục Quảng Bạch nhếch môi mỏng, “Trọng điểm là tương lai muốn nuôi ra một con chó sói vừa có thể danh chính ngôn thuận thu phục Trung Bác, vừa biết cúi đầu nghe lệnh. Đến lúc đó bên trong thì cường hóa hậu quyền, bên ngoài thì kiềm chế Ly Bắc, đấy là đại họa to lớn. Kí Minh, không thể giữ tên này lại!”

Trên đường gió cuồng gặp tuyết, sượt qua hai gò má như đao tước. Ba người đều không mở miệng, trong khoảng lặng dài này, Triêu Huy vẫn luôn trầm mặc phía sau đánh ngựa lên phía trước.

“Trước đó công tử đạp hắn một cước, tám phần lực trúng giữa ngực. Ta thấy khí hắn đã suy nhược, lúc ngã xuống đất vết thương cũ còn xuất huyết.” Triêu Huy suy tư, “Thế mà không lập tức toi mạng.”

Tiêu Trì Dã nhấc roi ngựa, nói: “Chịu thẩm tra nhiều ngày lại trải qua đình trượng, căn bản là chỉ còn treo một hơi tàn thôi. Một cước kia là muốn đạp cho chết luôn. Sau tối nay mà hắn không chết, ta công nhận hắn mệnh cứng.”

Triêu Huy lại nhíu mày, nói: “Thân hình hắn gầy yếu, dọc đường đi phong hàn không dừng, đáng lý sớm nên dứt hơi rồi. Mà hắn vẫn kéo được hơi tàn đến giờ, trong này chắc chắn có quái lạ. Thế tử…”

Tiêu Kí Minh nhếch mắt qua bọn họ, hai người ngậm miệng không nói nữa. Trong gió lớn hắn nhìn về con đường phía trước, lặng nửa khắc mới nói: “Sống hay không sống, đều là số mệnh.”

Gió mạnh gào rít, bên hông ngựa sắt hai bên đụng nhau lách cách. Sát khí trong tuyết nhất thời tản mác. Tiêu Kí Minh nhàn nhã trên ngựa, trấn định ung dung đánh ngựa đi trước.

Triêu Huy trên ngựa cúi thân khom người, giục ngựa đuổi theo.

Không rõ vẻ mặt Tiêu Trì Dã dưới mũ sắt thế nào, Lục Quảng Bạch vỗ bả vai hắn một cái, nói: “Đúng là đại ca đệ.”

Dường như Tiêu Trì Dã cười cười, lầm rầm: “… Mệnh sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.