Thương Tiến Tửu

Chương 141: Chương 141: Thành mưa




Thổ phỉ nào liệu được bách tính ngoài thành sẽ đoàn kết tấn công tới, âm thanh giậm chân kia hệt như sấm dậy. Tiếng mắng, tiếng khóc hỗn loạn vào nhau như hồng thủy nhấn chìm thổ phỉ. Bọn họ đã đỏ cả mắt, vừa đánh nhau vừa cùng gào lớn: “Ác tặc đáng giết!”

Thổ phỉ làm sao địch nổi nhiều người như vậy, cục đá, bát vỡ bay loạn tứ phía, đập cho bọn thổ phỉ chạy trối chết. Đường chủ kia thấy tình thế không ổn, đang muốn bỏ chạy, quay đầu lại nhìn, thân tín của Thái Vực đã chạy về mất dạng từ lâu rồi!

“Rùa chết nhát!” Đường chủ giận tím mặt, cũng nhanh chân bỏ chạy.

Nhưng vận khí của hắn không tốt, bị Phí Thịnh lanh lẹ túm lôi trở lại. Đường chủ cũng chỉ là bình dân tầm thường, sao đánh lại được Phí Thịnh vốn là Cẩm y vệ được huấn luyện bài bản. Giờ đây hắn ngã trong đám người, bị quần vây đánh đấm, bưng mặt mũi lăn thân khóc thét.

Thổ phỉ còn lại đã rối loạn tâm thần rồi, thấy bách tính ngoài thành giống như ác quỷ ăn thịt người, lại thấy đường chủ bị đánh đập, cuối cùng chúng tháo mũ cởi giáp chạy trốn vào trong thành.

* * *

Thái Vực ở trong phủ chờ tin tức, thức ăn trên bàn đều đã nguội lạnh cả, bỗng nghe thấy bên ngoài đột nhiên loạn lên. Lão vội vàng đứng dậy, chưa đi được mấy bước đã thấy có người lảo đảo vọt vào thất kinh nói: “Lão gia, bên ngoài nhiều người đến lắm, vây kín phủ viện chúng ta rồi!”

Chủ lực của Thái Vực đã được phái ra ngoài thành, lúc này lưu lại trong thành cùng lắm chỉ năm trăm người. Lão lập tức hiểu ra, cắn răng nói: “Trúng kế rồi!”

Lúc này đây bên thân lão vắng người, vừa khéo cho nhóm tiểu bang phái cơ hội.

Thái Vực lập tức nói: “Bảo hộ viện cùng nhân thủ còn lại xem chừng các cửa viện, lấy áo choàng của ta ra đây, ta muốn đích thân ra cửa nghênh chiến!”

Thái Vực buộc áo choàng lại, cũng đeo đao của mình lên, lão dẫn theo tùy tùng bước nhanh ra phía ngoài. Cửa phủ đóng chặt, Thái Vực cách một cánh cửa, từ khe hở nhìn thấy bên ngoài phủ toàn là đuốc cháy. Lòng lão nặng nề, trên mặt lại cười lớn ra tiếng, nói: “Đây là vị tiểu hữu nào? Hôm nay ta không mở yến khách, cũng không có việc vui, hà tất rầm rộ qua đây chúc mừng thế này?”

La Mục bên ngoài thản nhiên đáp: “Ta nghe nói huynh trưởng gần đây ác mộng quấn thân, luôn không ngủ ngon được, vì thế đặc biệt đi mời các vị huynh đệ tối nay đến để đuổi sát khí nơi quý phủ cho huynh trưởng đây.”

Thái Vực nghe thấy tiếng La Mục liền không vui, nói: “Mộng Chính, ta gả muội ruột cho ngươi, cũng không xử bạc với ngươi, ngươi lấy oán báo ân như vậy, chỉ e là làm trái đạo nghĩa.”

Mặt La Mục không đổi sắc, hắn nói: “Thái Vực, ngươi đóng kho bán lương thực, thừa dịp cháy nhà hôi của, làm như không thấy bách tính khắp nơi đang trôi dạt ngoài thành, từ lâu đã không thể coi là tên cướp hiệp nghĩa nữa rồi. Ta thân là Châu phủ Trà Châu, vì để cho ngươi dỡ xuống phòng bị, bất đắc dĩ mới lằng nhằng cùng ngươi nhiều năm. Bây giờ ngươi đã mất hết nhân tâm rồi, nên nhanh chóng bó tay chịu trói thì hơn.”

Thái Vực vốn không phải người giỏi ngụy trang, lập tức giận không nhịn nổi nói: “Thằng nhãi ranh vô liêm sỉ! Lúc ngươi cầu lấy muội tử ta nói ra ngôn từ khẩn thiết như thế nào, bây giờ lại quay mặt phản chiến, ngươi, ngươi tên tiểu nhân hèn hạ!”

La Mục bước lên trước vài bước, không muốn dây dưa cùng Thái Vực: “Ngươi mau mở cửa tuân lệnh, nếu không chúng ta liền phá cửa đấy!”

Thái Vực nắm chặt đao bên eo, cao giọng hét lớn: “Ta xem ai dám tiến công! Đao của Thái Vực ta còn chưa cùn đâu, ai dám đến, ta liền đòi mạng chó của hắn!”

Thế nhưng mặc dù Thái Vực khí thế như hổ cũng không chống đỡ nổi vây công mấy hướng này. Hộ viện Thái phủ đều là người bình thường, thấy đao kiếm ngoài cửa đông đảo sáng loáng đều nghĩ muốn trốn chạy.

Thái Vực núp dưới bảo hộ hai bên né khỏi mưa tên, nói tiếp: “Chỉ cần là người có công cứu viện, ta đều ban thưởng! Ta tại Trà Châu, là công tử tự mình chỉ định, y còn gọi ta một tiếng ‘a gia’. La Mục, tối nay chỉ cần ngươi khiến ta bị thương mảy may, tương lai công tử ắt sẽ bắt ngươi trả lại gấp bội!”

La Mục chưa lên tiếng đã nghe Khổng Lĩnh bên cạnh nói: “Trà Châu này rốt cuộc là Trà Châu của ai? Ngươi làm chó săn* dưới chân Nhan thị cũng không kệ, còn muốn tất cả bách tính Trà Châu cũng làm chó săn cho Nhan thị ư?! Ngươi vẽ đường cho hươu chạy, hại chết bao nhiêu lương dân bách tính rồi! Tối nay khỏi nói cái khác, chúng ta chắc chắn bắt lấy ngươi!”

*nghĩa bóng là tay sai

Lời Khổng Lĩnh vừa dứt, cửa lớn ngoại viện liền bị phá tung. Thái Vực nhìn bọn họ vọt vào, vẫn cứ không chịu bó tay chờ chết, vừa chiến vừa lui cùng đội ngũ còn lại trong phủ, không tới nửa canh giờ đã lùi tới tận rìa ngoài hậu viện rồi.

Sắc đêm mênh mông, Thái Vực rơi vào vây tù. Nửa cuộc đời lão hiệp nghĩa, vì đúng một chữ “tiền” mà rơi vào lưới trần, đến giờ khắc này, thấy gia trạch bị hủy sạch, vợ con khóc lóc nỉ non, không khỏi sinh ra cỗ bi thương của anh hùng mạt lộ, thế nhưng hối hận hay không hối hận đều đã quá muộn.

Thái Vực khinh thường hành vi của La Mục, bèn liều mạng phản kháng. Đường phố ngoài Thái phủ hỗn loạn, người mỗi bang phái cùng nháo vào nhau, người của Thái Vực mỗi lúc một ít dần. Ngay tại lúc Thái Vực lòng như tro nguội, quyết ý tự tuyệt, bỗng nhiên nghe thấy giữa khoảng hỗn loạn truyền tới một tiếng “ca ca”.

La Mục chỉ nói một tiếng “Không được”, quay lại hô: “Đưa tiểu phu nhân trở về!”

Thái thị kia vốn là khuê các được nuông chiều, vì đuổi tới đây mà chạy suốt một đường, không chỉ chạy mất giày còn bị giẫm rách tay. Nàng không chịu nổi, bị mồ hôi thấm ướt tóc mai, không ngừng run rẩy chỉ vào La Mục. Nàng vốn có tính tình mạnh mẽ, giờ khắc này nơi cổ họng chỉ còn tiếng nghẹn ngào không nén xuống được: “La… La Mục! Ngươi…” Nàng khóc to lên, “Ngươi tiểu nhân hèn hạ!”

La Mục chú ý đến Khổng Lĩnh còn ở bên cạnh, nhưng cũng kìm lòng không đặng mà tiến lên hai bước.

Búi tóc Thái thị ngổn ngang, trong hoảng loạn ngẩng cao mặt lên, nhổ vào La Mục một cái, lệ rơi đầy mặt nói: “Ta si mê gửi gắm sai lầm cho một con chó! Từ đầu đến cuối bị tiểu nhân ngươi lừa gạt rồi!”

Thái thị là tiểu muội muội của Thái Vực, ít tuổi hơn Thái Vực rất nhiều. Mặc dù là muội muội, Thái Vực lại coi nàng là như con gái nuôi, hai huynh muội sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm sâu đậm.

Thái thị thấy Thái Vực đã lọt sâu vào quần vây, biết Thái Vực tối nay khó thoát khỏi cái chết, liền che mặt thất thanh: “Là ta hại ca ca rồi!”

Khổng Lĩnh thấy Thái thị che mặt liền biết ngay không ổn, hắn vội vàng nói: “Nhanh, cản nàng lại!”

Thế nhưng lúc này đã muộn, Thái thị dựa vào động tác che mặt rút ra trâm vàng trên tóc, chỉ trong chớp mắt đã máu tưới tơ lụa. Thái Vực thấy thế ruột gan đứt từng khúc, lệ rơi lã chã, đứng trong quần vây ngửa mặt bi ai gào: “Muội tử ngốc, muội tử ngốc! Rõ ràng là ca ca hại muội!”

Dứt lời xong cũng đứt mất ý định múa đao tự vẫn, lão hét lớn một tiếng nhảy vào quần phỉ, liên tục chém mấy người, cuối cùng lực kiệt mà chết, trước khi chết vẫn cứ gào: “Ta chính là Thái Vực Trà Châu, thời đã tận vậy!”

Một đêm loạn chiến, giờ mão sắc trời tảng sáng, phân tranh trong thành đã ngừng lại. Tường viện Thái phủ sụp xuống mất gần nửa, phồn hoa hôm qua đã tiêu biến chẳng còn, tôi tớ nha hoàn vội vàng chạy trốn, cuốn hết vàng bạc trang trí trong phủ vào bao quần áo, mang đi ngay trong đêm rồi.

Khổng Lĩnh đứng bên Thái thị, nhìn vũng máu dính ướt góc bào của mình. Đêm đó cả nhà Thái Vực đều không còn, đa phần chết dưới đao thổ phỉ. Khổng Lĩnh chờ La Mục đến nhặt xác cho Thái thị, nhưng lại nghe thấy người hầu nói La Mục đã đi vào kiểm tra kho lương của Thái thị rồi.

Khổng Lĩnh đứng nguyên tại chỗ, đứng cho đến sau giờ ngọ vẫn không đợi được La Mục.

* * *

Thái Vực vừa ngã xuống, tiệm lương thực Trà Châu liền do La Mục chưởng quản. Bây giờ hắn không chỉ sở hữu lương thực của Thái Vực, còn sở hữu gia sản của Thái Vực. Xe lương thực Tì Châu vào thành, bạc mà ban đầu hắn đáp ứng Tì Châu lại chậm chạp không thực hiện, giá gạo trong thành vẫn là một lượng một thạch như khi Thái Vực còn sống xác định.

Phí Thịnh trong đình viện thở dài nói: “Trước đây lúc còn ở chiếu ngục, thường nghe thằng cha Hàn Thừa nói công việc bên ngoài không dễ làm, ‘cha già’ địa phương đều tinh ranh cực kì, đúng là danh bất hư truyền.”

“Mánh khoé còn nhiều hơn cả đô quan, ” Kiều Thiên Nhai gối lên hai tay, nằm trên băng ghế đá dài tắm nắng, “chẳng trách có thể làm Châu phủ tại Trà Châu lâu như vậy, có bản lĩnh.”

Khổng Lĩnh ở bên cạnh pha trà, không nói gì cả.

Thẩm Trạch Xuyên từ trong gian chính vén mành đi ra, ba người kia đều muốn đứng dậy, Thẩm Trạch Xuyên ra hiệu bọn họ không cần đứng lên, y hỏi: “Giờ gì rồi?”

Phí Thịnh tranh nói: “Sắp trưa rồi.”

Thẩm Trạch Xuyên nắm cây quạt, thấy mặt trời kia chói mắt quá, y tung mặt quạt ra che lại, nói: “Trà Châu đại thắng, chẳng phải vẫn chưa thiết tiệc khánh công sao? Đi đưa cho La Mục tấm thiệp, nói hắn biết tối nay ở đây uống rượu.”

Phí Thịnh đáp lời, lại hỏi: “Chủ tử, nếu như hắn không dám tới thì sao?”

Thẩm Trạch Xuyên lộ ra đôi mắt, mang theo chút ý cười, nói: “Không dám? Ta thấy kẻ này to gan đầy mình.”

Phí Thịnh nghe ra ý không vui, liền vội vã lui ra đi đưa thiếp mời.

Mấy ngày nay Khổng Lĩnh uống rượu đánh bạc, bộ dạng vui quên lối về, giờ khắc này nhìn thấy Thẩm Trạch Xuyên xuống đài bậc vẫn nhấc thân lên được.

Thẩm Trạch Xuyên nói: “Nghe nói chuyện chôn cất Thái thị là Thành Phong tiên sinh bỏ bạc ra.”

Khổng Lĩnh lồng ống tay áo, vo mấy hạt đậu rang trong túi tay áo, đáp: “À, ừ, là ta.”

Thẩm Trạch Xuyên khép quạt lại, nhìn Khổng Lĩnh chốc lát.

Khổng Lĩnh cho rằng Thẩm Trạch Xuyên đang không vui, nhưng hắn cũng không muốn giải thích nhiều.

Không ngờ Thẩm Trạch Xuyên cứ thế coi như thôi, y uống xong nửa chén trà, không hỏi tiếp việc này nữa.

Khổng Lĩnh nhớ tới vết thương trong lòng bàn tay trái của Thẩm Trạch Xuyên đêm đó, liền cảm thấy càng mệt mỏi hơn. Hắn đi một chuyến này, tự thấy không làm được chuyện lớn gì, vậy mà còn mệt mỏi hơn ở Tì Châu nhiều.

Ngoài dự liệu của Phí Thịnh, buổi tối La Mục không chỉ đến, mà còn là đến một mình. Đầu bếp trong trạch này là mới thuê, tay nghề cũng ổn, Thẩm Trạch Xuyên không làm khổ người ta, nói là yến nhưng đồ ăn cũng chỉ tinh tế hơn so với bình thường chút thôi. Trà Châu bây giờ vẫn là lưu dân khắp nơi, Thẩm Trạch Xuyên cũng ăn uống đơn giản.

Rượu quá ba tuần, bầu không khí hai bên hòa hợp hơn. Phí Thịnh quan sát thấy bất luận là Thẩm Trạch Xuyên hay là La Mục, đều là một bộ dáng hòa khí, chẳng mảy may vì chuyện gác lại mấy ngày nay mà giữ vẻ không vui.

La Mục kính rượu, nói: “Bây giờ vạn sự đã chuẩn bị xong, lương thực đều dễ thương lượng, chỉ là không biết ngày nào Đồng tri về? Biết được ngày, phía ta cũng dễ sai phụ tá trong phủ nghĩ kế hoạch.”

Thái Vực đã chết ba ngày, sự tình đã sớm được thương nghị thỏa đáng trước khi bọn họ động thủ rồi. Hiện giờ La Mục không chịu làm việc đúng cam kết, nhất định muốn kéo dài thời gian, muốn vòng vo với Thẩm Trạch Xuyên. Về phần tại sao, thì như hắn nói với Khổng Lĩnh đấy, giá lương thực rớt xuống một đấu, đó đều là vàng ròng bạc trắng cả, bây giờ vàng ròng bạc trắng đó đặt ở trong tay hắn, lại muốn bảo hắn ném đi giống như trước thì quá khó khăn.

Nội đường có một cô nương cùng với cha già mắt loà đang xướng khúc. Thẩm Trạch Xuyên nhìn người cha kia kéo đàn nhị, đầu ngón tay y khẽ nhấc quạt, như không nghe thấy lời kia. Đợi đến khi khúc hát đã kết, Thẩm Trạch Xuyên mới cười nói: “Ngày ta đi xác định rất sát, chính là trong vòng hai ngày này.”

La Mục lộ vẻ khó xử, nói: “Hai ngày quá gấp, Đồng tri không thể ở thêm mấy ngày sao? Trà Châu có rất nhiều cảnh đẹp Đồng tri còn chưa đi thăm thú nữa.”

Thẩm Trạch Xuyên chuyển ánh mắt qua, rơi trên mặt La Mục, y nói: “Người nhà ngóng trông, ta quy tâm tựa tiễn*.”

*Quy tâm tựa tiễn: hình dung khát vọng về nhà giống như mũi tên trước dây cung, vô cùng cấp bách

Thẩm Trạch Xuyên nói ôn hoà như vậy, La Mục lại vô cớ thu liễm vẻ tùy tiện về. Hắn ngồi thẳng thân, nghiêm mặt nói: “Vậy thì cũng phải, chi bằng như vậy đi, Đồng tri cứ về trước, phía ta nghĩ xong kế hoạch thì kêu người trình tới. Thành Phong có thể ở lại, đôn đốc giám sát.”

Khổng Lĩnh muốn nói gì đó, quạt của Thẩm Trạch Xuyên lại đúng lúc gõ nhẹ mép bàn, hắn liền ngậm miệng không nói gì nữa.

Thẩm Trạch Xuyên đặt quạt, nhìn chằm chằm La Mục, trong miệng lại nói với người cha mắt loà kia: “Gảy một lần nữa, xướng khúc Trà Châu. Trà Châu không phải có một khúc ‘Sát đạo từ’* sao?”

*sát đạo: giết cướp; từ: thơ ca

Người cha mắt loà khẽ gật đầu, quay xuống bảo tôn nữ thay đàn tỳ bà, gảy lên.

Thẩm Trạch Xuyên không tiếp chuyện La Mục nữa, La Mục ngồi ở đối diện cũng không dám nhắc lại. Trước kia hắn còn có thể nhìn thẳng Thẩm Trạch Xuyên, nhưng theo ca khúc dần rơi vào sát khí, cuối cùng mồ hôi túa đầy đầu.

Thẩm Trạch Xuyên mở nắp chén trà, nói: “Không ngờ đại nhân tặng trà này đấy, trà ngon. Hà Châu đưa tới à?”

La Mục gượng cười nói: “Đều là tìm thấy lúc soát phủ Thái Vực, ta là người không am hiểu trà, hiếu kính Đồng tri thì hơn.”

Thẩm Trạch Xuyên cười rộ lên, nói: “Ta không thích uống trà.”

Cô nhóc kia trượt ngón tay, tiếng tỳ bà tinh tang như tiếng đạn đao, bắn toé trong lỗ tai, giống như thúc giục mà nổ tung, nổ khiến lưng La Mục đẫm mồ hôi. Một khúc này đối với hắn dài dằng dặc biết bao, thức ăn đầy bàn kia đều đã nguội, hình ảnh thịt viên đặt trước mặt là nổi bật nhất trong mắt. Đợi đến khi La Mục rời chỗ, chân hắn đã tê rần rồi.

Thẩm Trạch Xuyên đứng ở dưới hiên, nói với Phí Thịnh: “Đưa đại nhân đi, đoạn đường này rất dài.”

La Mục miễn cưỡng hành lễ, mấy lần nhìn về phía Khổng Lĩnh, cuối cùng bị Phí Thịnh dẫn ra khỏi cửa. Ngay đêm đó chỉ trong hai canh giờ, công văn đồng ý cùng với bạc đều được đưa đến phủ của Thẩm Trạch Xuyên. Nửa đêm hắn nằm trên giường, trong đầu chỉ xoay mỗi một câu nói, đó là Thẩm Trạch Xuyên biết hắn muốn làm gì.

La Mục kéo dài thời gian để tiễn Thẩm Trạch Xuyên đi, chờ đợi tin tức của Nhan thị liên quan Thái Vực tới. Thái Vực không còn nữa, nhưng hắn đi lên rồi, Thái Vực có thể thay Nhan thị hành sự, hắn cũng có thể. Giá cả lương thực Tì Châu đưa ra quả thực thấp, nhưng đó là đối với dân chúng tầm thường mà thôi, đối với La Mục lại không có nửa phần lợi ích nào, hắn có thể đến cả chút lợi ích lúc còn theo Thái Vực cũng chẳng ăn được.

Hắn vốn tưởng rằng Thẩm Trạch Xuyên không mang bao nhiêu người đến đây, nhất định không dám động hắn. Cứ như vậy, đợi đến khi Thẩm Trạch Xuyên trở về Tì Châu, hắn đã liên hệ được với Nhan thị rồi, thời điểm đó Tì Châu mà lại đòi tiền, hắn liền chắc chắn từ chối.

Thế nhưng tối nay ý tứ của Thẩm Trạch Xuyên rất rõ ràng, y căn bản không bị La Mục lừa. Y xác định ngày kề rất sát, nếu như La Mục không làm được, ký thác hy vọng vào Hà Châu Nhan thị, y liền dám lập tức động thủ giết chết La Mục, ca khúc kia chính là câu trả lời rõ ràng nhất.

La Mục nhắm mắt nghĩ đến hành động ở ngoài thành của Thẩm Trạch Xuyên, một người ngay cả mình cũng dám lấy ra đặt cược, căn bản sẽ không quan tâm tới hậu quả giết chết hắn. Trước khi Thái Vực động thủ, Thẩm Trạch Xuyên đã nói “Bọn họ đến để làm ăn” đấy, La Mục bây giờ hồi tưởng lại, cảm giác câu nói này cũng là cảnh cáo mà Thẩm Trạch Xuyên đã sớm đưa cho hắn.

* * *

Hai ngày sau Phí Thịnh ở lại Trà Châu, hắn vừa biết nghe ghi, lại có thể quan sát La Mục. Xe lương thực Tì Châu sáp nhập kho lương, để chưởng quỹ buôn bán tiệm son phấn trước kia làm kế toán, việc buôn bán lương thực của Tì Châu cùng Trà Châu cứ quyết định như vậy. Thẩm Trạch Xuyên đã sớm cùng người của Chu Quế tại Tì Châu định ra giá tiền là một lượng một thạch tám đấu rồi, hiện nay cao một chút, chính là một lượng một thạch sáu đấu, giá tiền này cũng là đã thấp hơn so với Quyết Tây rồi.

La Mục mua lương thực của Tì Châu rồi, không chỉ phải bố trí lều phát cháo, còn phải nghĩ biện pháp cho bạc này tiêu đúng cách. Vấn đề hàng đầu của Trà Châu chính là hộ tịch, hiện giờ hắn nắm lương thực của bọn tiểu thổ phỉ trong tay, có thể bố trí người vào thủ bị quân. Sau đó còn có chút vấn đề, cũng có thể đợi lúc nhóm lương thực Tì Châu tới rồi bàn tiếp, có Phí Thịnh ở đây, có thể theo dõi động tĩnh của Nhan thị tại Hà Châu.

Thẩm Trạch Xuyên đã lần lượt nắm được hai đại chủ lực của Nhan thị tại Trung Bác. Món nợ này ghi trong lòng Nhan thị rồi, bọn họ vốn không có quan hệ gì, hiện tại cũng phải thả ánh mắt xuống Trung Bác, thả tới người Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên không nán lại lâu, mặt trời vừa lên là xe đi về. Lúc bọn họ sắp ra khỏi phạm vi Trà Châu bỗng nhiên nghe phía sau có người ngồi xe đuổi theo.

Kiều Thiên Nhai hất một góc màn xe, thấp giọng nói với Thẩm Trạch Xuyên: “Là La Mục.”

La Mục tới để tiễn, thế nhưng Kiều Thiên Nhai nói Thẩm Trạch Xuyên hôm nay không khỏe, hắn liền coi như thôi, chủ yếu là đến để tiễn Khổng Lĩnh. Hai người bọn họ xuống xe ngựa, dọc theo đường lớn đi một đoạn.

La Mục lấy điểm tâm bọc giấy da dầu từ trong lòng ra, nói: “Khi còn trong thư viện huynh chỉ thích ăn cái này, lúc ta tới đây thấy người ta bán, tiện tay mua đấy. Huynh mang theo ăn trên đường đi.”

Khổng Lĩnh nhìn giấy dầu kia, nói: “Chuyện rất nhiều năm trước rồi, đệ vẫn còn nhớ.”

La Mục thất vọng nở nụ cười, nói: “Phải… Ta dẫu sao cũng nên nhớ mà. Lần sau xe lương thực tới, huynh lại đến chứ?”

Khổng Lĩnh nhận lấy giấy da dầu, đi tiếp hai bước, không đáp lời.

La Mục nhìn Khổng Lĩnh, giống như nhiều năm về trước, hắn luôn nhìn Khổng Lĩnh như vậy.

Khổng Lĩnh nắm túi điểm tâm, không hiểu sao lại nói: “Năm đó khi rời khỏi thư viện, đệ hỏi ta có đi Khuất Đô hay không, ta không trả lời đệ. Sau đó chúng ta mỗi người một ngả, đệ có từng trở lại nhìn qua?”

La Mục nói: “Ta rời thư viện thì theo gia đình đi về hướng tây, đợi ở Khuất Đô rất nhiều năm…”

Khổng Lĩnh quay đầu lại, cuối cùng nhìn thẳng La Mục một hồi, hắn nói: “Mộng Chính.”

La Mục chờ giây lát, chẳng có lời tiếp theo, không khỏi cười nói: “Sau đó ta ở Khuất Đô, nghe nói huynh dấn thân dưới trướng Đàm Đài long. Hắn là một quan tốt, các huynh cũng làm nên sự nghiệp rồi… Tại sao huynh không lấy vợ?”

Tại sao ta không lấy vợ?

Khổng Lĩnh thầm niệm, chậm rãi cười lên. Hắn đã già rồi, giờ khắc này lại lộ ra chút thong dong dịu dàng thuở thiếu thời. Chẳng biết vì sao, trong đôi mắt đã vẩn đục kia vẫn còn mang khí phách. Hắn siết chặt túi điểm tâm, chỉ nói: “… Ta phải đi rồi.”

Gió thổi cỏ xanh, Khổng Lĩnh quay người lại, không chờ La Mục trả lời.

La Mục đứng ở trong gió, nhìn tay áo bào Khổng Lĩnh theo gió phất phơ, cổ họng hắn thít lại. Hắn kìm lòng không đặng đuổi theo một bước, thậm chí còn đưa tay ra. Tóc bạc lẫn nơi búi tóc của Khổng Lĩnh ở trong gió bỗng biến mất chẳng còn thấy đâu, lá bay che giấu, La Mục hoảng hốt nhìn thấy được rất nhiều năm về trước.

Khổng Lĩnh đời này đã để lỡ rất nhiều chuyện, nhưng đó không phải bởi vì hắn chưa từng tìm cơ hội. Hắn đã từng bởi vì một hồi mời hẹn mà trằn trọc trở mình, cuối cùng ngập ngừng nơi thư viện, lại chỉ chờ được một trận mưa tháng bảy. Hắn trong trận mưa kia chờ đến ướt đôi mắt, từ đây viễn phó tha hương.

La Mộng Chính là người phong lưu.

Đây là chuyện Khổng Thành Phong trong trận mưa kia hiểu rõ được. Sau đó nhiều năm, hắn lại đợi thêm một hồi, nhưng lại chỉ chờ được máu nhuộm góc bào. Bất luận lần nào, La Mục cũng đều không tới.

Khổng Lĩnh và La Mục từ đây không còn gặp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.