Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Chương 149: Chương 149: Bạn và nụ cười




Đây là lần thứ ba kể từ khi đi học, Nghiêm Luật phải chuyển trường. Cậu bé mười một tuổi lúc thì thiếu hụt sự chăm sóc của mẹ, lúc thì ngơ ngác trước sự bất động của cha. Thế nên tuổi trẻ hình thành những suy nghĩ có chút bốc đồng khiến cho cậu thường gây ra họa lớn. Dưới cái danh thiếu chủ Nghiêm gia, không ai dám đụng đến cậu dù cậu gây họa. Chỉ là người ta ái ngại mà xa lánh.

Bối Tư Mạn rõ ràng nhìn ra vấn đề, cho nên quyết định để Nghiêm Luật chuyển đến một trường tiểu học bình thường thay vì các trường dành cho quý tộc trước đây. Đồng thời dấu nhẹm đi thân phận của cậu, tránh cho cậu hình thành thói tự cao khi lớn lên.

Nghiêm Luật đặc biệt nghe lời người mẹ của mình, muốn cậu dấu thân phận thì cậu dấu, muốn cậu ngưng phá hoại thì cậu ngưng. Thế nhưng muốn cậu kết bạn thì không dễ chút nào. Đằng này mới chỉ học ở trường mới một tháng, Tư Mạn đã giao cho Nghiêm Luật mười cái thiệp cưới để cậu mời cho được mười người bạn đến tham dự đám cưới của Tư Mạn và Nghiêm Trạch.

Cầm tấm thiệp mời của cha mẹ mình trên tay, nhìn cái vẫy tay đầy tin tưởng của Tư Mạn trước khi vào trường. Nghiêm Luật cảm giác gáy dựng đứng. Mồ hôi ròng ròng.

Rõ ràng mẹ muốn bức cậu phải kết bạn. Mà thời gian chỉ còn vài ngày ngắn ngủi, cậu đào đâu ra mười người bạn đây? Tại sao lúc nào mẹ cậu cũng chê bai cậu không có nổi một người bạn chứ? Có hay không đâu có quan trọng.

Ngồi trong lớp học. Nghiêm Luật thật sự không hứng thú với học hành hay bạn bè. Nhìn mà xem trước đây xung quanh cậu đều là thế gia vọng tộc, trên người mặc những bộ đồ đắt tiền. Lớp học hiện đại đầy đủ tiện nghi. Vậy mà bây giờ mẹ cậu lại tống cậu vào một lớp học tầm thường đến thế này, ngay cả học sinh cũng chẳng có gì đặc sắc, đã không phải danh gia lại còn có chút nghèo đói khi bữa trưa chỉ có độc bánh mì.

Hừ, đám người đó sao đủ đẳng cấp làm bạn cậu.

Trong lúc mải suy nghĩ, Nghiêm Luật liền phát hiện ra có người đang nhìn mình. Lúc quay đầu vừa hay phát hiện ra hai ánh mắt đang tò mò nhìn cậu.

“Nhìn cái gì?”

Thấy Nghiêm Luật chau mày, hai bạn học sinh một nam một nữ mới chậm rãi bước tới, nhìn thật kỹ vào mái tóc và đôi mắt của Nghiêm Luật rồi đột nhiên reo lên:

“Cậu là người phương Đông đúng không?” Cô bé có đôi mắt đen láy nói.

“Thu hẹp lại đi. Cậu là người Châu Á phải chứ?” Cậu bé có mái tóc đen y hệt Nghiêm Luật đẩy gọng kính nói.

Nghiêm Luật khá bất ngờ khi hai người không quen biết sẽ hỏi cậu câu này. Nhưng nghe rồi mới phát hiện ra, hình như trong lớp này ngoài cậu cậu và hai người đứng trước mặt này ra, tất cả đều là người da trắng Châu Âu, một vài người đến từ Châu Mỹ, cho nên gương mặt Châu Á rất dễ nhận dạng.

“Ờ….Hình như vậy. Cha tôi là con lai, mẹ tôi mới là người gốc Châu Á.” Cũng chẳng hiểu sao cậu lại dễ dàng trả lời như vậy. Như thể rằng gặp được ‘đồng hương’, bản thân tự động cảm thấy gần gũi.

“Oa, vậy là chúng ta có thể tiếp nhận thêm một thành viên mới rồi. Tên đi học của cậu là Kris đúng không? Nhưng tớ thấy trong hồ sơ cậu tên Nghiêm Luật mà, tên đó hay hơn nhiều.”

Trước giờ khi đi học, thầy cô và đám học sinh đều gọi cậu là Kris, không ai gọi tên thật của cậu. Một phần họ không dám động chạm đến thiếu chủ Nghiêm gia, một phần họ sợ phải gần gũi với cậu. Ấy vậy mà hai người này lại chẳng kiêng nể, trực tiếp muốn gọi tên thật của cậu.

“Hay hơn cũng chẳng để các cậu gọi đâu. Tôi đây là…..”

Nghiêm Luật còn chưa kịp lên mặt tự cao về danh phận Nghiêm gia thì cô bé kia đã cướp lời.

“Không để người khác gọi vậy để tụi này gọi nha. Nghiêm Luật! Tớ là Hoan Hoan. Còn đây là Hán Vinh. Bọn tớ tuy là người Châu Á nhưng đều được sinh ra và lớn lên ở đây. Chào mừng cậu đến với hội những thiên thần Châu Á.”

Cái….cái gì mà hội thiên thần Châu Á, bộ các người đóng phim à?

Nghiêm Luật vạch đen đầy mặt ngơ mặt nhìn hai người kia tự lấy tay mình tuyên thệ dưới gốc cây gì gì đó cậu chẳng nhớ. Bùm một cái cậu liền trở thành thành viên của hội thiên thần…..

Nghiêm Luật đứng trước cổng trường, cặp sách xệ xuống một bên, một đàn quạ đen bay trên đầu.

Chúa ơi, cậu vừa làm cái quái gì vậy? Tại sao cậu lại gia nhập cái hội vớ vẩn gì đó của đám tầm thường đó chứ???

“Nhà cậu ở đâu vậy Luật, để bọn này đưa cậu về.” Hán Vinh lù lù xuất hiện sau lưng Nghiêm Luật nói.

“Học sinh học ở trường này đa phần đều ở khu B. Cậu ở đó có phải không?” Hoan Hoan dương đôi mắt tròn kia nói.

“Ơ….không….Tôi….”

“Không phải khu B vậy chắc là khu C rồi. Nào bọn tớ đưa cậu về.”

Còn chưa kịp để cho Nghiêm Luật kịp giải thích, nhà cậu chẳng ở khu B hay khu C nào cả. Nhà cậu là thủ phủ nằm ở ngoại ô. Vả lại cậu không đi bộ để đi học, chiếc Limousine đỗ khuất sau con hẻm kia là đến đón cậu mỗi ngày.

Cậu nhìn theo bóng chiếc xe đang chờ cậu kia, nhìn thấy quản gia Sam nhìn thấy cậu đi cùng bạn mới tuy rằng rất bất ngờ nhưng cũng rất hưởng ứng, nhiệt tình vẫy tay chúc cậu đi bộ vui vẻ.

Bác Sam!!!Mau cứu cháu đi!!!

“À, suýt nữa tớ quên mất. Hôm nay nhà tớ có tiệc, hay là các cậu tham gia cùng. Coi như là tiệc mừng Nghiêm Luật nhập hội.” Hoan Hoan vui vẻ nói.

“Được đấy, nhà Hoan Hoan có cửa tiệm món ăn phương Đông đấy mà. Món ăn cực kỳ tuyệt vời. Tớ phải rửa ruột để ăn cho hết mới về.”

Hán Vinh cực kỳ hào hứng nói.

“Tôi không đói. Muốn về nhà.” Nghiêm Luật gạt tay Hán Vinh quay đầu muốn leo lên chiếc xe vẫn bám sát theo cậu phía sau nhưng đã bị Hoan Hoan chụp lấy cổ áo nói:

“Không ăn cậu sẽ bị trừ khử khỏi hội đấy. Nhà tớ đây rồi, mau vào đi.”

Trừ khử tôi càng mừng ấy chứ.

Nghiêm Luật lại lần nữa bị Hoan Hoan và Hán Vinh xách cổ ép buộc vào một ngôi nhà nhỏ bên cạnh một cửa tiệm ăn.

Lần đầu tiên đến nhà bạn học, Nghiêm Luật có chút không hài lòng khi không được đón tiếp, không có người cúi chào cậu hay hành lễ như ngày thường. Thế nhưng khi bước vào căn nhà nhỏ kia, cậu bé không khỏi bất ngờ khi thấy gia đình mười người từ lớn đến bé đều sống chung trong căn nhà chỉ bằng phòng bếp nhà cậu.

“Đây….là nhà ư?”

Thấy Nghiêm Luật há hốc mồm, Hoan Hoan vỗ vỗ lưng cậu đáp: “Tất nhiên, thấy nhà tớ dễ thương không? Nó được xây hơn hai mươi năm rồi. Ngoài bố mẹ và ông bà ra, chị em nhà tớ có tổng cộng sáu người, mỗi phòng ba người ngủ chung vui cực kỳ.”

Mỗi phòng ba người ngủ chung? Xây hai mươi năm rồi???

Nghiêm Luật quả thực lần đầu nghe đến, cũng lần đầu nhìn thấy một kiểu nhà sinh sống kiểu này.

“Ô, cậu bé xinh đẹp như thiên thần này là con nhà ai đây? Bạn mới của Hoan Hoan đó hả con?” Mẹ Hoan Hoan là một người phụ nữ khá trẻ nhưng mang dáng vẻ kham khổ. Tuy nhiên nụ cười vui vẻ luôn hiện trên môi bà, cứ như thể bà đang rất hài lòng với cuộc sống của mình.

“Vâng, đây là Nghiêm Luật. Cậu ấy giống chúng ta đó mẹ.”

“Ồ, đúng là có nét của người Châu Á thật này. Chào mừng cháu đến với gia đình. Hôm nay cô làm rất nhiều món. Cháu và Hán Vinh có thể ăn thỏa thích đấy.”

Thấy Nghiêm Luật trước sự nồng hậu của mẹ Hoan Hoan vẫn chỉ trơ mắt nhìn mà không đáp lời, Hán Vinh liền nhắc nhở:

“Nghĩa lễ cậu học đâu rồi, đừng tỏ ra mình là đứa vô học như vậy. Gặp người lớn phải biết mở miệng chào hỏi, được người ta mời ăn phải biết cảm ơn chứ.”

Hán Vinh đúng chuẩn mọt sách, lễ nghĩa được cậu bé xử dụng vô cùng chuẩn mực và đúng cách. Chỉ là cậu không biết Nghiêm Luật trước nay chỉ chào hỏi trưởng bối và nhưng gia chủ bậc nhất mà thôi. Thiếu chủ như cậu chưa từng phải cúi đầu trước ai.

Thế nhưng lời nhắc nhở kia lại động chạm đến lòng tự trọng của cậu, cho nên cậu liền đứng khép lại, đúng tư thế đã được dạy từ nhỏ. Từ tốn cúi đầu hành lễ:

“Cháu chào bác, lần đầu đến nhà có chút thất lễ, mong gia đình bỏ qua. Cháu và bạn xin cảm tạ sự tiếp đón của gia đình.”

Cả nhà Hoan Hoan từ trên xuống dưới đều nhìn Nghiêm Luật với ánh mắt sửng sốt.

Kiểu chào như hoàng tộc này có phải hơi….trịnh trọng quá không?

“À….được rồi. Không cần phải khách sáo, các cháu cứ chơi tự nhiên.” Không biết là có phải do khí chất mà Nghiêm Luật toát ra không, cha của Hoan Hoan tự động cúi thấp người một đoạn đáp lại lễ nói.

Nghiêm Luật nhìn người nhà Hoan Hoan quây quần trên một bàn ăn nhỏ, người ngồi xung quanh có thể chạm vào khuỷu tay nhau, lại ngồi trên nền đất chỉ được lót bằng một tấm đệm thì có chút khó chịu. Cậu chưa phải ngồi ăn chật chội như thế này bao giờ.

Từ lúc Nghiêm Luật ngồi xuống, không khí có vẻ an tĩnh. Từ người già đến người trẻ ít nói hắn. Ngoài Hoan Hoan và Hán Vinh luôn miệng đùa giỡn ra chẳng ai to tiếng một lời. Cứ trân trân trước quỷ khí của Nghiêm Luật.

Cảm nhận được ánh mắt ái ngại của chúng nhân. Cho nên Nghiêm Luật ngồi chưa được năm phút liền đứng dậy vì tê chân.

“Món còn chưa lên mà, cháu muốn đi đâu à?” Mẹ Hoan Hoan hỏi.

“Vâng, cháu quên gọi về cho gia đình báo về muộn. Cháu xin phép ra ngoài gọi ạ.”

Nhìn bóng dáng Nghiêm Luật từ tốn đi ra ngoài, đóng cửa, chúng nhân trong nhà mới đột ngột thở hắt ra một hơi, cảm giác như trút được gánh nặng.

“Thằng bé đó sao lại khiến bà thấy khó thở vậy nhỉ. Cứ như nó mang lửa theo người ấy.” Bà Hoan Hoan vuốt ngực nói.

“Già đầu như thế này rồi mà tôi cứ sợ mở miệng nói gì không hợp ý nó hay sao ấy. Thật tình lú lẫn mà.” Ông Hoan Hoan thở thở nói.

“Kiểu cách ăn nói của nó không phải đến từ một gia đình bình thường được đâu. Áo quần của nó cũng chẳng phải là đồ rẻ tiền.” Nhìn qua một chút, cha của Hoan Hoan liền phán.

“Này, không phải con đem con cái nhà quý tộc về đây đấy chứ? Chúng ta và họ không cùng một thế giới, không nên dây vào đâu.” Mẹ Hoan Hoan dò hỏi Hoan Hoan.

“Đâu có, cậu ấy học cùng lớp với con mà. Quý tộc đâu ra cơ chứ? Ở trường con làm gì có công tử tiểu thư nào đâu?”

Hán Vinh đặt đũa xuống, để mặc gia đình họ Hoan nghi vấn mà đi theo Nghiêm Luật ra ngoài xem cậu làm gì.

Khi đi ra phát hiện Nghiêm Luật đi vào cửa tiệm nhà họ Hoan nằm ngay bên cạnh căn nhà đang để bảng đóng cửa kia. Bên trong vắng tanh. Xem ra thấy cửa vẫn mở nên đi vào đó nghe điện thoại cho yên tĩnh.

Hán Vinh còn tính vào đó nói chuyện thì một người đàn ông đã đẩy cửa bước vào kêu lớn:

“Cho một xuất mỳ bò bằm đi.” Lại phát hiện ra Nghiêm Luật liền nói: “Ồ. Nhân viên mới à, cậu trẻ quá đi.”

“Hả? Tôi…..”

“Nào nào, tôi đói lắm rồi, cậu mau làm đi. Tôi không chắc cậu có thể làm được không nhưng bây giờ chỉ cần có thứ lót dạ là được rồi.” Chưa để cho Nghiêm Luật nói, người đàn ông đó đã hối hả.

“Khoan đã….Tôi….” Nghiêm Luật đặt điện thoại xuống tính toán giải thích nhưng người đàn ông đó lại nói:

“Cậu không biết làm à? Không sao, tôi bày cho cậu. Mỳ bên kia, lấy đi, luộc lên, rồi…..”

Người đàn ông đó xổ một tràng, hoàn toàn không để cho Nghiêm Luật có cơ hội giải thích, biến cậu thành một cái máy robot cắm đầu vào làm mỳ.

“Ồ, cậu ta làm theo thật kìa.” Hán Vinh núp sau cánh cửa, không khỏi thán phục trước Nghiêm Luật khi vừa cắn rang vừa làm theo chỉ dẫn của người đàn ông kia.

“Đây, mỳ bò bằm của ông đây.”

Người đàn ông nhìn qua món mỳ kia, trình bày còn có chút lộn xộn nhưng mùi lại rất thơm. Ăn một miếng cả khoang miệng như tan chảy vị thịt bò, nuốt xuống lại ngấm được mùi mỳ và thịt.

“Tuyệt vời. Sao cậu có thể làm ra được vị này?”

“Tôi….chỉ làm theo những gì ông bảo thôi.” Chết tiệt sao cậu lại nghe lời người lạ như vậy chứ.

“Con mẹ nó quá ngon đi, trước đây cậu đã từng làm nó rồi có phải không?” Vừa ăn xồm xoàm lại vừa nói, ông ta quả thực không thể cưỡng lại hương vị của nó.

“Ngon như vậy thật ư? Là….lần đầu tiên…tôi làm đồ ăn…” Từ trước đến giờ cậu có biết dao dĩa ở bếp vuông tròn như thế nào đâu. Nhận được lời khen, trong lòng cậu có cái gì đó rạo rực.

“Đây là phần thưởng của cậu cho món này. Làm cho tôi thêm món khác nữa đi.”

Người đàn ông đặt vài tờ tiền trước mặt Nghiêm Luật, khi cậu cầm lấy những tờ tiền đó, đột ngột nhớ đến lúc nãy cậu lụi cụi vất vả, thậm chí đổ những giọt mồ hôi để làm ra món ăn nhỏ đó. Tất cả công sức của cậu đổi lại hai tờ tiền chỉ bằng một bữa sáng nhỏ của cậu đó.

Nó là thành quả cậu làm ra được.

Là lần đầu tiên cậu tự mình làm ra tiền.

Bỗng dưng khóe môi cậu mặn chát, là mồ hôi chảy xuống môi cậu. Mồ hôi của công sức vất vả. Mồ hôi của những người không có tiền của phải dùng bàn tay mình để kiếm sống.

Cậu cất thật kỹ hai đồng tiền đó trong túi áo mình. Trân quý lau đi mồ hôi, tiếp tục nghe theo hướng dẫn của người đàn ông kia nấu một món khác.

“Ô, cửa hàng mở này sao lại dán bảng đóng cửa?” Lúc này có một toán người có đến bảy người bước vào cửa tiệm. Họ mang trên mình trang phục và kính đen. Nghiêm Luật nhìn qua liền biết được đám người của giới hắc bang, họ chắc chắn là người của Lâm gia dưới trướng Nghiêm gia đây mà.

“Đầu bếp mới à, trẻ như vậy có được không đấy? Ông chủ đâu rồi, tao đói lắm rồi.” Một trong số đám người đó nhìn thấy Nghiêm Luật liền nghi hoặc.

“Cậu bé, cậu là thiên tài. Cậu có biết món cá hấp này khó lắm không? Sao cậu có thể làm được?”

“Thì vẫn làm theo lời ông đó thôi….” Cậu đáp một cách máy móc.

“Ngon kiểu gì mà khen dữ vậy. Thử miếng xem nào…..” Đám người hắc bang lấy đũa thử món cá hấp kia thật, vừa nuốt xuống đôi mắt liền phát sáng: “Mẹ kiếp, lần đầu tiên tao được ăn món cá ngon như vậy. Cậu nhóc, làm cho tao một phần.”

“Tao nữa….”

“Làm cho tao vịt quay đi….”

“….”

Hán Vinh đẩy gọng kính, chậc chậc môi: “Thì ra là đầu bếp bản năng.”

Đúng lúc này cha của Hoan Hoan đi xuống, phát hiện ra cửa tiệm trong trí nhớ của ông đã đóng cửa bây giờ không chỉ mở cửa mà còn đông nghẹt khách:

“Trời, cửa hàng có mở sao? Khách đâu ra đông vậy?” Lại nhìn thấy Nghiêm Luật với một đống dao nĩa được vây vòng bởi đám khách khứa kia, bàn tay bận rộn vừa cắt tỉa vừa xào nấu không khác gì đầu bếp chuyên nghiệp thì mồ hôi túa đầy trán.

“Cậu….cậu bé đó là đầu bếp quán mình hồi nào vậy??”

Bận rộn đã đến nửa đêm, Nghiêm Luật loay hoay trong bếp núc với chảo lửa nóng phừng phực, những giọt mồ hôi cậu rơi xuống là những lời tán dương không ngừng dành cho cậu. Những lời tán dương đó không xuất phát từ nịnh bợ nhờ cái danh Nghiêm gia, mà là sự khen ngợi chân thành đến từ những kẻ đầu trâu mặt ngựa hùng hổ của giới hắc bang.

“Kris, ngày mai bọn tao sẽ lại đến, mày nhớ phát minh ra món khác nữa để bọn tao ăn. Phần thưởng này hôm nay là của mày. Ông chủ không được lấy của nó đâu đấy.”

Đám người hắc bang rời đi, Nghiêm Luật cũng chào tạm biệt người nhà Hoan Hoan rồi về, cha của Hoan Hoan không quên nồng nhiệt chào đón cậu mai lại đến làm đầu bếp. Nghiêm Luật không đáp lời mà đi khuất sau con hẻm, lên chiếc xe Limousine đã chờ cậu suốt hơn ba tiếng đồng hồ kia.

“Hôm nay thiếu chủ đã có một ngày vui vẻ phải không?” Sam ngồi bên ghế lái nói. Ông rõ ràng đã nhìn thấy mọi thứ, cũng nhìn thấy lần đầu cậu nỗ lực. Sắc mặt ông không dấu nổi ý cười.

Nghiêm Luật nhìn đống tiền trên tay mình, hồi lâu không đáp lời. Cậu nhìn ra bộ áo quần tươm tất của cậu đã bị dính dầu mỡ, bàn tay không bao giờ làm việc nặng nhọc lại có chút xây xước, đôi chân không bao giờ đi bộ quá lâu lại tê đi vì đứng lâu. Đổi lại số tiền trong tay cậu cầm lại nhiều hơn ban đầu.

Cậu có thể dùng số tiền này làm tiết kiệm cho mình được không nhỉ?

“Lão cũng muốn ăn thử món ăn thiếu chủ nấu một lần.” Sam vui vẻ nói.

Nghiêm Luật gói tiền cẩn thận nhét vào túi, quay đầu nhìn ra con đường ngoài kia nở một nụ cười: “Ngày mai cháu sẽ lại tới, ông có thể đến ăn.”

Sam hài lòng mỉm cười. Thiếu chủ của ông đã lớn thật rồi.

Sáng hôm sau vừa đến lớp, Hoan Hoan và Hán Vinh nhìn thấy Nghiêm Luật liền túm đầu cậu kéo đi tham gia trò chơi. Đối với ba cái trò trẻ con đó, Nghiêm Luật không hào hứng. Nhưng cậu cũng chẳng hiểu sao hai người kia kéo đi đâu cậu cũng ù ù cạc cạc đi theo mà không phản bác, chẳng thể hiểu nổi.

Để đến khi Hoan Hoan lại kéo cậu đến cửa tiệm nhà cô bé, tiếp tục làm đầu bếp bất đắc dĩ, cậu cũng ngây ngây ngô ngô cầm dao băm thịt, xào rau.

“Hôm nay bọn tao phải đi sớm nên đến sớm, sợ mày chưa đến không ngờ đã đến rồi. Nào hôm nay cho tụi tao ăn cái gì?”

Đám người hôm qua lại đến, Nghiêm Luật đếm lui đếm tới, đám hắc bang của Lâm gia và người đàn ông chỉ cho cậu cách nấu tổng cộng có tám người. Cộng thêm hai thần phần mới nhập là Hoan Hoan và Hán Vinh là mười người.

Vừa vặn mười cái thiệp.

Cậu chìa ra tấm thiệp mời đám cưới đưa cho họ nói:

“Ngày mai nhà tôi có đám cưới. Tôi không có bạn bè, không biết mời ai. Thấy mấy người cũng rảnh rỗi, đến đó mà phá tiệc.”

Đám người kia dở tấm thiệp mời kia ra, chỉ thấy bên trong ghi địa điểm mà không ghi tên cô dâu chú rể liền nhíu mày: “Là đám cưới anh chị của mày hay là bà con?”

Rõ rồi họ không biết Tư Mạn cố ý không để bạn bè Nghiêm Luật biết bố mẹ cậu là ai.

“Tấm thiệp này có vẻ đắt tiền, chỗ mở tiệc này có vẻ quen quen. Ở đâu nhỉ….À, gần thủ phủ Nghiêm gia. Thằng nhóc này chắc là con cháu cảnh vệ đây mà.” Một gã lên tiếng nói.

“Mà ngày mai là có tiệc cưới của Nghiêm Chủ thượng và Bối tiểu thư, vậy mà nhà mày cũng dám mở tiệc luôn. Chắc quan hệ không tồi ha.”

“Ừ, không tồi chút nào.” Nghiêm Luật lười biếng đáp, tay vẫn bận rộn xào nấu. Giờ mà ngồi giải thích Nghiêm Chủ Thượng và Bối tiểu thư họ nói đến là cha mẹ cậu chắc hết ngày.

“Ầy, tội gì mà không đến. Nghiêm gia là chủ của Lâm gia, Bối gia lại nắm thóp Lâm lão gia nhà chúng ta. Quyền uy như vậy đương nhiên tiệc cưới sẽ không đơn giản. Đến đó họa khi có cơ hội được nhìn thấy hai vị đó. Chúng ta chỉ có thể đứng từ xa nhìn thấy. Chẳng phải là được hưởng một chút rồi sao. Ha ha.”

Hoan Hoan và Hán Vinh không quan tâm cái gì mà Lâm gia, Bối gia. Hai người đó kéo Nghiêm Luật sang một bên hỏi:

“Nói thật đi, là ai cưới vậy?”

“Cha mẹ tớ.” Nghiêm Luật đáp.

Hoan Hoan và Hán Vinh trợn mắt: “Nhưng cậu đã gần mười một tuổi rồi, sao bây giờ cha mẹ cậu mới cưới….Không lẽ….”

Hoan Hoan táo tợn nhìn: “Cha cậu cưới mẹ kế?”

Nghiêm Luật vạch đen đầy mặt, cứng họng trân trối. Cậu làm gì biết tại sao đến giờ họ mới cưới được chứ. Bà mẹ lúc thì nghiêm túc đến khó hiểu lúc thì gây rối phá làng phá xóm của cậu từ khi nào trở thành mẹ kế vậy???

“Tớ biết ngay mà, mới gặp cậu ta nhìn thấy đôi mắt buồn như vậy chắc chắn là gia đình có gì đó không ổn.” Hán Vinh tinh mắt, dáng vẻ an ủi nói: “Tớ nghe nói những đứa trẻ lớn lên không có mẹ rất muốn có hơi mẹ. Bây giờ cha cậu lấy người đàn bà khác, cậu chắc sẽ không vui nhưng có còn hơn không. Cậu hãy hiểu cho cha cậu, người đàn bà mới có thể sẽ giúp cha cậu hạnh phúc.”

Đột nhiên Nghiêm Luật nổi da gà: “Sao các cậu nói như thể nhà môi giới hôn nhân lừa đảo vậy?”

“Là tớ đang khuyên cậu nên vui vẻ dù cha cậu cưới người đàn bà khác đó.”

Nghiêm Luật chỉ vào mặt mình: “Thì tớ vui mà, không vui hồi nào.” Rõ là mẹ cậu lấy cha cậu, hà cớ gì không vui?

“Vui thì cười đi.” Hoan Hoan ghé sát mặt Nghiêm Luật ép buộc: “Cười thử đi xem nào, từ lúc cậu vào học chung đến giờ đã thấy cậu cười bao giờ đâu.”

Nghiêm Luật hé môi, lộ ra hàm răng trắng bốc.

“Đó không phải là cười, đó là nhăn răng.” Hoan Hoan nhéo má Nghiêm Luật hét lên.

“Cười là như này này. A ha ha….” Hoan Hoan và Hán Vinh bắt đầu cười mặc dù chả có lý do gì. Cười đùa thành cười thật, thật đến mức khiến cho Nghiêm Luật cũng bất giác cười theo.

Tiếng cười của cậu tuy nhỏ nhưng rất giòn, rất tươi và hòa một chút hứng thú.

Tư Mạn ngồi bên trong xe, lắng nghe thật rõ tiếng cười giòn tan của Nghiêm Luật, nghe thật kỹ những lời bông đùa với bạn bè của cậu. Nụ cười người mẹ lúc đó thật sâu sắc.

Bạn bè chính là để con có thể cười như vậy đấy. Nghiêm Luật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.