Thân thể Tư Mạn nóng bừng lên như thiêu như đốt, đôi con ngươi hằn lên tia đỏ, cổ họng như muốn xé toạc. Cảm giác mọi thứ trong cơ thể đều như ngàn mũi đao đâm chém. Tất cả chỉ có thể diễn tả bằng hai từ.
Đau đớn.
Nghiêm Trạch nhanh như chớp, lao đến đỡ lấy thân thể cô đang gục xuống, đón lấy cô như một thân cây bị búng rễ không chút sức sống. Vừa nhìn qua cũng đủ biết, độc này là kịch độc.
“Bối Tư Mạn” Nghiêm Trạch gầm lên, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô đang đờ đẫn nhìn hắn: “Tôi đã nói em ở yên một chỗ, tôi đã nói hay chưa? Hả?”
Giọng nói giận dữ không quên mang theo nộ khí khiến chúng nhân kinh hồn lạc phách, mà nạn nhân trực tiếp ảnh hưởng là Tư Mạn đang quằn quại vì đau đớn cũng không thể bỏ qua. Vừa cố cầm máu từ khóe miệng nuốt xuống, vừa gắng gượng được vài câu:
“Tôi...không cần...ai...giúp...”
Đã đến mức này mà vẫn có thể cứng miệng nói ra được câu đó. Nộ khí trong mắt Nghiêm Trạch đã gần như lên đến đỉnh điểm.
Cái gì mà không cần ai giúp. Hắn cả đời này không giúp ai, bây giờ chỉ là muốn người đàn bà này thuận theo sự sắp đặt của hắn, ấy vậy mà cô cứng đầu đến mức chết cũng không van xin như vậy.
“Câm miệng. Em chết hay sống, ai giúp hay không là do tôi quyết định. Không đến lượt em nhiều lời.”
Nói rồi Nghiêm Trạch liền bế Tư Mạn lên tay hướng lỗ hổng bị hắn phá hủy mà đi. Chỉ là Nghiêm Trạch vừa đi được một bước, Nghiêm Giác Siêu nãy giờ chỉ yên lặng xem một màn kia liền có phản ứng.
“Chỉ một ả đàn bà đã có thể khiến con đường xa lặn lội tới đây. Chủ nhân của Nghiêm gia từ lúc nào lại yếu đuối như vậy?”
Nghiêm Trạch không quay đầu nhưng vẫn có thể đoán được sắc mặt của Nghiêm Giác Siêu xấu như thế nào. Ông ta vốn là người sống không để cho bất cứ ai có khả năng uy hiếp, chuyện tình thương đối với ông chỉ là con số không tròn trĩnh. Cho nên mới có thể làm chủ cả một bầu trời, không ai có thể địch lại. Nhưng bây giờ lại thấy con trai mình để tâm một người phụ nữ, chuyện này khó chấp nhận như thế nào.
“Thuộc hạ của tôi, do tôi quyết định. Từ khi nào lão gia lại trở nên nhiều lời như vậy?”
Giọng nói khảng khái không chút nhân nhượng của Nghiêm Trạch khiến cho mày Nghiêm Giác Siêu cau chặt:
“Con nhìn Nghiêm Chính mà không thấy hay sao? Ta đã mất nó, chỉ còn con. Ta tuyệt đối không thể để bất kỳ ả đàn bà nào làm gia tộc này đi vào ngõ cụt.”
Tư Mạn đang nằm gọn trong lòng Nghiêm Trạch, tai ù mắt mờ đi, nhưng vẫn nghe được lời nói của Nghiêm Giác Siêu, bất giác trong đầu cô tự động phân tích.
Nghiêm Chính rõ ràng là bị Hiểu Khiên giết sau đó đổ qua tội lỗi này cho cô. Sao bây giờ Nghiêm Chính lại dính đến phụ nữ, rồi gia tộc gì đấy là làm sao?
“A!!!”
Tư Mạn rối như tơ vò bao nhiêu, cơ thể càng đau đớn bấy nhiêu. Mỗi đợt tim gan nhói lên, là một lần cô không nhịn được tiếng gào thét.
Nghiêm Trạch trừng mắt như cảnh cáo Nghiêm Giác Siêu: “Tôi làm tất cả vì gia tộc này, tuyệt đối sẽ không có chuyện Nghiêm gia sụp đổ.”
Nói xong không đợi cho Nghiêm Giác Siêu phản ứng liền vội vàng đưa Tư Mạn đi tìm Hắc Miêu nhưng ngó nửa ngày không thấy Hắc Miêu và Hắc Báo đâu. Vừa bước ra bên ngoài, Tạ Bân từ đâu đứng vụt trước mặt Nghiêm Trạch, vẻ mặt nghiêm nghị cung kính nói:
“Lão gia có thuốc giải, ngài chỉ cần nhân nhượng một chút, cầu xin ngài ấy thì cô gái này chắc chắn qua khỏi.”
Ánh mắt Nghiêm Trạch sắc như lưỡi gươm, nhìn Tư Mạn lả đi trong lòng cũng không chút biến sắc đáp: “Nghiêm Trạch này cả đời không cầu xin bất cứ ai. Nếu cô ta chết...” Nghiêm Trạch tiến đến một bước, gim sâu mắt lạnh vào vẻ mặt thư sinh của Tạ Bân: “Sẽ có người theo cô ta tuẫn táng.”
Tạ Bân vẫn bình chân như vại, không chút đổi sắc. Khóe miệng vẫn nở nụ cười tao nhã:
“Là Bân nhiều lời. Mời cậu cả.” Tạ Bân bước qua một bên nhường đường cho Nghiêm Trạch rời đi. Nghiêm Trạch vừa quay đầu, khuôn mặt nho nhã của Tạ Bân liền biến chuyển, sắc lạnh và nham hiểm.
“Lão gia, chủ thượng!”
Nghiêm Trạch vừa đưa Tư Mạn lên xe, còn chưa nhìn thấy Hắc Miêu, Hắc Báo đã nghe thấy tiếng người gác cổng tất bật chạy vào.
“Nói!” Người của Nghiêm gia đi theo Nghiêm Trạch nhận thấy có chuyện chẳng lành liền gấp giọng.
“Bên ngoài....bên ngoài bị bao vây rồi.” Người gác cổng vừa thở gấp vừa nói.
“Bao vây?” Nghiêm Giác Siêu từ bên trong bước ra, ánh mắt tối sầm: “Là kẻ nào to gan dám bao vây Nghiêm gia?”
“Đều...đều không phải là binh lính chuyên nghiệp hay là vệ sĩ. Mà là một đám trẻ con da đen.”
“Trẻ con?” Nghiêm Giác Siêu nghi hoặc, lũ trẻ nào lại vô vị đi làm chuyện này. Mà trẻ con thì có gì phải sợ.
“Việc này...Xin các vị ra ngoài kia xem.”
Nghiêm Giác Siêu cùng Nghiêm Trạch không nói thêm lời nào mà leo lên xe nổ máy lao thẳng ra cổng. Vì diện tích tòa thành quá lớn, nên mọi sự va chạm bên ngoài đều không có bất kì ảnh hưởng nào đối với người bên trong.
Cho nên khi ra đến cổng, nhìn một hàng người Nghiêm gia còn có cả Hắc Miêu Hắc Báo đang lập hàng phòng ngự trước cổng chống trả lại một loạt tay súng nghiệp dư từ những đứa trẻ gầy yếu da đen tầm mười mấy đến những thanh niên hai mấy tuổi thì không khỏi bất ngờ.
“Tại sao người Brazin lại tấn công chúng ta?” Nghiêm Giác Siêu cau mày. Nghiêm gia hoạt động ở đây không phải ngày một ngày hai, sao có thể trở mặt nhanh như vậy?”
“Lão gia, ở đây là Rio de janeiro.” Như đọc được suy nghĩ của Nghiêm Giác Siêu, Tạ Bân nhẹ nhàng nói: “Những người này có thể đến từ khu ổ chuột, bọn họ rất nghèo, bọn họ sẽ không quan tâm tới Nghiêm gia làm gì mà sẽ có kẻ khác lợi dụng họ để đánh Nghiêm gia. Mà tiền là phương tiên nhanh nhất dẫn dụ được họ. Ngoài kia còn rất nhiều tay súng cừ khôi nhưng kẻ chủ mưu lại lựa chọn bọn họ chính vì quy tắc của Nghiêm gia.”
Hắc Báo từ bên ngoài đi vào, cúi đầu chào Nghiêm Giác Siêu cùng Tạ Bân rồi đồng quan điểm tiếp lời: “Quy tắc của Nghiêm gia là không làm hại người vô tội, nhất là trẻ chưa thành niên.”
Ánh mắt Nghiêm Giác Siêu sa sầm xuống, quy tắc này từ đời cha ông để lại. Vì Nghiêm gia coi trọng những quy tắc và tuân thủ nghiêm ngặt, cho nên giới hắc bang mới quy phục Nghiêm gia. Kẻ kia muốn lợi dụng điểm này để cho Nghiêm gia một bạt tai, quả là thâm độc.
Tạ Bân nhìn sang Nghiêm Trạch đang sắp xếp gì đó bên kia. Lại thấy Tư Mạn đang được Hắc Miêu cứu chữa, sắc mặt dần trở nên hồng thuận. Gương mặt Tạ Bân lại hiên lên nét cười ma mị.
Có thể dùng thủ đoạn, đưa một đại danh y như Hắc Miêu về tay, không sợ bất kỳ loại độc tố hay ca giải phẫu khó nào, lại có thể phán đoán tình hình, xếp người tác chiến, cướp xe tù đánh đổ đội quân tinh nhuệ không chút do dự, đó chính là lý do vì sao Nghiêm Giác Siêu lại chịu nhường ghế thượng cho Nghiêm Trạch.
Ánh mắt Tạ Bân lần nữa rơi xuống Tư Mạn, cười lạnh.
Cậu cả, cậu càng tài giỏi bao nhiêu. Người phụ nữ đó càng nguy hiểm bấy nhiêu.