“Tư liệu tôi có được về Bối gia đều là do một tay đám gia tộc đó gây nên, sao lại đem Nghiêm gia vào đây? Anh cố ý chia rẽ tôi và Nghiêm Trạch đúng không?” Tư Mạn bình tĩnh nói, cô không tin lời của kẻ luôn không vừa mắt cô lại là thật, có thể đây là kế sách của hắn hòng khiến cô ngu muội tin mà oán hận Nghiêm Trạch.
“Tôi biết cô sẽ không tin tôi nhưng cô nên nhớ một chút, Lex hay Bối Văn Trác anh trai cô là người như thế nào? Tại sao một người như vậy lại có thể xuống tay hạ sát tất cả gia quyến thiêu chết họ? Cô nghĩ đám gia tộc kia có thể dùng cách gì để làm như vậy? Còn nữa tại sao khi Lex ngồi được vào vị trí đó hắn chỉ nhắm vào Nghiêm gia chứ không phải bất kỳ gia tộc nào khác, cô chưa từng nghĩ đến sao?”
Từng câu từng chữ mà Kyle nói ra đều khiến cho từng nghi vấn suốt trong thời gian qua cô giữ trong đầu không dám nghĩ đến bị đào bới lên. Không phải cô không nghĩ đến mà không dám nghĩ lý do nào đó mà Lex hận Nghiêm gia. Cô không muốn Nghiêm gia có dính dáng gì đến vụ việc năm đó nhưng không thể phủ nhận Kyle nói không có lý.
Nhìn sắc mặt trầm xuống của Tư Mạn, Kyle tỏ vẻ tốt bụng nói: “Người biết về sự thật năm đó rất ít, nếu không phải tôi đã qua lại với Nghiêm Trạch hơn hai mươi năm nay thì tôi cũng đâu thể biết nhiều như vậy.”
Tay Tư Mạn siết chặt thành quyền đặt trước khoảng bụng to như trống, ánh mắt càng lúc càng mơ hồ, cô cắn răng chầm chậm nói: “Nói tiếp đi, anh biết những gì?”
Coi như Tư Mạn chịu tin lời mình, Kyle nhìn dáng vẻ sa sầm của cô và cái bụng lớn vượt mặt, trong lòng có chút khó chịu nhưng vẫn nói: “Cô bình tĩnh nghe, thấy mệt thì đi nghỉ, nếu cô ngất trước mặt tôi có thể tôi sẽ mất Nghiêm Trạch.”
Tư Mạn không đáp lời chỉ chậm rãi gật đầu.
Kyle thở một hơi bắt đầu nói: “Bối gia từng thống trị giới chức và lãnh địa nhiều khu vực, tiếng nói của Bối thị vốn rất nặng cho nên tìm được cô là Bối Tĩnh tôi cũng rất bất ngờ, coi như sinh ra từ danh gia vọng tộc cũng không hổ được Nghiêm Trạch để mắt. Năm đó Nghiêm gia không có hậu thuẫn là Diệp và Louis như Bối gia nên thị trường không thể nào so sánh bằng, nhưng có một chuyện mà Bối gia các cô đã tốn không ít công sức để bịt miệng người đời đó là vị trí của Bối gia đã từng là của Nghiêm gia, nhưng vì một lý do mà Bối gia có thể dành được sự hậu thuẫn của hai gia tộc kia mà ngồi ở đó là bởi vì Bối Hân Đồng, là một người phụ nữ mà mọi gã đàn ông đều muốn và lão gia cũng không ngoại lệ. Là người thân của cô ắt hẳn cô đã biết bà ta là người phụ nữ như thế nào. Người phụ nữ đó khiến Nghiêm Trạch thù hận, khiến lão gia Nghiêm Giác Siêu mất đi vị trí vốn có. Bà ta dùng quỷ kế mê hoặc lão gia, có thể vào tận Nghiêm gia quấn quýt rồi sinh ra Nghiêm Chính dưới mí mắt Nghiêm phu nhân, cũng đã thừa cơ lấy được thông tin mật rồi trốn trở lại Bối gia, giúp cho Bối gia thống lĩnh thị trường. Cha con Nghiêm gia vì vậy mà hận Bối Hân Đồng cũng hận Bối gia cho nên mới hậu thuẫn gần năm mươi gia tộc lớn nhỏ, đục nước thả câu đứng đằng sau chiếm lấy thị trường. Ba gia tộc Bối, Diệp, Louis đều diệt vong từ đó nhưng mỗi lần nhắc đến ai cũng không quên được cái chết của Bối gia vì Bối gia cả gia đình đều bị thiêu sống, chết rất bi thảm.” Nói đến đây giọng Kyle trầm xuống, khẽ liếc mắt nhìn Tư Mạn.
Cô vẫn im lặng, trên mặt không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào khiến cho Kyle không khỏi phân vân, hắn hắng giọng một cái lấy ra từ trong túi áo một tập hồ sơ nhỏ lật ra trước mặt Tư Mạn, trên đó là thông tin giám định pháp y của mười lăm năm trước từ những bức ảnh chụp lại hiện trường những cái xác đã cháy đen không rõ hình dáng.
Hơi thở Tư Mạn gấp một hơi, ánh mắt không dấu được đau đớn khi nhìn vào những bức ảnh đáng sợ, không cần nói cũng biết đây là hiện trường của vụ cháy tại Bối gia mười lăm năm trước.
“Đây là bản khám nghiệm tôi đã lấy được để chứng minh lời nói của tôi là sự thật. Có một điều mà phía dám định pháp y đã tìm ra nhưng bị Nghiêm gia bịt miệng đó là trước khị bị thiêu chết, toàn bộ những người này đều bị trúng độc.”
Trúng độc?
Ánh mắt Tư Mạn lộ rõ vẻ kinh hãi, trong đầu liền nhớ lại cảnh tượng năm đó, cái cảnh tượng mà hằng đêm đều khiến cô kinh hãi. Trong ký ức mơ hồ, cô nhớ rằng lúc nhìn thấy Lex chĩa họng súng về phía cha mẹ, sắc mặt họ và những người khác đều tím tái và đau đớn tuy rằng không hề bị trúng đạn.
“Đây là độc hương, đi qua đường hô hấp ăn sâu vào cơ thể. Tôi không biết bằng cách nào cô không bị trúng độc và có thể chạy thoát nhưng những người khác bao gồm Lex đều bị độc tố này hành hạ không thể chạy đi được, có lẽ vì cô ở vị trí mà độc này không thể tìm tới và cha mẹ cô hoặc Lex đã giúp cô trốn thoát trước khi ngửi thấy loại độc hương này. Loại độc này vốn dĩ là của Kỷ gia nhưng lại bị Nghiêm gia cướp mất và suốt hai mươi năm nay vẫn chỉ có Nghiêm gia độc quyền sử dụng.”
“Là độc tố XPE.” Tư Mạn chậm rãi trả lời, đôi mắt dường như dần mất đi linh hồn chỉ nghe như một kẻ ngốc.
Phải, là độc tố mà Nghiêm Giác Siêu đã từng dùng để hạ cô ở Brazil, cô không thể quên.
“Chính là độc tố cô đã trúng lần trước. Độc tố này một khi trúng, nếu giữ được mạch và trạng thái ổn định thi khi uống thuốc giải còn có thể cứu sống điển hình như trường hợp của cô. Nhưng nếu người trúng độc không biết bản thân đã bị loại độc này xâm hại mà vẫn tiếp tục hoạt động thường ngày thêm vào đó là sử dụng các loại nước có cồn thì độc tố sẽ nhân đôi thậm chí nhân ba, càng lâu thì độc càng ngấm, vận động, đi lại, nói năng càng nhiều bao nhiêu thì khi độc phát tác càng đau đớn bấy nhiêu. Nỗi đau đớn mà loại độc này đem lại có thể khiến người ta sống không bằng chết bởi qua từng khắc nó hủy hoại lục phủ ngũ tạng. Loại đau đớn đó buộc cha mẹ cô nhận chết. Có lẽ vì lý đó mà Lex là người đã giúp cha mẹ cô giải thoát khỏi đớn đau. Còn Lex vì sao có thể thoát khỏi loại độc này thì...Này....Ephemera!”
Kyle vừa nói đến đây liền phát hiện ra Tư Mạn đang không ngừng thở gấp, cô ôm lấy bụng thở như thiếu không khí, mỗi ngụm thở đều hết sức nặng nhọc, trong đôi mắt là những tia máu đỏ, cả khuôn mặt cô tái xanh đến mức khiến cho Kyle kinh hoảng.
Tờ giám định đó là thật, độc tố XPE chỉ có Nghiêm gia mới có thể sử dụng cũng là thật và năm đó trước khi Tư Mạn bước vào phòng khách Lex đã trực tiếp dùng súng đuổi cô đi để cô không hít phải khí độc cũng là thật.
“Bối tiểu thư cô làm sao thế này? Mau đi gọi bác sĩ đến đây!!!” Đám cảnh vệ vội vã đỡ lấy Tư Mạn bang hoàng nói, họ vốn dĩ cũng nghe được Kyle nói cái gì cho nên biết nguyên nhân khiến cô lâm vào tình trạng này.
“Ephemera, cô không được ngất ở đây. Bình tĩnh, cô phải bình tĩnh cho tôi!!!”
Tư Mạn chụp lấy cánh tay Kyle, đôi mắt cô long lên sòng sọc, trong khóe mi ngưng tụ một loại chất lỏng mặn chát, đôi môi cắn đến bật máu nghiến răng nói:
“Nói cho tôi....là Nghiêm Giác Siêu hay....Nghiêm Trạch hạ độc? Là ai đã thiêu chết họ? Nói!!!”
Tại sao cô lại để tâm Nghiêm Giác Siêu hay Nghiêm Trạch làm, là vì cô tin rằng hai người đó không can hệ với nhau, chút hi vọng cuối cùng của cô là mọi thứ đều là một tay Nghiêm Giác Siêu làm, như vậy thì cha của con cô mới có thể vô tội. Phải không?
“Chuyện này cô hãy trực tiếp hỏi Nghiêm Trạch. Chỉ cần cô giữ được bình tĩnh, đừng có ngất ở đây thì mọi chuyện sẽ được sáng tỏ.” Kyle vẫn rất khôn ngoan biết cách để khiến Tư Mạn không ngất trước mặt hắn để hắn có thể an toàn.
Quả nhiên cách này hiệu nghiệm, không biết Tư Mạn dùng cách gì nhưng cô thở gấp ba hơi liền bình tĩnh vuốt ngực lấy lại được hơi thở, sắc mặt vẫn tái xanh nhưng đôi mi đã nhíu chặt, bàn tay bóp chặt đến bật máu, trong lòng ngực là thứ gì đó đè nặng khiến cô khó có thể thở đều.
“Được, tôi sẽ đi hỏi Nghiêm Trạch.” Cô chậm rãi đứng dậy khó khăn bước đi. Từng bước đều nặng như đeo chì. Trong đầu là những hồi tưởng về khoảng ký ức đen tối và tất cả những đau đớn năm đó đều trở lại tranh đấu trong trí óc của cô khiến cả cơ thể gần như mất đi cảm giác.
“Ephemera, còn một chuyện tôi chưa nói xong.” Kyle cố ý nhấn mạnh nói: “Lý do mà Lex vẫn sống khi bị trúng độc là bởi có người đã cho hắn uống thuốc giải với một mục đích. Chính là để Lex tự tay kết liễu người thân của mình.”
Câu nói đi vào tai khiến cho bước chân Tư Mạn như không còn sức muốn ngã xuống, cảnh vệ đi bên cạnh vội vã đỡ lấy cô giữ cho cô thăng bằng nghiêm mặt nhìn Kyle:
“Ngài nghị sĩ đừng nói nữa, mời ngài đi cho!”
Kyle đương nhiên không bỏ lời nói của cảnh vệ vào tai, trước khi đi vẫn nói một câu cuối cùng:
“Với tính cách của Nghiêm Trạch, anh ấy sẽ không nói cho cô biết với tình trạng của cô bây giờ đâu. Tốt hơn hết cô nên nghĩ cách khác.” Nói rồi không chờ cho đám cảnh vệ trực tiếp tống cổ đi liền khuất bóng sau cánh cửa không quên để lại nụ cười.
Nghiêm gia hôm nay đón nhận bão tố đi.