Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Chương 120: Chương 120: Chương 10.




“Nếu không phải gián điệp ở Nghiêm gia mật báo cho Lex thì tôi và Tư Mạn cũng không thể rời khỏi Canada. Có Lex ở bên cạnh, những tưởng cô ấy có thể vượt qua mọi chuyện mà quên đi anh và Nghiêm Luật, nhưng anh có biết những gì mà gia tộc hai người để lại khiến cô ấy sống khổ sở như thế nào không?” Nhắc đến những chuyện đã qua cách đây mấy năm, sự thân thiết lộ rõ trong ánh mắt James khi nhắc đến Tư Mạn, kèm theo đó là ký ức đau khổ của cô.

Cuộc đời James chưa từng nợ ai, nợ Tư Mạn là người duy nhất cũng là cuối cùng. Hôm đó nhận được tin Nghiêm gia gặp họa, hắn một thân chạy đến, truy tìm được Tư Mạn đang ở giữa bờ vực sống chết. Khoảnh khắc đó hắn đột nhiên quỳ thụp xuống đất, ôm chặt lấy bụng máu của cô chỉ vừa mới sinh con đó. Hắn đau đớn như chính mình bị bóp nát, thề với trời sẽ dùng mảnh đời còn lại để bảo vệ người phụ nữ này chu toàn bởi vì mạng của hắn là nhờ cô đem về. Nếu hắn để cô ra đi, chính hắn sẽ sống với nửa đời day dứt.

Thế nhưng hắn đã không thực sự làm được điều đó. Ngày James gặp được Tư Mạn, đi cùng Lex đưa Tư Mạn rời khỏi chốn đọa đày, cô lại không thể vui vẻ mà sống mà luôn vật vờ như một bóng ma, không nói không cười, thỉnh thoảng lại quên thứ này thứ kia. Ngay cả Lex cũng có lúc không nhớ là ai. Những đêm ngủ không tròn giấc, cô gào khóc với nỗi đau đớn không thể thốt lên thành lời. Trong miệng cô là nỗi nhớ con, là tình yêu với người đã hại chết gia đình cô đau đến từng đoạn tâm can. Có những lúc quẫn trí đến mức khi Lex và James phát hiện ra cô nằm trên vũng máu thì hơi thở của cô đã trở nên lạnh ngắt. Không bao giờ Lex và James có thể tưởng tượng ra, một người luôn tĩnh lặng với đời, cao ngạo vô tư như cô lại trở nên cuồng loạn như thế.

Thuật lại khoảnh khắc này, khóe mắt James lộ rõ những đường tơ đỏ, hai tay đan vào nhau run rẩy, tưởng chừng như ngày đó chính là ngày ác mộng của đời hắn. Nhìn thấy cô nằm trên vũng mắt, hắn đã nghĩ rằng cô đã ra đi. Lúc đó hắn hoảng sợ như thế nào không ai biết được. Nếu không nhờ có Lex nhanh chóng cầm máu đưa Tư Mạn đi cấp cứu thì có lẽ Tư Mạn đã không thể sống đến hôm nay.

Lời kể này trôi vào tai Nghiêm Trạch, bóng lưng của hắn trở nên căng cứng, mục quang thu nhỏ với sắc thái đau đớn hiện lên từng sợi gân nhấp nhô ở thái dương. Chân trái không trụ được mất đà khiến hắn đập lưng vào bức tường phía sau. Khụy xuống!

Tư Mạn!

Cả không gian vắng lặng như chết, bóng Hắc Báo, Hắc Miêu sau cánh cửa thoáng run rẩy, họ có thể biết được khoảnh khắc đó nếu chính họ nhìn thấy sẽ kinh hoảng đến như thế nào. Nó cũng sẽ giống như ngày mà họ tưởng rằng vụ tai nạn kia đã giết chết cô.

“Sau ngày hôm đó. Cô ấy đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Sau hai lần mất máu nghiêm trọng và cơ thể suy dinh dưỡng kèm theo trạng thái rối loạn tâm lý cục bộ đã ảnh hưởng đến thần kinh não. Hôn mê kéo dài một tuần Tư Mạn mới có thể tỉnh lại. Sau đó....có lẽ chính cô ấy đã tìm được cách giải thoát cho chính mình đó là quên đi mọi thứ. Quên hết tất cả, hệt như lần đầu tiên cô ấy được sinh ra.”

Vui vẻ sống tiếp cuộc đời ngạo mạn vô tư hệt như cái tên của cô. Tư Mạn đã quên đi hai người từng khiến cô đau đớn. Hai người với sợi tơ duyên mãi mãi không thể nào đứt lìa.

-----

Nhận sự chăm sóc chu đáo cẩn thận từ người của Nghiêm gia, Tư Mạn dù không muốn khỏe cũng buộc phải khỏe sau ba ngày nằm nghỉ ngơi ở bệnh viện Nghiêm gia tại Tokyo. Chưa kể đến Nghiêm Luật luôn luôn dính chặt lấy cô không rời nửa bước, luyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời và Nghiêm Trạch thỉnh thoảng xuất hiện thăm hỏi bảo ban, an tâm để Nghiêm Luật canh chừng chăm sóc rồi rời đi thì mọi thứ đều khá yên tĩnh và thoải mái. Tư Mạn quả thực không ngờ đến ‘quỷ môn quan’ Nghiêm gia trong lời đồn lại là một nơi an tĩnh vui vẻ đến như thế này. Nơi có một đứa trẻ đáng yêu ngoan ngoãn, một người đàn ông dịu dàng chưa từng quát tháo, kèm theo đó là hai người đàn ông họ Hắc mặt lạnh vô cớ nhường nhịn cô. Ở đâu ra quỷ vương và tiểu tử chuyên ức hiếp người hay hai vị đại nhân như tử thần cầm lưỡi hái trong miệng đời đây? Cô thật sự hoài nghi đống thông tin cô mày mò được có bao nhiêu phần đáng tin cậy.

“Vị Chủ thượng này. Tôi có chút vấn đề cần nói....” Tư Mạn ngồi tựa lưng trên giường bệnh chơi trò chơi ghép hình cùng Nghiêm Luật nhìn Nghiêm Trạch ngồi trên ghế cách đó không xa an tĩnh đọc báo.

“Gọi tôi là Nghiêm Trạch.”

Tư Mạn ho khụ một tiếng, hoàn toàn đem đống thông tin mình có được vứt sau đầu. Ai bảo Nghiêm Trạch sẽ bắn chết kẻ dám gọi hắn một cách trắng trợn như vậy chứ? Bước ra đây.

“Chuyện là....Tôi nghĩ ngài đã sớm nhận ra tôi không phải là người cần tìm, tiểu Bánh Bao cũng là nhận nhầm mẹ rồi chứ? Vậy thì tôi ở đây, ăn không uống chùa không biết bao nhiêu. Tôi chí ít cũng có vài năm lăn lộn trong giang hồ. Nhìn qua một chút cũng biết được giá cả dịch vụ nơi này không hề nhỏ. Lại nói mạng tôi là nhờ ngài cứu về, lời cảm ơn cũng chẳng thể nào bù đắp hết. Thật sự tôi không biết bao nhiêu tiền mới có thể trả đủ...”

Nghiêm Luật nghe vậy liền nhào vào lòng ôm lấy Tư Mạn mếu máo:

“Luật không nhận nhầm Mama. Mama không phải trả tiền. Papa giàu lắm!!!”

Nghiêm Trạch gấp lại tờ báo, cầm lấy cây gậy bước về phía Tư Mạn. Lúc này cô mới thật sự để tâm. Chân trái của hắn có vấn đề gì?

“Em có nhìn thấy ấn chỉ ở gáy không?”

Chất giọng trầm thấp nam tính gần kề gương mặt khiến Tư Mạn hoảng hốt thụt lùi, vội vàng kiểm tra sau gáy rồi ngơ ngác hỏi: “Cái này là ấn chỉ sao? Tôi nghe James nói trước đây tôi thích rồng nên đi xăm....”

Sự ngây thơ và lời giả dối của James không khiến cho Nghiêm Trạch tức giận bởi vì lời kể của James vẫn còn đang khiến trái tim hắn rỉ máu.

“Luật! Ra ngoài đi.”

Nghiêm Luật hiểu hắn có chuyện phải bàn, liền ngoan ngoãn rời khỏi lòng Tư Mạn theo Hắc Miêu ra ngoài, để không gian cho hai người.

Tư Mạn thật tình nể phục Nghiêm Trạch. Có thể khiến bất kỳ ai từ đứa trẻ cho đến người già răm rắp nghe theo lệnh không hề có một chút chậm trễ.

Hắn nhìn cô ái vị, nhẹ nhàng bế cô ngồi lên chân, chậm rãi vuốt mái tóc dài kia vắt lên vai, để lộ cần cổ thiên nga và gáy trắng nõn với một ấn tính vĩnh viễn không thể xóa nhòa. Bàn tay nhẹ nhàng áp lên má cô, đôi môi cong kiêu hãnh kia trượt xuống vòm cổ, chạm vào da thịt non mềm kia. Mút nhẹ.

“Anh làm cái gì thế!!!”

Tư Mạn kinh hãi vì hành động của Nghiêm Trạch liền đẩy hắn ra nhưng vô ích. Bàn tay mạnh mẽ kia đã kịp trói chặt cô không cho cô cơ hội phản kháng. Tay còn lại nhanh chóng luồn vào trong áo, trườn trên da thịt non mềm tìm đến nơi gò bồng đảo thân quen.

“Buông tôi ra!!! Ai đó cứu tôi với!!!”

Bị Nghiêm Trạch sàm sỡ, Tư Mạn hoảng loạn la hét, thế nhưng lại khiến cho Nghiêm Trạch nổi lên dã thú liền đẩy cô nằm xuống đệm. Xé toạc áo bệnh nhân của cô. Cả thân lớn chớp mắt đè cô dưới thân, trói chặt hai tay cô trên đầu, đôi mắt đục ngàu một tầng xương kia ngắm nhìn đôi ngực phập phòng mà hắn đã thèm khát bao lâu.

“Em từ lâu đã là người của Nghiêm Trạch này, ấn chỉ kia là của tôi ban cho em. Thân thể này cũng là của tôi. Tôi cứu em, bao dưỡng em vì em là tâm can của tôi. Có bao nhiêu tiền cũng không thể trả nổi. Có hiểu không?”

Nói rồi hắn liền cúi đầu xuống hòng ngậm lấy môi sen của cô. Thời khắc thuần phục cô dưới thân từ lúc gặp lại cô hắn đã mong mỏi từng giờ phút. Không ai biết được hắn nhớ cô đến thế nào, nhớ đến từng hơi thở, đến mùi hương trên người cô, nhớ từ chiếc gối, tấm đệm vương mùi của cô. Hắn nhớ cô đến điên dại.

Thế nhưng cô lại không để hắn có cơ hội cưỡng hôn như lần trước liền quay mặt đi gào lên:

“Không phải. Tôi không phải cô ta! Tôi không phải là của bất cứ ai. Tôi là Tĩnh Tĩnh. Tôi chỉ là Tĩnh Tĩnh thôi. Làm ơn, đừng như vậy, xin đừng xâm hại đến tôi, xin đừng khiến tôi nhục nhã. Làm ơn thả tôi ra. Để tôi được tự do....” Lời van xin khẩn khiết thoát ra từ cổ họng nức nở theo từng giọt nước mắt đó khiến cho Nghiêm Trạch vô lực, đứng hình nhìn cô, giọng nói khàn đục:

“Tôi khiến em nhục nhã?”

Thật nực cười. Hắn lại khiến cho Tư Mạn của hắn thấy nhục nhã. Bao nhiêu cao ngạo, bao nhiêu áp đặt của hắn vì câu nói của cô mà bay đi. Bất lực buông tay rời khỏi người cô, lấy một tấm chăn vứt lên thân hình kiều diễm. Hắn quay đầu bước đi không nhìn cô lấy một lần.

Cô vẫn giống như trước, chỉ cần mở miệng sẽ khiến hắn tức giận đến phát điên buộc phải rời đi, nếu không hắn sẽ xuống tay với cô mất.

Tư Mạn ôm lấy chăn, nhìn bóng hắn khuất sau cửa mới có thể thôi run rẩy. Nghiêm Trạch vừa rồi như hiện nguyên hình là quỷ vương. Khiến cho cô run sợ, cũng khiến cho đầu cô như muốn nổ tung. Vừa rồi trong lúc hắn chế ngự, cô đã cảm nhận được điều gì đó đang diễn ra trong đầu. Tựa hồ như một thước phim về quá khứ. Quá khứ có hình bóng Nghiêm Trạch đó. Phải chăng quãng thời gian mà cô quên đi kia qua lời kể của anh trai và James thiếu vắng sự xuất hiện của người này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.