Chương 34-1: Vào ngục tối (1)
Khi đám người Nghiêm Trạch chạy về phía có ánh sáng mặt trời duy nhất của mật thất. Cũng là lúc bức tường phía sau đổ ập xuống, chặn đứng mỏi lối đi họ vừa đi qua.
Nơi duy nhất có ánh sáng cũng là nơi an toàn nhất trong mật thất này, Tạ Bân rất rõ địa hình nên ông cũng hẳn rõ nơi nào có thể bảo toàn mạng sống.
Chỉ là trong lúc chỉ đường, Tạ Bân trúng phải một ám khí trong mật thất lúc mở lối đi vào nơi an toàn. Ngay tại thời điểm bị ám khí cắm trúng vai, Tạ Bân vẫn nỗ lực mở đường mà không hề có chút biến sắc cho đến khi họ đặt chân vào nơi an toàn.
Hắc Báo là người đi sau cùng, phụ trách công việc ngăn chặn nguy hiểm phía sau ập tới.
Hắc Miêu vừa chạy vừa kiểm tra độ rung chuyển của mặt đất, địa điểm có đủ dưỡng khí cho mọi người.
Nghiêm Trạch bế Tư Mạn cùng Nghiêm Giác Siêu hỗ trợ Tạ Bân chặn ám khí.
Tất cả sáu người họ như một chiếc khiên chiến đấu. Vừa tiến vừa thủ, kết hợp ăn ý không cần một lời mà hướng đến địa điểm an toàn.
Nơi đó vừa đủ chỗ cho họ đặt chân xuống. Tường vữa cũng tạm thời ngừng rơi, tiếng lạch cạch nhỏ dần rồi ngưng hẳn. Trong mật thất sâu và lạnh, chỉ nghe thấy thanh âm của sỏi đá và bụi mù từng lớp dày đặc kèm theo hơi thở gấp gáp của sáu người.
“Chúng ta bị dồn đến đường cùng rồi.” Tạ Bận đưa tay chặn vết thương trên bả vai đang không ngừng rỉ máu nói.
Là người rõ nhất về mật thất, phát ngôn này vừa hay tuyên bố rằng, họ không cách nào thoát thân bởi mỗi ngã rẽ đều đã bị đá chặn đứng.
“Vị trí này tuy rằng an toàn, nhưng lại khiến chúng ta ngoại bất nhập nội bất xâm. Không cách nào liên hệ với bên ngoài. Hừm, xem ra tên Lex kia thật sự tốn không ít công sức.” Nghiêm Giác Siêu đưa tay gạt đi đám bụi trên vạt áo, ra vẻ bực bội nói.
Tư Mạn đứng xuống đất, chưa kịp nói lời cảm ơn với Nghiêm Trạch thì hắn đã bước về phía vách tường, lần mò kiểm tra gì đó.
“Báo, bộ đàm còn dùng được không?”
Hắc Báo ngay lập tức lấy bộ đàm sau lưng ra kiểm tra. Thế nhưng dù có làm cách nào cũng không thể dùng được. Ngay cả điện thoại di động cũng không thể dò được sóng. Khiến họ không khác gì lạc vào đảo hoang.
“Biết rõ nơi này không thể dùng thiết bị liên lạc như vậy. Tên Lex kia rốt cục có được tên gián điệp nào trong Nghiêm gia?” Hắc Miêu một tay băng bó cho Tạ Bân, một miệng lải nhải. Quả nhiên Lex đã chuẩn bị rất kỹ càng.
“Lão gia, chủ thượng. Xem ra Nghiêm gia đã quá nhẹ tay với những kỳ sát hạch ngạch trung thành. Sau khi ra khỏi đây, thuộc hạ sẽ lập tức truy tìm kẻ đó.” Hắc Báo vẻ mặt hệ trọng cung kính nói.
Ánh mắt Nghiêm Trạch và Nghiêm Giác Siêu lập tức trở nên sắc lạnh khiến Hắc Báo Hắc Miêu phải cúi đầu sợ hãi. Chính bởi lẽ hai người họ là người quản lý kỳ sát hạch, để lọt gián điệp đã là tội lớn như thế nào.
Tư Mạn nhận thấy rõ sắc mặt hai vị quan gia họ Nghiêm, nhất thời biết được ở bên cạnh đám người này tuyệt đối không nên mắc sai lầm. Nếu là ở ngoài kia, hai vị đệ nhị đệ tam này chắc chắn không thoát tội.
Cô chỉ biết nín thin nuốt nước bọt chờ hai vị kia ra phán quyết.
Đương lúc Nghiêm Giác Siêu sắp sửa mở miệng tuyên án thì Tạ Bân lập tức cất giọng oanh oanh phá tan bầu không khí lạnh lẽo kia:
“Ây dà, phải xem có ra được đây không cái đã. Chỉ chưa đến một buổi đã dồn hai vị chủ thượng vào đường cùng, xem chừng tên hổ kia đã tính toán kỹ lưỡng. Bây giờ còn quan tâm gián với rết làm gì?” Tạ Bân ra vẻ bất lương nói, trên mặt không hề có chút biểu hiện đau đớn mặc dù đang được xử lý vết thương. Biểu cảm này khiến Tư Mạn không khỏi nể phục.
Người này có phải bị mất thần kinh đau đớn rồi không?
“Tạ tiên sinh ít lời thôi. Ông đang hít hết dưỡng khí của tôi đấy.” Nghiêm Giác Siêu hừ lạnh một cái, vẻ mặt cũng không còn nghiêm nghị mà ngồi xuống một tảng đá, gác chéo chân nói.
Nghiêm Trạch để lại cho Hắc Báo, Hắc Miêu ánh mắt cảnh cáo khiến họ lập tức hối lỗi kính cẩn cúi đầu. Hắn ngồi xuống một tảng đá khác, nhắm mắt dưỡng thần.
Chỉ là lúc Nghiêm Trạch vừa nhắm mắt, bàn tay to lớn vươn về phía Tư Mạn.
Tư Mạn rõ ràng không hiểu ý tứ của Nghiêm Trạch, chỉ thuận tay lấy khẩu súng sau hông đưa cho hắn.
Mày Nghiêm Trạch lập tức nhíu lại. Tư Mạn biết không ổn, vội vã cất lại súng bước đến bên hắn cúi người nhỏ giọng:
“Chủ thượng, anh cần gì?”
Nghiêm Trạch không nói lời nào, chỉ kéo Tư Mạn ngồi xuống tảng đá bên cạnh hắn rồi lại tiếp tục dưỡng thần.
Tư Mạn ngơ ngác nhìn cổ tay bị hắn nắm đến đau điếng kia rồi lại nhìn sang đám người Tạ Bân đang không ngừng lải nhải bên kia.
“Vâng vâng, xin lỗi lão gia. Thuộc hạ sẽ lập tức nín thở, nhường lại bầu dưỡng khí cho ngài. Nhưng mà lúc sáng thuộc hạ có ăn hơi nhiều, hậu môn mà có lỡ thở thì mong lão gia rộng lòng tha thứ.” Tạ Bân phớ lớ nói.
“Ông....” Nghiêm Giác Siêu cùng Hắc Báo, Hắc Miêu đến là cứng họng với Tạ Bân, ngay lúc này rồi vẫn không bỏ được cái thói không đứng đắn. Kết cục Nghiêm Giác Siêu chốt hạ:
“Trẻ không chơi, già đổ đốn. Chẳng hiểu nổi tại sao đầu não ông lại có thể tỷ lệ nghịch với tính cách như vậy.”
“Lão gia, ngài thật biết cách làm tổn thương trái tim nhỏ bé của thuộc hạ mà. Chẳng phải hai mươi năm cuộc đời thuộc hạ cống hiến cho ngài đấy sao. Ngài được hưởng bao nhiêu mỹ nhân trên đời, còn thuộc hạ đã gần bốn chục mùa lúa trổ thì luôn giữ gìn tấm thân trinh trắng, ngay cả bàn tay phụ nữ cũng chưa nắm lấy một lần vì cống hiến cho ngài. Hức, càng nghĩ càng oan ức mà.” Tạ Bân vừa nói vừa túm lấy tay áo Hắc Miêu ra vẻ uỷ khuất.
Cảnh tượng hết sức bi ai a.
“Này này, lão quân sư thối, lúc Trạch hai mươi tuổi ta đã chẳng cho ông một cô người mẫu đó sao. Còn chê ỏng chê eo giờ lại trách ta. Đúng là ăn cháo đá bát.” Nghiêm Giác Siêu đã hoàn toàn vứt hình tượng người đàn ông lãnh đạm lạnh lùng sang một bên. Bây giờ chỉ thấy một người đàn ông trung niên đang sừng cồ lên chửi bới. Giọng nói vang vọng khắp mật thất kia đúng là doạ người.
“Hứ, cho người ta cũng không có tâm. Ả đàn bà đó chỉ được cái đẹp, tính tình không khác gì yêu quái mà cứ thích tỏ vẻ thanh cao. Thuộc hạ đâu phải Tôn Ngộ Không lúc nào cũng có thể bắt yêu quái hiện nguyên hình đâu.”
“Ông....”
Đương lúc ngoài kia đạn bắn, quân đội bao vây, lại còn bị hàng tấn đá và đất vùi lấp trong mật thất ẩm thấp tối tăm. Hai con người mà chỉ cần nhắc đến tên đều khiến người ta rùng mình lại gân cổ lên như trẻ con chửi bới om xòm không ra thể thống gì.
Bất giác khoé môi Tư Mạn cong thành một nụ cười.
Thì ra Nghiêm Gia cũng có những lúc như vậy.
Chỉ là Tư Mạn không biết, nụ cười này của cô đã đi vào tầm mắt Nghiêm Trạch. Nơi con ngươi sâu như động không đáy kia vừa cất dấu một nụ cười xinh đẹp.
Tư Mạn đứng ngẩng cổ nhìn lỗ thông hơi duy nhất nằm phía trên cao hướng ra bầu trời, chẳng biết nói gì chỉ biết phán một câu.
“Không ngờ bầu trời qua cái lỗ nhỏ có thể đẹp như vậy.”