Sớm muộn Nghiêm Giác Siêu cũng sẽ biết cô không phải Là Vivian thế nhưng mặc nhiên cô không quan tâm đến, chỉ cần đạt được mục đích, hôm nay cô đối phó được với ông ta không tin ngày mai lại không thể.
Đặt Tư Mạn lên đùi, đan lọn tóc mềm mại của cô vào tay, Nghiêm Trạch đợi cô ăn xong bánh ngọt trầm trầm hỏi:
“Tại sao không muốn anh thấy?”
Từ trước đến nay, phàm là khi cô giở trò đều không bao giờ để hắn nhìn thấy, luôn cố ý tránh hắn đi.
“Vì em muốn trong mắt anh em lúc nào cũng tốt. Trong mắt người khác em có thể xấu xa, có thể gạt tiền lừa bạc nhưng em không thể làm điều đó trước mặt anh. Có thể là vì em không đủ khả năng lừa được anh, cũng có thể vì....” Nói đến đây cô bỗng dưng ngập ngừng.
Mày Nghiêm Trạch hơi nhíu, đang nói nửa chừng sao lại không nói nữa?
Tư Mạn mỉm cười, nụ cười sáng ngời như mặt trời chu môi đặt lên môi hắn một nụ hôn chuồn chuồn đạp nước, hai má ửng hồng nói to:
“Vì em yêu anh.”
Ba chữ này phát ra từ miệng Tư Mạn đi đến đối tượng nghe là Nghiêm Trạch hệt như một gậy của chúa trời giáng xuống trần thế làm sáng bừng cả một vùng trời. Trong mắt Nghiêm Trạch tràn ngập tinh quang hệt như sao sáng giữa đêm, khóe môi chầm chậm cong lên một nụ cười, bàn tay siết chặt lấy cô vào trong lòng nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn. Mọi cảm xúc trong cơ thể dâng trào lẫn lộn trái phải, hắn không biết dùng từ gì để diễn tả, chỉ biết ôm lấy cô như muốn trạm khắc vào cơ thể.
Thì ra đây gọi là hạnh phúc.
Chỉ là cả hai đều không biết, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng Tư Mạn mở miệng nói câu đó. Có thể thời gian làm mai một, cũng có thể cuộc đời trớ trêu trói chặt yêu thương. Một sớm mai nào đó, cô còn có thể nói cho hắn nghe câu nói đó lần nữa không?
Hai lăm tháng hai, một ngày đặc biệt. Nó đặc biệt vì hai lý do đó là ngày sinh nhật của Nghiêm Trạch cũng chính là ngày này năm ngoái Tư Mạn và hắn gặp nhau. Vì tính chất tương ngộ tình yêu này nên Tư Mạn chịu khó xuống bếp trổ tài làm bánh kem. Nghiêm Trạch vẫn vậy, không thích tiệc tùng ồn ào cho nên cô mới muốn tổ chức một đêm sinh nhật ấm áp cho hắn, nghe Sam nói qua. Từ lúc mẹ Nghiêm Trạch qua đời, hắn không còn biết đến khái niệm sinh nhật là gì nữa.
Chỉ là Tư Mạn mất công chuẩn bị nhưng Nghiêm Trạch bận việc từ chiều đến tối vẫn không thấy mặt đâu. Vào thời điểm đầu năm, số lượng mối làm ăn tăng đến chóng mặt, giao tranh giữa các gia tộc nổ ra không ít vì dành giật nhau những đầu mối tốt. Nghiêm gia lãnh đạo một vùng, vừa làm ăn, vừa làm quan tòa xử trí, công việc của một chủ thượng ngổn ngang lại không có sự giúp sức của Hắc Báo, Hắc Miêu khiến cho Nghiêm Trạch việc chồng việc, không có lấy thời gian để nghỉ ngơi. Hơn lúc nào hết, Tư Mạn thật mong hai người đó có thể an toàn quay lại Nghiêm phủ.
Lúc Nghiêm Trạch xong việc trở về thì cũng đã là nửa đêm, những tưởng Tư Mạn đã yên giấc thì thấy cô ngồi bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài ngắm đêm đen, dáng vẻ ầm trầm suy nghĩ, trên bàn nhỏ là một chiếc bánh kem tròn đơn giản được rải chocolate và một ít nến không được thắp sáng. Hắn bước đến choàng áo khoác lên vai cô, ôm vào lòng hỏi:
“Sao còn chưa ngủ, giờ này vẫn muốn ăn bánh kem sao?”
Tư Mạn giật mình quay đầu, vừa nhìn thấy hắn đã rõ hắn ngay cả sinh nhật của mình cũng không nhớ liền trĩu môi:
“Hôm nay là sinh nhật anh nên em làm bánh. Chờ anh từ chiều đến giờ đấy.”
Nghiêm Trạch trầm mặc nhìn đồng hồ. Đúng là sinh nhật hắn.
Hắn không nói không rằng lấy một miếng bánh kem nhét vào miệng. Chậc, kem hơi ngọt, bánh sao lại có vị mặn. Bên ngoài vẫn điềm nhiên hỏi:
“Quà đâu?”
Tư Mạn đứng hình vì cách đón nhận lãng xẹt của hắn, đúng là khúc gỗ không lãng mạn gì cả. Cô hừ mũi lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ chìa ra trước mặt hắn:
“Anh cái gì cũng có, chẳng thiếu cái gì cho nên em muốn tặng anh thứ độc nhất vô nhị, là thứ tự tay em làm ra.”
Nghiêm Trạch nhận lấy mở nắp thì thấy một chiếc đồng hồ có dáng vẻ y hệt chiếc đồng hồ vạn năng của Tư Mạn, chỉ là kích thước lớn hơn và dây màu đen nam tính, bề mặt phẳng có một hình con thiêu thân nổi ở bên trên.
“Con thiêu thân này tượng trưng cho Ephemera mà em đích thị là E, anh đeo chiếc đồng hồ do E làm ra thì anh chính là người đàn ông của Ephemera này. Tính năng của nó không hề thua kém cái của em và nó cũng có thể kết nối anh và em.” Tư Mạn vui vẻ nói. Để làm ra chiếc đồng hồ này, cô phải dấu Nghiêm Trạch mỗi ngày trốn biệt trong phòng nhờ Sam vận chuyển không ít công cụ từ bên ngoài vào hỗ trợ cô tạo ra sản phẩm, công sức cũng không hề ít.
Nghiêm Trạch không vội đáp mà đeo hẳn đồng hồ vào tay, chẳng trách hằng đêm đều ôm lấy tay hắn ngủ đo đến mấy vòng, đồng hồ đeo vào liền vừa khít. Môi hơi nhướn lên liền xoay một vòng đẩy cô xuống giường đè lên thân, không khách khí cúi xuống ngậm lấy môi cô thay lời cảm tạ.
Cách biểu hiện phấn khích của Nghiêm Trạch có chút khác người. Thay vì nói lời cám ơn, hắn sẽ nghiền cô bằng cách khai hỏa nhục dục. Từ khi biết trải qua khoái cảm cùng cô là một điều tuyệt vời như thế nào, hắn đâm ra đam mê, đầu óc chỉ nghĩ đến cách khiến cô đạt đỉnh, đó chính là lời cám ơn chân thành nhất. Nhưng lúc này lại không thể gây hại cho đứa nhỏ. Hắn đành ngậm đắng nuốt cay chỉ hôn cô ngấu nghiến nhưng thân thể lại không ngừng nóng dần lên.
“Dừng lại đi! Thêm chút nữa cả hai đều sẽ chịu không nổi.” Tư Mạn nhắc nhở bên tai Nghiêm Trạch khiến hắn thôi mút lấy cổ cô. Từ từ nhả ra thở một hơi ôm cô vào lòng.
“Em giống như thuốc phiện, khó có thể cai.”
Nghe Nghiêm Trạch nói câu này Tư mạn bỗng dưng phì cười. Người đàn ông này thật quá đỗi đáng yêu. Ý nghĩ này cũng chỉ có một mình cô dám nghĩ.
“Em có chuyện muốn nói với anh.” Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn: “Ngày mai....hãy để em gặp Lex.”
Suốt thời gian qua, số lượng thời gian Lex đến tìm cô đã lên đến con số mười. Hắn ở bên ngoài cùng đám người của mình lượn lờ trước cổng, vốn dĩ hai bên đã từng đối chọi một sống một chết. Cho nên cảnh tượng hai bên đối địch nhìn thấy nhau liền xù lông muốn công kích nhưng vì hai vị chủ bế quan nên đành gồng mình nín lặng, chuyện này đương nhiên tới được tai Tư Mạn. Cô hận Lex nhưng người cô thương vẫn là hắn, người thân duy nhất cũng là người một tay cõng cô lớn. Mười lăm năm trốn chạy khỏi hắn chưa từng quay đầu, nhưng bây giờ đã đến lúc cô phải đối diện với sự thật, cô đã không còn là đứa trẻ bảy tuổi nữa rồi.
Sắc mặt Nghiêm Trạch trầm xuống, dường như chìm trong bóng tối, bàn tay khẽ siết chặt lại thành quyền, một nỗi lo sợ vô hình dường như muốn nhấn chìm hắn.
“Em đã muốn, anh cũng không ngăn cản.” Mâu thuẫn trong lòng nhưng ngoài miệng lại thuận ý cô. Rõ ràng hắn rất muốn lấy cái uy của mình cấm đoán anh em họ gặp nhau, nhưng nhìn sắc mặt của cô, hắn không đành lòng. Chuyện gì cần biết sớm muốn cũng biết.
Tư Mạn mỉm cười chui vào lòng ngực kia hít một hơi rồi thiếp đi không hề nhìn thấy sắc mặt tối sầm của Nghiêm Trạch.