Buổi sáng đầy nắng, hơi thở thiên nhiên hòa lẫn trong vạn vật, đến cả chiếc lá héo úa cũng trở nên đầy sức sống, vươn mình đón lấy nhịp sống. Chỉ là trong thủ phủ Nghiêm gia, tất thảy trên dưới đều không có chút sức sống, mặt mày ai nấy tối đen như mực, hệt như nơi đây không tồn tại mặt trời.
Duy chỉ có một người vừa mới đến, tất bật chạy đi tìm Nghiêm Trạch mà không để ý thần sắc chúng nhân là Kyle Parker, biểu hiện phấn khởi, niềm vui lộ rõ.
Chính vì là bạn chí cốt từ thuở thiếu thời của Nghiêm Trạch, cho nên Kyle mới có thể tùy tiện ra vào, đi đây đi đó không ai ngăn cản.
Kyle vận cả thân âu phục gọn gàng, mái tóc vuốt ngược lộ rõ một con người kỹ tính cầu kì, dáng vẻ thanh tao lại phong lưu một đường thẳng tắp đến phòng họp, bên trong vừa vặn kết thúc buổi họp sáng. Kyle cũng thật biết chọn thời gian, hắn biết rõ thời gian nào có thể gặp được Nghiêm Trạch.
Người nhà Nghiêm gia từ bên trong bước ra ngoài, nhìn thấy Kyle liền cung kính cúi đầu chào. Trước khi trở thành nghị sĩ, Kyle là kẻ máu mặt như thế nào ai cũng hiểu rõ, cho nên hắn mới có thể bên cạnh Nghiêm Trạch cho đến bây giờ. Chính vì lẽ đó, đối với giới hắc bang, Kyle có thân phận khá cao, cung kính là điều dễ hiểu.
Kyle đứng bên ngoài, đang tính toán gõ cửa thì bên trong liền vang lên giọng nói của Hắc Miêu:
“Cô ấy hôm qua thức cả đêm, có lẽ không ngủ được, cũng chỉ ăn một bữa chống đói.”
Cô ấy?
Kyle thoáng kinh ngạc, người bọn họ nói đến là ai?
“Hay là đổi món khác xem sao?” Giọng nói vốn trầm lạnh của Hắc Báo lúc này có chút hòa hoãn, lộ rõ vẻ lo lắng.
“Người ta là không muốn ăn, cả tháng trời bị nhốt, căn bản nuốt không trôi.” Hắc Miêu đáp.
“Lâu như vậy cũng không chịu mở miệng cầu xin, cô ta cũng thật cứng đầu.” Hắc Báo hừ lạnh nói.
“Cô ta cứng đầu y hệt chủ thượng lúc nhỏ....” Mới nói đến đây, Hắc Miêu biết sai lập tức im bặt.
Kyle nhịn không được liền đẩy cửa bước vào.
“Là ai có thể cứng đầu làm phiền đến hai vị?”
Vừa bước vào Kyle đã nhìn thấy Hắc Miêu Hắc Báo đứng bên cạnh Nghiêm Trạch đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Cuộc hội thoại kia không có tiếng Nghiêm Trạch, ngỡ rằng Nghiêm Trạch không có ở đây, Kyle mới tùy tiện xông vào.
Nhìn thấy cái nhíu mày của Nghiêm Trạch, Kyle liền cười xòa hối lỗi:
“Là tôi nghĩ chỉ có Báo, Miêu ở đây, không ngờ anh cũng ở đó.”
“Ngài nghị sĩ.” Hắc Báo, Hắc Miêu cúi đầu, liền đi rót trà mời hắn: “Ngài đột ngột ghé qua không báo trước để chúng ta ra ngoài tiếp đón.”
“Không sao, tôi tới chơi là chính, không dám phiền đến hai người.” Tuy rằng là nói chuyện với Hắc Miêu nhưng mắt Kyle lại hướng về Nghiêm Trạch đang vừa uống trà vừa chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, một cái liếc mắt cũng chẳng thèm liếc Kyle lấy một cái.
“Trạch! Tôi đến là vì cậu, sao một câu chào cũng không có?”
“....” Nghiêm Trạch một chút phản ứng cũng không có.
Kyle cắn môi, bực bội đứng phắt dậy, bộ dạng vô cùng uyển chuyển, ánh mắt chớp một cái đã tràn ngập đào hoa nói: “Người ta....là vì nhớ cậu.” Kyle tỏ vẻ giận dỗi nói, khuôn mặt nam tính hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ giận dỗi trẻ con của hắn, khiến cho Hắc Báo, Hăc Miêu suýt chút nữa nôn hết bữa sáng.
Quả nhiên dáng vẻ này làm cho sắc mặt lạnh tanh Nghiêm Trạch trở nên đen thui, hắn cau có: “Ngồi xuống và im mồm, cậu có tin tôi bắn chết cậu không?”
Hắc Báo, Hắc Miêu tuy rằng không ưa nổi điệu bộ của Kyle, nhưng không thể không công nhận, suốt thời gian qua, chỉ có Kyle mới có thể khiến Nghiêm Trạch đổi sắc, không quá chú tâm vào việc khác.
Những ngày này Nghiêm Trạch đều giữ bản mặt lạnh như tiền, thủ phủ tưởng chừng như sắp đóng băng, có Kyle đến có lẽ hắn sẽ hòa hoãn được phần nào.
“Phải vậy chứ, tôi đâu phải vong hồn, đâu cần coi như không nhìn thấy như vậy.” Kyle trở về với vẻ đứng đắn, thỏa mãn bước tới phía sau Nghiêm Trạch nhìn vào màn hình.
“Cũng đã lâu không thấy cậu chuyên tâm đến mức không nhìn thấy tôi, là vì công chuyện gì đây?”
Mắt Kyle vừa chạm đến hình ảnh cô gái đang ngồi bó ngối trên giường trong căn phòng nhỏ tối đen như mực liền đổi sắc, ánh mắt sáng ngời của hắn bỗng đen lại. Thoảng qua chút nghi hoặc:
“Đây là?”
Hắc Miêu nhìn thấy vẻ mặt này, liền bước tới một bước, ôn tồn giải thích.
Nhận ra cô gái kia chính là người đã hạ hắn trước đây, từng nhớ hắn đã muốn phục thù nhưng bấy lâu không có cơ hội trở về thủ phủ, không ngờ đến lúc quay về cô ả vẫn còn ở đây. Không những không bị đuổi đi mà khi cô bỏ trốn, Nghiêm Trạch lại dùng hạ sách này buộc chân cô lại.
Sắc mặt Kyle không được tốt, mày cũng nhíu lại. Hắn trầm trầm cất giọng:
“Xạ thủ súng bắn tỉa tôi biết không ít, cô ta cũng chỉ là một trong số đó, tôi tìm cho cậu vài người là được. Đâu cần phải cầm chân một kẻ ngang bướng như cô ta?”
Nghiêm Trạch đặt ly trà xuống, gập máy tính. Đưa tay ra.
Hắc Báo hiểu ý liền đặt một điếu thuốc vào tay hắn, cẩn thận châm lửa.
Nghiêm Trạch tiến về phía cửa sổ, rít một hơi.
Làn khói trắng xóa tung lên không khí, cuộn mình trong ánh mắt lạnh lẽo cô độc của hắn. Ánh dương đạp qua bờ vai cao lớn, đổ bóng hắn trên nền cẩm thạch. Trong hư ảo, Kyle nhìn thấy dáng vẻ đơn độc của hắn, tựa như muốn gồng gánh cả thế giới không cần ai ở bên cạnh. Dáng vẻ này khiến mày Kyle nhíu chặt, tâm khảm không khỏi bi thương.
“Tôi không cần cậu tìm xạ thủ, tôi tệ đến mức phải nhờ đến cậu sao?” Nghiêm Trạch quay đầu, lộ ra khuôn mặt tuấn tú nhưng thần sắc u ám.
“Nếu vậy cậu giữ cô ta lại làm cái gì? Nghiêm gia vốn không cần đến đàn bà.”
Câu hỏi này như một phát súng bắn vào Nghiêm Trạch, hắn thoáng đứng hình. Điếu thuốc trên tay cháy đến ngón tay hắn, đụng vào da thịt nhưng hắn lại không chút phản ứng.
“Nghiêm Trạch!” Kyle vội vàng lấy điếu thuốc vứt sang một bên, cầm lấy ngón tay bị một chút bỏng đó lo lắng.
Nghiêm Trạch đẩy Kyle ra, thờ ơ đáp: “Làm tình tốt.”
Một câu này của Nghiêm Trạch khiến Hắc Báo, Hắc Miêu sặc nước bọt, oán hận không thể thổ một ngụm huyết mà chết cho rồi.
“Cậu....cậu.” Kyle kinh ngạc đến độ mắt sắp lồi hết cả ra, môi run run: “Cậu và cô ta đã ngủ với nhau???”
Hắc Miêu đập tay lên vai Kyle, vô cùng đồng cảm nói nhỏ: “Lăn cùng nhau đến ba ngày ba đêm không nghỉ.”
Kyle đứng không vững như chực ngã, thông tin này đối với hắn là cú sốc quá lớn, ai nhìn vào lại tưởng rằng con gái hắn vừa bị người ta cướp đi trinh tiết.
Thế nhưng không ai nhìn ra, bàn tay nắm chặt thành quyền của Kyle.
“Đến phòng biệt giam.” Nghiêm Trạch không để dáng vẻ của Kyle vào mắt, trực tiếp bước ra ngoài.
Kyle thừ người một chút, ánh mắt liền linh động trở lại, hắn bật người dậy lao theo Nghiêm Trạch, ánh mắt lộ rõ chút sắc đỏ.