Đoàn xe Nghiêm gia dừng bánh trên đợt tuyết dày cộm, bên ngoài hàng dài người mặc lớp áo dày cúi đầu trước đoàn xe. Đứng đầu là một người đàn ông cao gầy, khuôn mặt trắng bệch dẫn đoàn lớn giọng hô:
“Cung nghênh chủ thượng.”
Cẩn thận mở cửa xe, Hắc Báo, Hắc Miêu cung kính cúi đầu chờ Nghiêm Trạch bước xuống. Dáng vẻ cao ngạo, sắc mặt lãnh khí, đôi mắt tàn khốc là nét đặc trưng của Nghiêm Trạch. Hắn vừa bước xuống, tập thể người cúi đầu thấp hơn một đoạn. Người kia nâng đầu cung kính vài câu liền hướng tay dẫn đường cho Nghiêm Trạch. Đám Nghiêm Trạch đạo mạo bước đi giữa bốn bề gió lạnh. Tư Mạn ngồi bên trong vô tư bước ra, theo sau Hắc Báo, Hắc Miêu mà đi vào, bỏ qua ánh mắt tò mò đến mức quen thuộc của những người xung quanh.
Con đường đi đã được làm sạch sẽ, không dính một chút nước. Cơn gió lạnh khiến Tư Mạn tỉnh táo, tập trung nhìn về phía trước. Đập vào mắt là khung cảnh một nhà máy rộng lớn với khối kiến trúc đồ sộ nằm cô đơn giữa núi tuyết được bao phủ bởi một màu trắng xóa.
Tư Mạn mở to mắt ngước nhìn thiết kế của nhà máy, mức độ hoạt động của nó không thể dùng từ ngữ để diễn tả hết. Số lượng công nhân không quá nhiều, ai nấy đều tập trung vào công việc của mình, tỉ mỉ đến từng công đoạn, mọi hành vi đều thể hiện sự chuyên nghiệp.
Tiếng máy móc hoạt động va đập vang lên trong không gian theo một trật tự nhất định. Mùi hóa chất thoang thoảng trong gió, khi bước vào nhà máy, Tư Mạn cảm nhận được một luồng điện chạy qua cơ thể làm cô giật mình. Nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn thấy người xung quanh bình thường, cô lại nghĩ bản thân không chịu được lạnh. Chỉ là nghĩ nửa ngày cũng không ra. Nơi đây rốt cuộc là nhà máy sản xuất cái gì?
Đám người Nghiêm Trạch vừa vào bên trong, một người phụ nữ trẻ mặc một bộ áo dày cộm, mắt đen da trắng của một người phụ nữ châu Á, khuôn mặt son sắc xinh đẹp lộ dưới lớp mũ dày tất bật bước tới, nhìn thấy Nghiêm Trạch liền cung kính cúi đầu:
“Kate cung nghênh chủ thượng, phía nhà kho có chút việc, không kịp ra đón, hy vọng ngài không chê trách.” Giọng nói nhu mì thướt tha, lại có chút quyền uy mạnh mẽ, đúng chuẩn phụ nữ hiện đại vừa cương vừa nhu.
Tư Mạn đứng đằng sau Hắc Miêu, nhìn thấy Kate liền giật mình thụt lùi một bước trốn sau Hắc Báo, tóm lấy áo hắn.
“Chuyện gì?” Hắc Báo mặt lạnh hỏi, lại bắt gặp ánh mắt trốn tránh của Tư Mạn là lần đầu nhìn thấy thì càng tò mò.
Tư Mạn cơ bản không thể nói cho Hắc Báo biết, người phụ nữ tên Kate lúc ở Mỹ đã từng bị cô đánh ngất rồi giả dạng moi thông tin. Trước đây Kate là chuyện gia hóa học về chất độc, không hiểu tại sao lại xuất hiện ở đây.
“Đưa tôi thứ cần xem.” Nghiêm Trạch không buồn để ý đến vẻ đẹp như hoa sen trong tuyết của Kate, chủ đề nhắm thẳng vào việc chính, hắn đặc biệt ghét dây dưa lắm lời.
“Vâng, mời ngài đi lối này.” Biết rõ cách làm việc của hắn, Kate không nói nhiều, cung kính dẫn đoàn người Nghiêm Trạch đi vào sâu bên trong.
Người đàn ông đón Nghiêm Trạch lúc nãy đưa cho mỗi người một chiếc áo khoác và mũ bảo hộ, nhất tề nhấn mạnh cách sử dụng. Đến khi đưa cho Tư Mạn, người phụ nữ duy nhất trong đoàn Nghiêm gia liền phân vân một chút. Định mở miệng hỏi cô liền bị ánh mắt Hắc Báo dọa cho mất hết can đảm, vội vàng đưa cho cô rồi lùi lại phía sau.
Nhận ra hành vì khác thường của người đàn ông. Kate đảo ánh mắt về phía sau Hắc Báo, lúc này mới nhìn ra Tư Mạn đang đứng ngay phía sau, ánh mắt phi thường tránh né. Nhịn không được mới lên tiếng:
“Vị này là?”
“Thuộc hạ của tôi!” Nghiêm Trạch mặc xong áo bảo hộ, đáp gọn một câu, nhìn về phía Tư Mạn đang một mực che mình sau lưng Hắc Báo thì lập tức nhíu mày, giọng đặc biệt hạ xuống đến âm độ: “Làm cái gì đó. Mau lại đây!!!”
Khi không lại bị quát, Tư Mạn thậm thụt nửa ngày mới dám bước tới.
Nghiêm Trạch không hài lòng đoạt lấy áo và mũ bảo hộ, cẩn thận mặc vào cho cô, sửa sang sao cho đúng quy cách. Tư Mạn cơ bản một ngón tay cũng không động tới, mặc cho Nghiêm Trạch muốn làm gì thì làm, việc quan trọng bây giờ là tránh ánh mắt sắc bén của Kate.
Hành vi này đối với người Nghiêm gia đã là vô cùng bình thường. Nghiêm Trạch ngoài Tư Mạn ra, không có hành vi nhún nhường chăm sóc với người thứ hai. Nhưng đối với người ở nhà máy, nhất là Kate lại hết sức không bình thường.
Nghiêm Trạch mặc xong cho Tư Mạn, cũng không để ánh mắt Kate vào đầu, cùng cô bước vào gian chính công xưởng.
Xưởng sản xuất này có diện tích rất lớn, máy móc thiết bị tối tân hiện đại, cách thức hoạt động và làm việc đều có trật tự bài bản nhất định. Trước mỗi lối đi đều có bản đồ, trong đó có đề cập đến chức năng của từng gian nhà. Đi quanh xưởng một vòng, Tư Mạn ngờ vực một chút rốt cục kéo Hắc Miêu hỏi nhỏ:
“Công xưởng này sản xuất thứ gì?”
Dạo quanh một hồi như vậy, cũng không đoán ra được, Hắc Miêu không khỏi thất vọng đáp: “Đây là nhà máy điện hạt nhân của Nghiêm gia, một trong ba nguồn sống chính của chúng ta.”
Tư Mạn mắt sáng như tia chớp, sực nhớ ra quả thật Nghiêm gia có một nhà máy điện hạt nhân, cơ ngơi của Nghiêm gia chính là bắt nguồn từ nhà máy này mà ra.
Cô liền đưa ánh mắt xa xăm nhìn Nghiêm Trạch đang lãnh đạm bước đi.
Nhà máy điện này vốn dĩ bất khả xâm phạm, một con ruồi cũng khó lọt, là căn cứ mật của Nghiêm gia không phải ai cũng có thể vào được, vậy mà Nghiêm Trạch lại để cô tùy ý đi theo, không chút e dè kiêng kị, trong lòng thoáng nảy sinh một ý niệm. Người đàn ông này đối với cô hoàn toàn tin tưởng đến mức nào?
Bước vào căn phòng kín được ủ ấm bằng máy sưởi. Kate dẫn đám người Nghiêm Trạch bước qua ba căn phòng được bảo mật bằng quét mã vân tay và mắt của cô, xem ra thứ mà Nghiêm Trạch muốn xem kia vô cùng quý giá. Được lưu giữ ở miền cực lạnh và bảo quản trong công xưởng với chế độ bảo mật tuyệt đối. Cô thực tò mò. Đó rốt cuộc là thứ gì.
Đến căn phòng cuối cùng. Người của Nghiêm gia đều được lệnh đứng bên ngoài canh chừng, Nghiêm Trạch chỉ đặc cách Hắc Báo, Hắc Miêu cùng Tư Mạn vào bên trong. Càng với sự bất thường này, mức độ chú ý của Kate vào Tư Mạn càng cao, khiến cho cô hoảng sợ lộ rõ thân phận ngay lúc này.
Đứng trước một cái rương lớn họa tiết rồng đỏ. Kate bấm một hàng mật mã bên cạnh cái rương kia, lập tức bên trong vang lên một tiếng ‘ting’
Rương đỏ phát sáng qua ánh mắt chúng nhân, bên dưới thân từ từ được nâng cao. Nắp rương kêu lạch cạch vài tiếng liền mở tung ra. Bên trong phát sáng một ánh tinh quang rồi lấp ló một chiếc hộp thủy tinh nhỏ. Bên trong đựng một tấm chip với các đường điện tử nối nhau to vừa một quyển vở.
Từ con chip phát lên tia sáng lạ thường. Như một tấm gương soi chiếu bề mặt vạn vật. Tư Mạn bước lên bên cạnh Nghiêm Trạch nhìn thật kĩ nó.
Kate mở nhẹ hộp thủy tinh, đeo găng tay lấy con chip kia ra, đặt trước mặt Nghiêm Trạch nói:
“Đây là thứ ngài cần. Chip điều khiển tàu ngầm Đại Dương.”
Chip điều khiển? Tàu ngầm Đại Dương?
Đó chẳng phải là tàu ngầm hạt nhân của Mỹ đã biến mất vài năm trước hay sao?