“Từ lúc gặp Bối Tư Mạn cho đến bây giờ, cô ấy luôn nằm trong tầm mắt của chủ thượng, trốn chạy cũng không thoát, sao có thể nói đưa đi là đưa đi ngay được. Anh không thấy sự việc hôm nay sao?”
Lời Hắc Báo là tâm tư của Hắc Miêu, họ là người rõ nhất vị trí của Tư Mạn trong lòng Nghiêm Trạch, Nghiêm Trạch có thể không màng nguy hiểm cứu cô, an bài cho cô ở bên hắn suốt đời, không ai có thể đưa cô đi dưới mí mắt hắn.
“Tôi biết, nhưng đây là cách duy nhất để bảo hộ cho đứa trẻ, cũng là bảo toàn mạng sống cho Bối Tư Mạn.” Hắc Miêu khổ tâm nói: “Lão gia nếu biết đến sự tồn tại của đứa trẻ này, cùng lắm sẽ cho người âm thầm phá bỏ nó, nhưng nếu biết Bối Tư Mạn là ai, anh có chắc chủ thượng sẽ bảo vệ được cô ấy hay không? Chủ thượng là người tàn nhẫn, nhưng sẽ không tàn nhẫn đến mức ra tay với chính người đã sinh ra mình, cho nên bất cứ ai trên thế giới này đều có thể sợ chủ thượng ngoại trừ lão gia.”
Nghiêm Giác Siêu là kẻ tự phụ, ông ta xây dựng ngai vàng cho mình chính là muốn một tay che cả bầu trời, sắp đặt mọi thứ thuận theo ý mình, đối với chuyện máu mủ của nhà họ Nghiêm, ông đương nhiên sẽ tùy cơ mà xử lý, không cho bất kỳ một giọt máu nào của ông ta rơi ra bên ngoài, điều này có ai trong Nghiêm gia còn không rõ.
“Hãy nhìn Nghiêm Chính mà làm gương, chúng ta cũng không thể giả vờ như không biết. Nếu không xử lý, Bối Tư Mạn sẽ là thất bại tiếp theo.” Hắc Miêu vỗ vai Hắc Báo nói.
Nghiêm Chính là bí mật lớn của Nghiêm gia, kể từ khi bước chân vào nhà họ Nghiêm, Tư Mạn đã dùng mọi cách moi thông tin về người này nhưng bất thành, anh ta giống như chưa từng tồn tại, mọi thông tin đều là ẩn số.
Ẩn ý trong từng câu nói, Hắc Báo đều hiểu rõ, trầm mặc một chút mới gật đầu: “Được, tôi sẽ cùng phối hợp đưa cô ấy đi. Bối Tư Mạn đã từng cứu chúng ta, tuy rằng con người không thật thà nhưng không phải là người xấu, tôi hi vọng có thể sinh ra đứa trẻ an toàn. Đợi khi chủ thượng có thể nắm hoàn toàn cục diện, lão gia không thể nào khống chế được nữa, lúc đó hẵng đưa Tư Mạn trở về.”
Cả hai người ngầm thỏa thuận, nhìn về phía Nghiêm Trạch đã thay đồ xong, gọi người chuẩn bị phương tiện quay trở về. Lần này trực thăng đã bị điều đi hết, tổn hại không ít, cho nên chỉ có thể đi xe trở về.
“Không thể trì hoãn quá lâu, chủ thượng luôn theo sát Bối Tư Mạn, có thể sẽ sớm nhận ra bất thường.” Hắc Miêu rút ra một điếu thuốc đặt lên môi châm lửa. Để cho bên kia tự an bài, hắn rốt cục cũng nghỉ ngơi được một chút
Hắc Báo nhận lấy điếu thuốc khác, rít một hơi, nhíu mi tâm: “Nếu Bối Tư Mạn đột ngột biến mất, chủ thượng chắc chắn sẽ như hôm qua, lao đầu tìm kiếm. Ngài ấy vốn không biết bỏ cuộc hay thất bại là gì, có thể sẽ trực tiếp lục tung trái đất này lên.”
Hắc Miêu ngậm nửa điếu thuốc buồn cười nói: “Sống đến bây giờ, được nhìn thấy chủ thượng can tâm tình nguyện bị lưới tình bắt như vậy, quả thực sống không uổng.”
“Đừng đùa, nếu cô ấy chỉ đơn giản là Bối Tư Mạn thì có lẽ chúng ta chẳng cần đau đầu như vậy. Từ khi biết Bối Tư Mạn chính là Bối Tĩnh, chưa nói đến chúng ta, chủ thượng cũng chẳng còn đường lui nữa rồi.” Hắc Báo nheo mắt, tựa như đang nhớ về chuyện gì đó.
“Thế giới này đâu có thiếu phụ nữ, sao cứ nhất định phải là Bối Tư Mạn chứ, ông trời thật biết trêu ngươi.” Đứng ở ngưỡng cửa ba mươi, học rộng tài cao, lại có thể khiến cho kẻ khác cúi đầu trước mình, nhưng có những chuyện, hai người họ trở nên bất lực.
“Hay là....” Hắc Báo nhả một đám khói trắng ra, cảm nhận cơ thể ấm hơn mới nói: “Chúng ta cho Bối Tư Mạn biết một chút.”
Một chút sự thật, một chút ẩn số, một chút rồi lại một chút, những bí mật luôn ẩn chứa đau thương.
Hắc Miêu chậm rãi lắc đầu: “Có những chuyện không thể để người ngoài cuộc như chúng ta nhiều lời, chỉ cần để cô ấy biết an toàn của đứa trẻ bị lão gia đe dọa, vậy là đủ rồi. Thiên tính làm mẹ của phụ nữ là bảo vệ đứa con của mình, tin chắc Bối Tư Mạn sẽ phối hợp cùng chúng ta.”
“Vấn đề là, chúng ta căn bản không thể dấu được Bối Tư Mạn khỏi mắt chủ thượng ngày một ngày hai. Ngài ấy sớm muộn cũng tìm ra.”
Hắc Miêu gật đầu, như đã dự liệu từ trước: “Cho nên chỉ có thể tìm cách buộc chủ thượng phải từ bỏ Bối Tư Mạn.”
Hắc Báo nhíu mày suy nghĩ: “Chúng ta lớn lên cùng ngài ấy, chưa từng nhìn thấy ngài ấy chịu từ bỏ cái gì bao giờ, huống hồ lại là người phụ nữ này.”
Hắc Miêu nhả một đợt khói, ném điếu thuốc trong tay đi nói: “Anh quên rồi, chủ thượng cũng là một con người bình thường, ngài ấy sẽ không giữ lấy thứ gì không còn tồn tại.”
Nghe Hắc Miêu nói xong, sắc mặt Hắc Báo liền sa sầm nghiêm trọng, nuốt khan: “Không....còn tồn tại?”
“Cho dù có bị chủ thượng oán hận, chỉ cần bảo vệ được đứa trẻ và mạng sống của Bối Tư Mạn, thì mọi chuyện sau này đều có thể giải quyết.” Ánh mắt Hắc Miêu trở nên sắc lạnh, quyết đoán:
“Muốn chủ thượng từ bỏ, chỉ có thể để Bối Tư Mạn chết trước mặt ngài ấy.”
-----
Đoàn xe Nghiêm gia đi qua miền Bắc Canada lạnh lẽo, thẳng trên con đường gió lạnh nhưng không bị tuyết phụ kín như lúc trước nữa. Con đường tối đen như mực được đèn xe Nghiêm gia rọi sáng. Hai bên đường vắng tanh hiu hắt, thi thoảng có vài ngôi nhà đã đến giờ đi ngủ, chỉ để một ngọn đèn lấp ló giữa màn đêm.
Bên trong xe lớn được bật máy sưởi ấm áp, Tư Mạn ngủ vùi trong lòng Nghiêm Trạch không biết trời trăng là gì. Bên cạnh hắn, an toàn được đưa lên tuyệt đối, cô có thể ăn xong đã ngủ ngay, tựa như máy năng lượng hết sạch nhiên liệu đang cần nạp gấp. Không khách khí mà ôm lấy hắn ngủ ngon lành.
Nghiêm Trạch đã hai ngày không ngủ, thế nhưng lúc này hắn lại không hề chợp mắt, chỉ nằm bên cạnh cô, cho cô hơi ấm của hắn, bàn tay lặng lẽ vuốt từng lọn tóc cô, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô lại dịu dàng hẳn đi, thời khắc cô biến mất khỏi tầm mắt hắn. Hắn đã nhận ra, người phụ nữ này sẽ là người cùng hắn sống nốt phần đời còn lại.
“Ngài nghỉ đi một chút, một tiếng nữa là đến được sân bay, thuộc hạ sẽ canh chừng bên ngoài.” Hắc Miêu ngồi bên cạnh Hắc Báo đang lái xe nói.
Chỉ cần bước ra khỏi cổng Nghiêm gia, Nghiêm Trạch và những người khác đều đưa cảnh giới lên cao nhất, có thể đối diện với bất kỳ sự tấn công nào. Lý do khiến Nghiêm Trạch không an tâm ngủ chính là vì sự biến mất của Lex, phán đoán phạm vi hắn tiếp cận sẽ không xa đoàn xe của Nghiêm gia.
Ầm!!!
Những dự liệu của Nghiêm Trạch hầu như đều đúng, ngay thời điểm Hắc Miêu vừa kết lời, phía trước liền vang lên tiếng xe va chạm mạnh.
Lúc này, chúng nhân mới nhìn rõ một chiếc xe trọng tải lớn đang húc đầu vào chiếc xe vận chuyển của Nghiêm gia, hai chiếc xe đều là xe trọng tải nên sự va chạm này gây ra tiếng động cực kỳ lớn, nhưng tổn thương lại nhỏ hơn rất nhiều.
Toàn bộ đoàn xe được xe trọng tải bảo vệ phải ngừng lại, bao gồm cả xe của Nghiêm Trạch. Hắc Miêu, Hắc Báo không hai lời lập tức lao xuống xe, tất cả người khác đứng vào vị trí, chớp mắt đã có súng trên tay, sẵn sàng tấn công bất kỳ lúc nào.
Trong đêm tối tịch mịch, cơn gió lạnh thổi bay tà áo chúng nhân, đưa cái rét căm căm vào da thịt. Hai đoàn xe bật đèn sáng trưng cả một vùng trời, hai đoàn người đối nghịch chĩa súng vào nhau, trong một thoáng sát khí vần vũ đầy trời, ánh mắt ai nấy đều cực kỳ khó chịu.
“Bình tĩnh! Lần này tôi không có ý khiêu chiến, chỉ muốn xác nhận một chút.” Lex lặng lẽ xuất hiện phía trước, vẫn là bộ đồ trắng không chút vấy bẩn, hắn như một bóng ma giữa đêm đen, khuôn mặt bị một nửa đêm đen che lấp càng yêu mị lạnh lùng.
“Muốn xác nhận là bọn ta đã tha mạng sao?” Nghiêm Trạch từ trên xe bước xuống, bóng đen đổ dài trên đường, ánh sáng từ đèn xe như ẩn hiện trong đôi mắt ma quỷ, khiến cho chúng nhân cơ hồ sợ hãi.
Lex nhếch môi cười: “Lần này để các người thoát, chỉ là may mắn mà thôi. Thứ tôi muốn xác nhận, đơn giản chỉ là xem qua người Nghiêm gia một chút.”
Nghiêm Trạch nhíu mi tâm, từ lúc nào Lex lại hào hứng với người của Nghiêm gia?
Hắc Báo, Hắc Miêu và toàn bộ đều ngờ nghệch, có cái gì đó không đúng ở đây.
“Sao...vậy?” Tư Mạn mơ màng mở mắt, lúc này đã không nhìn thấy Nghiêm Trạch đâu nữa, ở trong xe chỉ có một mình cô trơ trọi.
Tư Mạn dụi dụi mắt, người so với lúc trước đã khỏe hơn tám phần, nhưng nhìn bên ngoài chỗ tối chỗ sáng, lại không nhìn được cái gì, cho nên quyết định đẩy cửa xuống xe.
Cô bây giờ mới nửa tỉnh nửa mê, nhìn thấy trong đoàn người đang lăm lăm súng đứng phía trước, bóng dáng cao lớn quen thuộc đang đứng đó thì theo bản năng mà bước đến bên cạnh, ngẩng đầu nhìn hắn:
“Có chuyện gì vậy?”
Nghiêm Trạch có chút bất ngờ, hắn trầm trầm cất giọng: “Vào trong đi, ngoài này không có việc của em.” Trời lạnh như vậy, ra làm gì chứ.
Tư Mạn nhìn ra sắc mặt lạnh tanh của chúng nhân, liền hiểu ra là có biến, cô nheo mắt nhìn theo ánh sáng đang chĩa về phía cô, mơ màng nhìn người phía trước đang đứng như trời trồng, nhìn thấy cô mà kinh hoàng đến mức hồn phách bay mất.
Cô lập tức nhận ra ai đang nhìn mình, cái bóng trắng toát của Lex dù có hóa thành tro cô cũng nhận ra, đứng hình trong một giây liền phát hiện ra khuôn mặt hiện tại đang không hóa trang, hai bàn tay run run ôm lấy khuôn mặt mình ngồi thụp xuống đất, gục đầu vào gối.
Lex há hốc miệng, nghẹn ứ nơi cổ họng không thể cất lời, đôi mắt lạnh kia rưng rưng nhìn Tư Mạn.
“Tư....Mạn.” Dồn nén bấy lâu, cuối cùng thốt lên được cái tên này. Nước mắt bên khóe mi Lex đã rơi xuống, khoảng cách năm mét tưởng chừng như năm ngàn năm ánh sáng, hắn vươn tay ra không khí, không cách nào chạm được đến cô, nghẹn giọng bật lên:
“Anh cuối cùng cũng tìm được em rồi. Bối Tĩnh, em gái đáng thương của anh.”