Thay vì ngồi một chỗ phán đoán trong hoang mang, Tư Mạn lựa chọn tìm đường rời khỏi tòa thành. Cô không muốn trở thành món đồ chơi cho kẻ khác tiêu khiển, nhất là kẻ nấp trong bóng tối kia.
Thế nhưng con đường đi ngược trở về bị chặn bởi căn phòng mê cung đã bị khép chặt kia, hoàn toàn không có ý định mở ra. Cho nên chỉ có một con đường tiến tới căn phòng tiếp theo, ngoài ra không còn bất kỳ con đường nào khác.
Từ trước đến nay, chuyện sinh tử của Tư Mạn vốn nằm trong tay cô, đều do tự liệu mình sắp xếp, không chờ ai ứng cứu, không để ai chi phối. Cô không yếu đuối như vậy.
Nghĩ là làm, cô không chút do dự bước tiếp, đẩy cửa bước vào căn phòng tiếp theo.
Khi cô vừa đẩy cửa, mùi hương nồng nặc cô ngửi thấy lúc ở bên ngoài xộc thẳng vào mũi cô, khiến cô ho sặc sụa. Mùi vị nồng nhưng không thối, mà gây cho cổ họng cảm giác khô rát khó chịu.
Lúc Tư Mạn điều hòa được nhịp thở, mới nhìn thấy bên trong căn phòng rộng lớn tràn ngập một loài hoa màu tím, mỗi đóa hoa đều nở rộ, cánh hoa lớn ngả về một hướng. Lá cây và rễ quấn lấy nhau, tạo nên một cảnh tượng như lạc giữa vườn hoa. Chỉ là mùi hương kỳ lạ của nó thật khó để Tư Mạn tiếp nhận.
Đảo mắt một vòng, không thấy có bất cứ thứ nguy hiểm nào ngoài hoa. Tư Mạn mới dành mọi sự nghi ngờ cho loài hoa kia, có thể nó là hoa ăn thịt hoặc có độc tố khi chạm vào. Cũng có thể....
Độc tố của nó nằm trong mùi hương.
Nghĩ đến đây Tư Mạn lập tức nín thở bịt chặt mũi lùi lại phía sau, tính toán rời khỏi căn phòng kia. Nhưng cô vừa bước được hai bước, cánh cửa như có ma lực lập tức đóng sầm lại, khóa chặt lối thoát duy nhất của cô.
Chết tiệt.
Tư Mạn chửi thầm, cô quay đầu, tay vẫn cẩn thận bịt chặt mũi, mắt đảo tứ phía. Không khách khí lớn giọng:
“Già trẻ lớn bé đều không thoát khỏi hai chữ quân tử, mà quân tử đặc biệt không chơi trò đâm lén sau lưng. Đã có gan đưa tôi tới đây, sao lại không chịu xuất hiện?”
Tư Mạn biết cô đang bị theo dõi, nếu không kẻ kia nào kịp thời khóa cửa trước khi cô chạy thoát như vậy.
Lời Tư Mạn vừa dứt, căn phòng yên ắng lập tức có động tĩnh.
Bộp bộp bộp.
Tiếng động như tiếng vỗ tay vang lên bên tai Tư Mạn, nó không phải âm thanh trực tiếp, mà là âm thanh phát qua hệ thống âm thanh. Như vậy chứng tỏ kẻ kia đang ở một nơi khác.
Theo trí nhớ của Tư Mạn, chỉ cần qua được căn phòng này có thể đi đến Red one. Nếu kẻ kia quả thực đang ở đó chờ cô, thì hắn đích thị chỉ ở ngay sau cánh cửa thoát khỏi căn phòng này.
“Nghiêm Trạch quả có mắt nhìn, đi được đến đây vẫn an toàn không xây xước. Khá lắm, khá lắm. Ha ha.” Giọng nói trầm khàn của một người đàn ông vang vọng khắp căn phòng, ngữ khí cao ngạo, âm vực cao đủ biết đây là một nhân vật không tầm thường.
Mày Tư Mạn thoáng nhíu lại: “Ông là ai? Tại sao lại đưa tôi đến đây?”
“Muốn biết ta là ai?” Giọng nói kia lần nữa cất lên, thanh âm trầm trầm, chậm rãi nhưng lại chứa một loại sát khí đáng sợ ẩn sâu bên trong, khiến cho kẻ khác nghe giọng thôi đã đủ thấy ớn lạnh:
“Chỉ cần qua được căn phòng này, cô sẽ biết ngay thôi.”
Nghe vậy, Tư Mạn càng trở nên cảnh giác với đám hoa đua sắc kia. Dựa theo giọng điệu kia, có lẽ rằng căn phòng này chính là khó vượt qua nhất. Nhưng ngay cả nguy hiểm cô cũng không tìm thấy, đứng nãy giờ hít không ít mùi hương cũng không thấy độc tố gì. Nếu chỉ đơn giản bước qua đám hoa này mà mở cánh cửa phía trước ra thì càng phi lý hơn.
Rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào?
“Nào, cô gái. Cô sợ hãi điều gì mà không dám đến đây?” Giọng nói kia khiêu khích Tư Mạn. Đứng trong bóng tối, nắm mọi con đường tẩu thoát, kẻ kia thực dễ dọa người.
“Ông có biết trước khi vào đây, tôi đã nhìn thấy thứ gì không?” Đột nhiên Tư Mạn lên tiếng, vẫn đứng im một chỗ không di chuyển, cô đang từ từ nhìn ra được vấn đề trong căn phòng này.
“Thứ gì?” Im lặng một chút, giọng nói kia mới vang lên lần nữa. Có lẽ không dấu được nghi hoặc.
“Xác chết.” Tư Mạn bình thản đáp: “Quạ kêu người chết, tôi thấy rất nhiều quạ, chứng tỏ ở đây có rất nhiều xác chết. Nếu tôi đoán không nhầm những người đó hoặc không né được ám khí, hoặc bị rơi vào hố đen, hoặc bị tường kẹp chết, hoặc....” Giọng nói của Tư Mạn lúc này trở nên lạnh băng.
“Chết vì ngộ độc hương.”
Không phải là mùi hương kia không chứa độc, mà có thể hương hoa kia đợi cô di chuyển mới phát tác. Tư Mạn sớm đã nhận ra điều này, cô bình tĩnh nói:
“Có một loại độc đi qua đường hô hấp, ăn sâu vào cơ thể. Chỉ khi cơ thể có các động tác đẩy mạnh sự co bóp của nhịp tim, độc tố sẽ xâm nhập và phát tác. Loại độc tố này có tên gọi XPE. Là độc tố hóa học được cấy vào một loài hoa đặc biệt. Đây là công thức chế tạo duy nhất của gia tộc họ Kỷ, thế nhưng mười năm trước đã bị một gia tộc khác lấy đi. Bây giờ chỉ cần tôi chạy hai bước, độc tố sẽ lập tức phát tác, tôi nói có đúng không quý ngài.”
Bên kia bỗng nhiên bật lên một tiếng cười, chỉ là đây không phải tiếng cười vui, mà là tiếng cười như đe dọa:
“Cô nắm rõ độc tố này như vậy, chắc là có thâm tình không nhỏ với Kỷ gia, vậy mà vẫn để bản thân dấn vào. Không biết là cô bất cẩn hay là cố tình đây?”
Tư Mạn nghe vậy không khỏi bất mãn. Chuyện của mười năm trước cô làm đủ mọi cách mới quên được. Gần đây gặp lại Kỷ Thế Phàm, tuy không nhớ ra đã trải qua những gì với hắn, những cô biết lúc đó có qua lại với nhà họ Kỷ. Vài năm trước làm gián điệp, cũng nắm được thông tin có một gia tộc khác trắng trợn cướp lấy con át chủ bài của Kỷ gia, cho nên cô mới biết chuyện này. Bây giờ chỉ trách cô quá bất cẩn mà thôi.
“Ông muốn tôi vượt qua dù biết chỉ cần tôi di chuyển sẽ phát độc mà chết. Chi bằng mở cánh cửa kia, để tôi nhìn thấy dung nhan của ông trước khi ra đi. Coi như chết được nhắm mắt.”
Tư Mạn vừa nói, vừa nhẹ nhàng bước chân, mỗi bước chân nhẹ nhàng, nhẹ nhàng hết sức, cứ như lướt đi trên không trung. Cô đương nhiên không thể để bản thân chết ở nơi khỉ ho cò gáy này. Dạo này không ít lần cô trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, cho nên lúc này cũng không chút sợ sệt, chỉ cố gắng điều chỉnh tâm lý bình tĩnh, cho cơ thể hoạt động bình thường không để tim đập quá nhanh mà phát độc.
Lúc Tư Mạn bước đến giữa căn phòng, chỉ còn cách vị trí cánh cửa năm mét, thì cửa kia liền mở ra.
Ánh sáng mặt trời như tia lửa chiếu xuống, rọi thẳng vào căn phòng cô đang đứng. Có lẽ vì tòa thành tối mịt này thử thách cô, không cho cô cơ hội tiếp xúc với mặt trời, cho nên khi mặt trời chiếu đến, phản ứng của cô là nheo mắt một lúc mới có thể nhìn ra.
Ngay tại vị trí trung tâm của căn phòng mang tên ‘Red one’, một người đàn ông cao lớn, âu phục màu xám, mái tóc ngả bạc được chải chuốt cẩn thận ngồi trên bàn lớn. Bàn tay thon dài nhưng không dấu nếp nhăn đặt trên bàn. Khuôn mặt lạnh lùng với đôi mắt thâm sâu khó lường, những nếp nhăn ẩn hiện sau đuôi mắt nhưng không thể che dấu một vẻ điển trai của người đàn ông tứ tuần kia. Sát khí lồ lộ, một sự nguy hiểm ẩn dật trong con người kia như một loại khí chất thuần túy.
Miệng Tư Mạn há hốc kinh ngạc.
Cô biết người này.
Ông ta chính là chủ nhân đời thứ ba của Nghiêm gia, người đã nhường ghế chủ thượng cho Nghiêm Trạch, cũng chính là cha ruột của hắn. Người chỉ cần nhắc đến tên thôi cũng đủ khiến giới hắc bang lao đao, là người tàn nhẫn bất chấp thủ đoạn.
Nghiêm đại lão gia - Nghiêm Giác Siêu.