Chương 13: Quá trễ để hối hận.
Chương trước Chương sau
Nghiêm Trạch nhìn thật sâu vào mắt Tư Mạn, rõ ràng khi nhắc đến Lex, sắc mặt cô sẽ chuyển biến rõ rệt, không hề che dấu thâm thù đại hận trong đó.
“Bỏ cái suy nghĩ đó đi. Cô chỉ được vì chủ nhân của cô mà sống. Chỉ khi tôi cho phép, cô mới được làm việc mình muốn. Còn mong ước của cô, cô không có tư cách được tôi đáp ứng. Chuyện tôi giải quyết Lex như thế nào, không đến lượt cô thỏa mãn.”
Tư Mạn nghe xong, vừa cảm thấy bản thân bị quăng xuống mười mấy tầng lầu, vừa cảm giác hắn có thể hoàn thành tâm nguyện của cô nhưng nhất quyết không phải vì cô, mà vì Lex động tay đến Nghiêm gia. Tuy rằng có chút mâu thuẫn, nhưng vẫn thấy thỏa mãn.
“Không đáp ứng thì không đáp ứng, dù sao chỉ với chuyện xảy ra hôm nay, anh sẽ không tha cho Lex. Tôi đứng sau xem, cũng chẳng có gì là không được.” Tư Mạn bất cần nói. Cô thừa biết Lex đã tạo cho Nghiêm Trạch một mối thâm thù, hôm nay đặc biệc chuẩn bị một màn tiệc bom cỡ này, cũng dễ nhận ra, Lex có thâm thù như thế nào với Nghiêm gia. Nghiêm gia sẽ bỏ qua cho Lex được sao? Người ta sẽ cười Nghiêm gia thùng rỗng kêu to mất.
“Khoan đã, tại sao anh biết tên sát thủ đó là người của Lex?” Chỉ là cô không hiểu, tại sao Nghiêm Trạch lại đoán ra được, chuyện hôm nay là do Lex làm? Cô nghĩ hoài cũng không ra chút manh mối nào cả.
Ánh mắt Nghiêm Trạch đột ngột sắc lạnh: “Cô dám truy vấn tôi?”
Tư Mạn nhất thời dựng gáy, quên mất thân phận người trước mặt mà làm liều nói liều. Để bảo toàn mạng sống, đành cười trừ ngoan ngoãn: “Tôi nào dám.”
“Chủ thượng, đã dẹp đường xong.” Hắc Miêu sau một hồi chỉ đạo người của Nghiêm gia sắp xếp lại đội hình sau một màn kia, tiện thể dẹp hết chướng ngại vật ra ngoài mà báo cáo.
Nghiêm Trạch không bỏ ánh mắt hiếu kỳ của Tư Mạn vào mắt, buông cô ra, xải bước uy phong ra cửa. Chỉ là bước được ba bước, vẫn không thấy Tư Mạn đi bên cạnh, nhìn xuống phía quần âu dính chút máu tươi. Nghiêm Trạch nhíu mày quay đầu.
Chỉ thấy Tư Mạn đứng yên bất động, mặt mày trắng bệch tái nhợt, váy dài ngang gối dính máu, một bước cũng không bước nổi.
Thì ra là vì lúc nãy hoạt động mạnh, khiến cho vết thương chưa kịp lành hẳn vỡ ra. Đến khi mọi chuyện qua đi. Tư Mạn mới biết là cô vì vội vã bảo vệ Nghiêm Trạch mà làm rách vết thương, cảm giác đau đớn không thể cử động khiến cô chỉ biết đứng im.
Cô đúng là không có tiền đồ.
Tư Mạn không biết làm cách nào cầm máu, chỉ biết đứng một chỗ dùng tay ôm lấy đùi tê tái.
Nghiêm Trạch xải hai bước, không nói không rằng, vươn tay bế xốc Tư Mạn lên tay. Để cho cô dựa vào lồng ngực vạm vỡ, mùi hương nam tính mụ mị đầu óc cô. Tư Mạn cũng vô thức mà vươn tay ôm lấy cổ hắn như tìm một điểm tựa, ngơ ngác nhìn vẻ mặt nghiêm nghị không thể đọc vị một chút cảm xúc kia.
Chúng nhân vừa nãy chứng kiến một màn nổ bom kinh hoàng kia, tâm tư còn chưa hết hoang mang, lúc này lại trực tiếp nhìn thấy Nghiêm Trạch bế cô tiếp viên trên tay, ung dung bước ra ngoài thì mồm không cách nào ngậm lại được.
Hắc Miêu, Hắc Báo ngây ngốc vài giây, liền trở lại bộ dáng nghiêm nghị thường ngày, dẹp đường để Nghiêm Trạch đi. Hắc Miêu tinh ý chỉ đường sang một chiếc xe thường đỗ sẵn bên ngoài.
Ở Nghiêm gia có nguyên tắc, đối với cấp bậc dưới nghi trượng, chỉ được đi xe thường, không được bước chân lên xe thượng mà chỉ được ngồi trên xe hạ. Không những không được bước lên mà còn không được lại gần. Xâm phạm là tội nặng nhất.
Còn loại Mercedes sang trọng đỗ cao cao tại thượng ngay trước cổng chỉ dành riêng cho chủ thượng và ba vị nghi trượng, không ai có thể bước lên xe đó.
Thế nhưng, nằm ngoài dự liệu của Hắc Miêu. Nghiêm Trạch thẳng một đường bế Tư Mạn lên chiếc Mercedes đỗ ngay bên cạnh, khiến cho mày của hai vị nghi trượng nhíu lại.
Tư Mạn không biết bản thân đang bị một báo một miêu chiếu tướng, chỉ ngoan ngoãn ngồi trong chiếc xe sang trọng, với loại thiết kế khác người và mùi hương nồng của cà phê. Nghiêm Trạch ngồi vào xe, không hai lời, lập tức cầm lấy vạt váy của cô xé toạc một đường dài, đường rách dài đến mức, bất quá chỉ một cm nữa sẽ thấy được cảnh xuân, bấy nhiêu cũng đủ lộ ra chiếc đùi thon dài trắng nõn nhưng lại đẫm một đường máu.
“A...Anh, làm trò gì vậy???” Tư Mạn kinh hãi vội vã giữ lấy chiếc váy rách che lại đùi. Cô nào có ngờ Nghiêm Trạch lại cao hứng với cô như vậy.
Thế nhưng cô đã nhầm. Nghiêm Trạch chỉ quan sát vết thương trên chân cô, không buồn đụng vào người cô, chỉ lườm lạnh:
“Tôi không nuôi kẻ vô dụng, kẻ không thức thời, kẻ phản bội và kẻ dốt nát. Tôi cho cô mười ngày dưỡng thương. Nhiệm vụ lần này, coi như cô thoát.”
Chỉ một câu nhanh gọn xúc tích đủ biểu đạt tất cả. Nghiêm Trạch liền rời khỏi xe, tiến đến chiếc đỗ phía trước. Để lại chiếc xe sau cho Hắc Miêu xử lý.
Tư Mạn nhíu mi ôm chân, lúc này cô thực không hiểu nổi người đàn ông kia muốn gì ở cô. Thiên hạ này thiếu gì xạ thủ, sao cứ nhất thiết phải chọn cô?
Nghĩ đoạn, Hắc Miêu đã ngồi bên cạnh cô, cho xe nổ máy rời đi từ lúc nào.
Đoàn xe dài nối nhau phóng trên đại lộ, hệt như một buổi diễu hành, chỉ là không ai biết, những gia tộc hào môn trên xe đi theo Nghiêm gia trở về đều vì mục đích đòi hỏi Kỷ gia cho một câu trả lời xác đáng cho sự vụ hôm nay, cũng chính là lựa gió bẻ măng, muốn trong một ngày san bằng Kỷ gia, bớt đi một đối thủ trên thị trường.
Trên xe đưa Tư Mạn rẽ ra ngoại ô, Hắc Miêu không có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ yên lặng xử lý vết thương hở miệng của cô.
“Tôi có thể hỏi vài câu chứ?” Hồi lâu trong không khí trầm mặc, cuối cùng Tư Mạn đành lên tiếng.
Hắc Miêu không đáp lời cũng chẳng phản đối, Tư Mạn mới nói:
“Nghiêm gia rõ ràng không muốn giúp đỡ Kỷ gia, còn cử tôi ra tay Kỷ Thế Phàm, vậy tại sao còn chịu lấy lại thị trường, mở đường cho Kỷ gia?”
Hắc Miêu xử lý xong vết thương, bình thản băng bó lại đáp: “Không phải việc của cô.”
Một câu này rõ ràng coi cô là người ngoài, không muốn Tư Mạn biết quá nhiều về kế hoạch của Nghiêm gia.
Khóe môi Tư Mạn nhếch lên: “Một người bị ép buộc quy phục Nghiêm gia như anh cũng coi như trung thành.”
Bàn tay Hắc Miêu khựng lại giữa không trung, ánh mắt đột ngột tối sầm nhìn Tư Mạn: “Cô biết những gì?” Chuyện Hắc Miêu bị ép buộc số người biết đến chỉ đểm trên đầu ngón tay, những người đó lại rất đáng tin, cho nên hắn không tin thông tin mật kia lại bị lộ ra ngoài, để kẻ khác có cơ hội tác động đến hắn. Vậy tại sao người phụ nữ này lại biết?
“Anh nói cho tôi biết lý do Nghiêm gia chịu nhường bước, tôi sẽ nói với anh nguyên nhân tôi biết về anh.” Tư Mạn nhún vai, cao ngạo nói.
Cạch.
Hắc Miêu nhanh như chớp lên đạn chĩa thẳng nòng súng lạnh lẽo vào thái dương Tư Mạn:
“Nói hoặc chết!”
“Anh dám sao?” Tư Mạn cười lạnh: “Chủ nhân của anh cần tôi, một khi anh ta còn cho tôi thời gian, thì lúc đó anh có mười lá gan cũng không dám khử tôi. Biết vì sao không? Vì trong Nghiêm gia này, ngoại trừ Nghiêm Trạch ra, anh không những không phục tùng ai, mà còn hận không thể nào giết hết. Không phải sao?”
Không khí bên trong xe bắt đầu hạ thấp xuống, hai ánh mắt như chiếu tia lửa điện xẹt xẹt bắn giữa không trung. Tư Mạn bất cần không sợ hãi, Hắc Miêu sát khí vẻ hăm dọa. Tài xế lái xe nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, không biết phải làm gì, chỉ im lặng nuốt khan mà lái xe theo đoàn xe phía trước.
“Bối Tư Mạn, cô quá tự tin rồi, tôi giết cô chỉ cần một giây, chôn vùi cái chết của cô chỉ qua vài ba câu nói. Cô nên nhớ thế giới này không chỉ có cô sử dụng được súng.”
Có vẻ như đã động chạm vào lòng tự tôn của mình, Hắc Miêu lạnh lẽo buông một câu, ánh mắt cũng trở nên sắc như lưỡi gươm.
“Đúng, trên thế giới này, còn vô vàn người có thể nhắm bắn ở cự ly hơn bảy trăm thước, thế nhưng chủ thượng của anh chọn tôi. Anh ta cho tôi nghỉ ngơi dưỡng thương. Còn cho một nghi trượng đệ tam qua đây băng bó cho tôi. Không nhìn thấy sao?” Tư Mạn vừa nói vừa có chút hưng phấn, không ngờ chuyện Nghiêm Trạch trói buộc cô lại vừa giúp cô bảo toàn mạng sống vừa trở thành công cụ khiến cô mặt dày moi thông tin thế này.
Cánh tay Hắc Miêu cứng lại, trầm mặc một hồi, hắn mới thu lại súng, cười nửa môi:
“Cứ tự tin với ân huệ của chủ thượng đi. Không sớm thì muộn, chủ thượng chắc chắn không để cô chết toàn thây. Cô muốn mê hoặc chủ thượng, muốn quyến rũ ngài ấy, chỉ e ngay cả mộ cũng không có. Tôi khuyên cô, nên ngoan ngoãn theo sự sắp xếp của tôi đi thì hơn.”
Tư Mạn nghe Hắc Miêu nói đến chuyện quyến rũ Nghiêm Trạch, da gà da vịt tự động nổi lên.
Nghĩ gì vây? Sao cô lại có hứng với loại người như Nghiêm Trạch mà quyến rũ được chứ. Cô còn muốn sống dài dài mà. Khẩu vị của cô cũng không nặng như vậy.
“Tóm lại, anh vẫn không chịu nói đúng không?”
“Mơ đi!” Hắc Miêu vẫn kiên quyết không nhân nhượng.
“Không hối hận chứ?” Tư Mạn giương đôi mắt gian xảo nhìn Hắc Miêu, dường như đang tính toán điều gì đó.
Hắc Miêu tuy rằng cảm nhận được người phụ nữ này sắp sửa giờ trò, nhưng hắn vẫn một lòng khóa miệng, không nao núng.
“Tòa soạn Times City của anh làm việc không tồi. Có thể một tháng giúp anh đút túi bao nhiêu tài sản. Hắc Miêu đại nhân quả thực vất vả.” Tư Mạn như đang bàn chuyện ngoài đường, vui vẻ nói.
Đối với chuyện Hắc Miêu làm chủ tòa soạn lớn nhất L.A, cũng chính là một phần của Nghiêm gia, không ai không biết, cho nên Tư Mạn nói với giọng điệu vừa phục vừa chế giễu này đặc biệt khiến Hắc Miêu có chút nóng giận.
“Cô nhiều lời quá rồi đấy. Tốt nhất nên im cái miệng lại đi.”
Tư Mạn giả bộ bất lực thở dài: “Đáng tiếc, đáng tiếc. Một bàn tay không thể che cả bầu trời, quyết định ngày hôm nay của anh, có thể làm anh phải hối hận mãi về sau đấy nghi trượng đại nhân ạ.”
Hắc Miêu bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn trừng mắt: “Xem ra vết thương của cô vẫn còn quá nhẹ.”
Tư Mạn thấy vẻ cương nghị của Hắc Miêu, khóe môi thoáng cứng lại. Tuy rằng Hắc Miêu không dám giết cô, nhưng hắn là bác sĩ, có thể khiến cho vết thương của cô trở nên trầm trọng hơn. Cho nên...nói vầy là đủ rồi.
Tư Mạn thản nhiên xoa xoa tay, ấn một nút trên chiếc đồng hồ rồi lại thong thả ngả lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Hắc Miêu nhìn Tư Mạn thoải mái nghỉ ngơi, mày thoáng nhíu lại.
Người phụ nữ này biết quá nhiều. Nhưng....bằng cách nào cô ta biết được những thông tin đó. Lại nhớ đến biểu hiện hôm nay tại bữa tiệc, có thể nhanh chóng nhận ra kế hoạch của tên sát thủ, cứu chủ thượng một mạng. Một người phụ nữ bình thường, bản lĩnh nào có thể giúp cô ta thoát nguy như vậy?
Hắc Miêu đương nhiên không biết. Tư Mạn nằm lòng thông tin của mọi tổ chức. Với trí nhớ ngắn hạn của cô, đương nhiên không thể nhớ hết. Thế nhưng chiếc đồng hồ vạn năng kia, trong những ngày cô ở bệnh viện đã giúp cô đào không ít thông tin của Nghiêm gia, và đương nhiên hồ sơ về Hắc Miêu, cô đã thuộc như cháo. Nếu không phải e ngại sức mạnh của Nghiêm gia, Tư Mạn đã sớm dùng đống dữ liệu này bán cho tổ chức khác với giá cắt cổ. Vẫn may mắn Nghiêm gia còn có Nghiêm Trạch, bằng không đã bị cô càn quấy từ lâu.
Chiếc xe đưa Tư Mạn rẽ về một thủ phủ nằm ở ngoại ô thành phố. Nơi này hoa lệ không kém các lâu đài dành cho vua chúa thời xưa. Xem xét thì có lẽ nơi này là một nhánh của Nghiêm gia, địa bàn của Nghiêm gia hoạt động tại Pháp.
Lúc Tư Mạn bước xuống xe, đoàn hào môn gia tộc đã cùng Nghiêm Trạch rời đi từ lúc nào. Chỉ còn vài vệ sĩ tiến đến hành lễ với Hắc Miêu.
Tư Mạn có chút bất ngờ, không nghĩ đến lần này Nghiêm Trạch sẽ đưa cô về địa bàn của hắn trực tiếp dưỡng thương. Tuy rằng mạng cô còn được giữ nhưng cô cũng không bảo đảm sẽ an toàn cho lần sau. Cho nên phải tranh thủ dưỡng thương cho tốt mà tìm cách tháo chạy vẫn hơn.
Trong lúc Tư Mạn đang cà nhắc đi về phía thủ phủ thì Hắc Miêu đi đằng sau vài bước nhận được một cuộc điện thoại. Trong nháy mắt, vẻ mặt cương nghị trở nên trắng bệch.
“Đại nhân, không ổn rồi. Tòa soạn....” Phía trước, một vài người mang âu phục đen hớt hải chạy tới báo cáo với Hắc Miêu. Vừa nói vừa thở gấp, xem ra vô cùng cấp bách: “Tòa soạn bị cáo buộc in ấn trái phép, sao lưu một bài báo chính trị của tòa soạn khác. Bây giờ phía Bộ đã hạ lệnh buộc tòa soạn tạm thời ngưng hoạt động rồi.”
Hắc Miêu kết hợp giữa cuộc điện thoại và thông báo khẩn kia sắc mặt đã trở nên không thể xấu hơn, vội vàng ấn số điện thoại, gọi vài cuộc rồi lại vài cuộc. Kết cục không những không giải quyết được mà còn gây chấn động đám người Nghiêm gia trong thủ phủ ôm bao nhiêu tài liệu chạy đến trực tiếp muốn Hắc Miêu giải quyết.
“Khốn kiếp, là kẻ nào đã giở trò. Đang yên đang lành sao lại có chuyện trưởng phòng phản bội ôm tiền bỏ trốn, còn cho in ấn trái phép!!!” Hắc Miêu tức giận hét lên. Chỉ mới vài tiếng trước, mọi thứ vẫn còn rất tốt đẹp, sao chớp mắt đã đi vào đường cùng như thế này?
Đương lúc này, giữa bộn bề người chồng người, việc chồng việc từ trên trời rớt xuống buộc hắn giải quyết. Hắc Miêu vô tình liếc thấy vẻ mặt lãnh đạm pha chút nét cười yêu mị của Tư Mạn lẫn trong đám người đứng cách đó không xa.
Câu nói lúc này của Tư Mạn vang lên bên tai hắn ‘Đáng tiếc, đáng tiếc. Một bàn tay không thể che cả bầu trời, quyết định ngày hôm nay của anh, có thể làm anh phải hối hận mãi về sau đấy nghi trượng đại nhân ạ...’
Da đầu Hắc Miêu tê dại, bỗng thấy người phụ nữ kia như một bóng ma đang hù dọa hắn.
Không lẽ....người chỉ trong một thời gian ngắn phá hủy hoạt động thường nhật của tòa soạn, buộc phải ngưng hoạt động chính, trưởng phòng ôm tiền bỏ trốn, ngay cả Bộ cũng phải xuống chỉ thị là....Bối Tư Mạn?
Nhưng bằng cách nào? Rõ ràng suốt thời gian hai ngày cô ta đều nằm trong tầm mắt hắn, lý lẽ nào có thể giúp cô ta xoay chuyển càn khôn như vậy?
Người phụ nữ kia rốt cuộc là quái quỷ gì?