“Khụ khụ...” Nghe James ho khan, Tư Mạn mới quay đầu khó xử:
“Không sao chứ?”
James khó khăn đứng dậy, quệt vết máu trên miệng nham nhở cười: “Không sao, chỉ mới gãy vài ba cái xương, nội tạng bầm dập một chút. Con bà nó hôm nay ra đường không xem hoàng đạo, đã gặp đám người kỳ quái sức mạnh đột biến thì thôi, lại còn gặp Nghiêm Trạch, một ngày nhừ xương hai lần, cô nói xem tôi không sao có được không?”
Đã nghe đồn sức mạnh của Nghiêm Trạch, trong giới hắc bang không có kẻ nào dám chọc giận hắn để hắn phải động tay, cho nên ngỡ rằng là đồn đãi vớ vẩn, hôm nay trực tiếp thử nghiệm hai đòn của Nghiêm Trạch, James đã kịp nghĩ đến lời trăn trối cuối cùng.
Tư Mạn cắn cắn môi nói: “Đừng có trách hoàng đạo, sao anh lại rỗi hơi cắp tôi đi làm gì mới rơi đến bước đường này?”
James nhổ một ngụm máu, khó khăn xoay lại khớp tay nói: “Biết sao được, cô giá trị ngàn đô, rất đắt đấy.”
“Tên điên.” Cô ném cho hắn một cái khăn tay trắng hỏi: “Đám người đột biến đâu?”
“Bọn chúng bị tôi đánh lạc hướng, chạy về phía Đông rồi.” James nhìn khăn tay trắng tinh của cô, tính lau vết máu, nhưng do dự một hồi, tranh thủ lúc Tư Mạn quay đi cẩn thận nhét vào túi áo không dùng đến.
“Vậy thì mau đi thôi, lát nữa chúng quay lại thì hỏng.”
Tư Mạn nhả một câu, thấy James đã không có gì đáng ngại với đi về phía Nghiêm Trạch và Hắc Miêu:
“Đi thôi.”
Nhìn sắc tới đã tối dần, Hắc Miêu nói với Nghiêm Trạch:
“Chủ thượng, nơi này cách khu vực tập trung hóa chất khá xa, trời lại tối, không có cách xác định phương hướng, ngay cả la bàn cũng không dùng được, rất dễ đi lạc, phải làm sao đây ạ?”
Nghiêm Trạch không quay đầu, nhìn sắc trời tối đen như mực chỉ tay về phía bên phải âm trầm nói: “Dựa vào hướng trực thăng rơi mà tính, cứ đi tiếp, nơi này không chỉ có chúng ta, không thể trì hoãn ở lại.”
Hắc Miêu nghe vậy vâng một tiếng liền bắt đầu định hướng đường đi, dẫn những người còn lại theo.
Nghiêm Trạch lạnh lùng bước đi, bóng đen của hắn lớn như bầu trời nhưng cô độc lạnh lẽo, Tư Mạn đi sau Nghiêm Trạch hai bước chân, từ lúc nãy hắn đã không nhìn cô, không ngó ngàng đến cô dù chỉ một chút.
Thấy biểu hiện này cô đương nhiên khó chịu, trong lòng như kiến cắn. Trước nay Nghiêm Trạch luôn để cô đi bên cạnh hắn, khi cô mệt còn bế cô lên tay, bây giờ một cái liếc mắt cũng không buồn liếc về phía cô. Xem ra hắn giận thật rồi.
Cảm giác này đối với cô thật khó chịu. Nhìn cái quay lưng vô tình này, cô tưởng chừng như cả thế giới đang quay lưng với cô.
James lặng lẽ đi phía sau Tư Mạn, cũng chẳng hề mở miệng nói câu gì, chỉ nhìn hai người phía trước, trong lòng có gì đó thật khó hiểu.
“Nghiêm....Trạch, tôi có chuyện này....” Im lặng đi một quãng đường, Tư Mạn không nhịn được nữa mới cất tiếng nói.
“....” Nghiêm Trạch vẫn yên lặng bước đi. Mặc dù nhìn hắn rất điềm tĩnh di chuyển phía trước cô nhưng bước chân lại ngắn hơn bình thường, đôi chân dài chậm rãi linh hoạt, đủ để không kéo xa khoảng cách với cô, cho cô bước kịp hắn. Chướng ngại vật phía trước đều bị hắn âm thầm ném đi cho người phía sau thoải mái tiến bước.
Tư Mạn cúi đầu, hai tay níu chặt nhau nói: “Thực ra bây giờ tôi....” Nếu bây giờ cô nói chuyện có thai, hắn sẽ không giận cô, sẽ lại nhìn cô chứ?
“Này Tư Mạn, cô thấy khỏe hơn chưa? Có muốn tôi cõng không? Bây giờ cô rất yếu, thuốc kích thích của tôi chỉ kéo dài được bốn tiếng, cô mà ngất lần nữa tôi thực sự hết cách đấy.” Hắc Miêu tai thính vừa nghe Tư Mạn mở miệng liền vòng về phía bên cạnh Tư Mạn lanh lẹ cắt ngang.
“Lúc nãy thì mệt thật, nhưng bây giờ đã không sao rồi, còn ba tiếng nữa thuốc mới hết tác dụng, lo gì chứ....” Tư Mạn nói đến đây liền thấy có gì đó không đúng liền trợn mắt nhìn Hắc Miêu: “Anh....anh đã biết tôi....”
Nói chưa hết câu liền bị Hắc Miêu bịt miệng, nháy mắt liên tục ra hiệu sau lưng Nghiêm Trạch: “Biết, tôi biết cô rất yếu. Yên tâm, có đại danh y Hắc Miêu ở đây, không sợ.”
Tư Mạn gạt tay Hắc Miêu ra, ánh mắt viết rõ dòng nghi vấn: ‘Đã biết sao không nói?’
Hắc Miêu không đáp lời, chỉ ra hiệu im lặng và lắc đầu.
Tư Mạn không hiểu nhưng không truy vấn, cô ở bên Nghiêm Trạch một năm không bằng Hắc Miêu ở bên cạnh hắn mười mấy năm, nếu đã không thể nói ắt hẳn có lý do. Tư Mạn đành thuận theo mà trì hoãn.
Ngay lúc này, đột ngột có tiếng bước chân dồn dập ập tới, tiếng chân nặng nề đạp lên lá cây lao vùn vụt giữa đêm đen lạnh lẽo dễ dàng đi vào tai chúng nhân.
Nghiêm Trạch, Hắc Miêu và James nhanh như chớp đẩy Tư Mạn về sau lưng, tạo một bức tường thành vững chắc xung quanh cô.
Ánh mắt sắc bén của Nghiêm Trạch đâm xuyên màn đêm hướng về phía trước nói: “Mười bốn người.”
Hắc Miêu dương súng về phía đó, mặt trầm xuống: “Chúng ta chỉ còn chín viên đạn độc cho nên không thể để bắn trật.”
Cần thiết đến độ chính xác cao nhất, Hắc Miêu đưa súng độc cho Nghiêm Trạch xử lý. Nếu nói Tư Mạn là xạ thủ súng bắn tỉa, thì Nghiêm Trạch chính là bậc thầy của súng lục.
Nghe đến đạn độc, James liền hiểu ra, hắn ngay lập tức cất tiếng: “Tôi có thể giúp được gì? Bọn chúng có vẻ sợ lửa, tôi có thể dùng nó phụ chứ?”
James vừa dứt câu liền cảm thấy xương sống lạnh ngắt, bắt gặp sát khí của Nghiêm Trạch liền giật mình ngậm mồm, James vẫn chưa muốn chết.
“Anh có vẻ bị thương không nhẹ, không thể đánh giáp lá cà, dùng đến lửa cần chú ý một chút, bọn chúng sẽ nhắm anh đầu tiên.” Hắc Miêu vừa đẩy Tư Mạn về phía trước vừa đáp James.
“Vậy còn tôi?” Tư Mạn bị ba người Nghiêm Trạch, James, Hắc Miêu đẩy về phía trước che chắn, ngờ nghệch vừa bị ép buộc phải chạy trước vừa nói.
“Chỗ này cô không chơi được, chúng tôi vì cô mới phải vào đến đây, cô cứ im miệng chạy trước đi cho tôi nhờ.”
“Nhưng bọn chúng đông hơn chúng ta nhiều. Tôi....”
Tư Mạn không muốn làm kẻ vô dụng, tuy rằng thể trạng không tốt nhưng không thể trơ mắt nhìn họ vì cô mà nguy hiểm.
Ở phía bên kia, tiếng bước chân gấp gáp càng lúc càng gần, bốn người họ chạy về phía trước cũng càng lúc càng nhanh.
James nhìn thấy bóng Tư Mạn phiêu dật, muốn bế cô chạy nhưng cơ thể càng muốn rụng ra, xương đã không thể chống đỡ.
Nghiêm Trạch tay cầm súng, không chờ cho Tư Mạn nói xong câu liền kéo cô leo lên thân hắn, cho cô ôm chặt hắn như khỉ con để có thể thuận tiện vừa chạy vừa dùng được súng.
Tư Mạn không kịp nhìn sắc mặt Nghiêm Trạch đã phải ôm lấy cổ hắn, chân kẹp lại nửa thân hắn nếu không muốn bị rơi xuống, lúc này phát hiện phía sau, đám người quái dị đã kịp rẽ ngang đám rừng đuổi đến đây.
“Đằng sau!”
Tư Mạn vừa hét lên, ngọn đuốc trên tay James cũng vừa kịp thắp sáng, hắn hung hăng vừa chạy vừa quăng lửa đe dọa. Hắc Miêu không biết lấy từ trong túi áo ra dung dịch hóa chất gì. James quăng một đám lửa, Hắc Miêu sẽ nhỏ một giọt dung dịch ra khiến cho lửa vừa bắt lập tức bừng lên như một ngọn đuốc lớn.
Đám người quái dị gầm lên một tiếng kinh hãi rồi lùi lại, vẻ mặt gớm ghiếc nhầy nhụa hiện rõ dưới ánh lửa bập bùng, nhưng chừng đó lửa vẫn không dọa được bọn chúng, gã đầu đàn hung hăng đạp đổ cây, khiến cho lửa nhanh chóng bị dập tắt.
Trước khi ngọn lửa bị dập tắt. Giữa màn đêm tịch mịch còn chút ánh sáng soi tỏ vị trí của những gã quái dị. Nghiêm Trạch lập tức ngưng cước bộ, một tay ôm chặt lưng Tư Mạn, một tay dương cao súng, nhắm thẳng một đường.
Bắn!
Một loạt bảy phát súng nhả ra, thuận thế cắm phập vào bảy gã quái dị đang hùng hổ chạy về phía trước. Độc không ngấm ngay tức khắc nên đám quái dị dường như không coi phát súng kia ra gì mà gầm gừ tiếp tục chạy về phía trước.
Đám Nghiêm Trạch không chậm trễ một giây phút, lập tức nâng tốc độ đạp qua kẽ rừng chạy vụt đi.
Chưa chạy được vài bước, bảy gã quái dị bị trúng đạn lập tức phun ra một ngụm máu rồi gục xuống như cây bị đốn hạ. Bảy gã còn lại đỏ mắt nhìn nhau, thở phì phì nhìn bảy gã đồng loại tím tái rồi tắt thở, chúng tức giận gầm lên rồi tăng tốc nhất quyết đuổi theo.
“Nghiêm Trạch, tôi chạy được, mau bỏ tôi xuống đi, như thế này anh sẽ rất tốn sức.” Tư Mạn níu lấy cổ Nghiêm Trạch gấp giọng.
Nghiêm Trạch không đáp lời, vẫn kiêm quyết giữ chặt cô, dùng đôi chân dài kia hết tốc lực mà chạy theo lối chỉ dẫn.
Tư Mạn bất lực ôm chặt lấy hắn. Sao bây giờ cô lại xót hắn đến thế này.
“Còn bảy người nhưng chỉ còn hai viên đạn. Vị trí tập trung hóa chất cách đây hơn một dặm nữa.” Hắc Miêu vừa chạy vừa nói, đã nhìn rõ đám người quái dị kia mạnh cỡ nào, nếu đánh trực tiếp thì hạ một người đã là khó, bây giờ nhiều người như vậy....
“Đốt thung lũng này đi.” Nghiêm Trạch lạnh lùng hạ lệnh.
Cả ba người Tư Mạn kinh ngạc. Đốt rồi chính bọn họ chạy kiểu gì?
“Từng này dung dịch không đủ để làm lớn như vậy.” Hắc Miêu cầm lọ dung dịch phát hỏa kia nói.
“Đừng quên bên trong đạn độc có chứa cái gì.” Nghiêm Trạch vẫn liên tục đâm xuyên khu rừng mà chạy, chạy đến mức đôi giày của hắn đã bị những phiến đá nhọn đâm thủng.
Hắc Miêu ba lên một tiếng, ánh mắt sáng ngờ: “Phải rồi, phải rồi.” Hắn hổn hển nhìn James đang đau khổ vừa chạy vừa cầm đuốc nói: “Phía trước tôi thấy có một khu vực cây đổ, tập trung rất nhiều lá khô, chạy đến đó lập tức châm ngòi. Cách đó năm trăm mét có thêm một vũng lá lớn, châm ở đó nữa.”
Nhận được cái gật đầu của James, Hắc Miêu nhanh hơn Nghiêm Trạch chạy trước mở đường, đã thấy phía sau đám quái dị càng lúc càng gần, gần đến mức tiếng thở của họ như ngay bên cạnh.
Nhìn thấy họ sợ hãi như ở trong hang động càng khiến Tư Mạn run rẩy, cô níu chặt Nghiêm Trạch, run run.
Nghiêm Trạch nhận ra biểu hiện của cô, ánh mắt đỏ ngầu những tia máu, càng thần tốc đẩy nhanh tốc độ, phía sau vận tốc càng nhanh thì phía trước Nghiêm Trạch càng bất chấp mà lao vụt đi như ánh sáng. Tốc độ vượt người thường khiến cho James cũng kinh hãi hoảng sợ.