Lần nữa ngắm vào ống nhắm. Hơi ấm từ bàn tay to lớn của Nghiêm Trạch như trấn tĩnh lồng ngực hoảng hốt của Tư Mạn. Cô bình tĩnh giữ cho bàn tay ngưng run rẩy, mất hồi lâu mới có thể lấy lại được vẻ bình thản như ngày thường.
Khi mắt cô chạm đến vẻ mặt lạnh lẽo của Lex, lòng cô đã không còn hoảng loạn, thay vào đó là lửa hận bùng lên như thiêu như đốt, chỉ mong có thể trút hết oán hận bấy lâu lên kẻ như ma quỷ đứng cách đó mấy trăm thước kia.
Hồi lâu không thấy Tư Mạn động tĩnh, bàn tay Nghiêm Trạch lần nữa siết chặt bóp lấy từng đốt ngón tay Tư Mạn. Đường nhắm kia đã hoàn chỉnh, một cái siết tay của Nghiêm Trạch này thành công phóng ra một tia lửa đạn kèn theo đường đạn thẳng tắp kéo dài, xé toạc không trung hướng đến mục tiêu phía bên kia thành.
Tư Mạn vừa cả kinh vừa nín lặng, phát súng vừa rồi cô đã không thể bóp cò vì chính ngay lúc đó, ánh mắt sắc lạnh của Lex phóng về phía cô, dường như hắn cảm nhận được nguy hiểm dù cho vị trí cô đứng không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Bụp!
Tiếng động không lớn không nhỏ vang lên, tập trung mọi ánh mắt đổ dồn về phía đình viện Lex đang ngồi. Bất cứ ai cũng nhìn rõ, bóng dáng người đàn ông cao lớn kia sắc mặt đã ngập sát khí, đôi lông mày nhíu lại, ánh mắt sắc như lưỡi gươm hằn lên tia đỏ.
Trên bộ vest trắng tinh kia là một màu đỏ thẫm, dòng máu kia xuất phát từ giữ phần vai và ngực của Lex, màu đỏ nhức mắt kia đủ khiến những người xung quanh là thân cận của Lex kinh hồn bạt vía vội vàng kêu lên một tiếng:
“Tôn chủ!”
Rồi lại như một mật lệnh, đội hình xạ thủ lập ra một hàng phòng ngự che chắn trước mặt Lex. Nòng súng đồng loạt hướng về bờ thành bên kia.
“Tôn chủ, ngài trúng đạn rồi.” Chu Mạt là thân tín của Lex cau mày, vội lấy ra một chiếc khăn giữ nơi vết đạn kia ngưng chảy máu. Là hắn quá khinh địch, không bao giờ nghĩ đến, sẽ có kẻ nhắm bắn ở khoảng cách này. Nhưng thật may, kẻ kia không hoàn hảo đến mức có thể nhắm trúng ngực tôn chủ của hắn. Đường đạn này đã lệch đến mấy ly rồi.
Biểu hiện của Lex ngoài sát khí ra không có gì phức tạp, cứ như thể người bị thương không phải là hắn. Không biểu hiện đớn đau, không chút gì sợ hãi. Ánh mắt kia nhất kiến dán vào vị trí bờ thành kia không rời đi.
“Thiêu chúng!” Hai từ đơn giản vang lên từ cửa miệng Lex, cương quyết và mạnh mẽ, không chút lưỡng lự.
“Vâng!” Chu Mạt không chút chần chừ, ra hiệu cho đám người khác thực hiện theo lệnh. Vốn tình huống này đã được sắp xếp từ trước. Dồn cha con Nghiêm gia vào đường cùng mà thiêu rụi tòa thành kia là mục đích của Lex.
Phía bên kia bờ thành. Nòng súng lục lạnh lẽo trên tay người đàn ông trung niên có tên là Nghiêm Giác Siêu đang chĩa thẳng về phía Tư Mạn, cất giọng đầy giận dữ:
“Cô là ai?”
Tư Mạn nhìn thấy rõ tình trạng của Lex. Đường đạn lệch kia dường như khiến cô trở nên dễ thở hơn, chỉ là khẩu khí của kẻ trước mặt mới thật sự uy hiếp cô.
Nghiêm Trạch không chút phản ứng nào, ánh mắt hắn như đọc vị từng suy nghĩ trong mắt Tư Mạn. Dường như cũng chờ câu trả lời của cô.
Tạ Bân từ bỏ vẻ mặt bỡn cợt, vẻ mặt nghiêm trọng kia trở nên cảnh giác hơn với Tư Mạn.
“Tôi là Bối Tư Mạn.” Nhận thấy rõ bầu không khí tiềm ẩn sự nguy hiểm. Tư Mạn đáp.
Đoàng!
Súng của Nghiêm Giác Siêu vang lên tiếng nổ lớn, đường đạn thẳng tắp cắm vào đống gạch vữa ngay bên chân cô rồi vỡ vụn. Khói thuốc đi thẳng vào mũi cô, như muốn cho cô cảm nhận. Đạn này là thật.
“Tôi không hỏi tên cô.” Giọng nói của Nghiêm Giác Siêu lần nữa trầm xuống.
Tư Mạn giữ vẻ mặt trấn tĩnh. Cô nhận ra, ai cũng rõ cô là cố tình bắn lệch đường đạn kia.
Bất giác mi tâm chau lại, Tư Mạn đưa mắt sang bên cạnh, nhìn thẳng vào bóng dáng cao lớn che hết mặt trời của cô kia. Khi vừa chạm mắt, bắt gặp vẻ lạ lẫm của Nghiêm Trạch, lòng cô lạnh đi.
“Ta không tin Trạch sẽ mang một kẻ vô dụng về. Rõ ràng cô có thể bắn trúng tim hắn, vậy mà vẫn để cho hắn cơ hội sống xót. Nói đi, cô là gián điệp của hắn trà trộn vào Nghiêm gia đúng không?” Giọng Nghiêm Giác Siêu lần nữa đánh thức Tư Mạn.
Cô không nhìn ông ta, mà ánh mắt vẫn trực diện với Nghiêm Trạch, giọng nói thanh thoát kia phát ra trong sự trấn tĩnh, như cố ý thuyết phục người trước mặt:
“Chủ thượng, anh biết mà, tôi không thể giết người.”
Nghiêm Trạch chuyển động mắt, không nói thêm điều gì, chỉ im lặng cũng đủ khiến Tư Mạn ngột thở.
Cô đứng im như bức tượng, chờ Nghiêm Trạch trực tiếp xử lý như lúc thường. Nhưng dường như mọi thứ ngoài tầm suy nghĩ của cô.
Nghiêm Trạch một lời cũng không nói, ánh mắt rời khỏi cô. Bóng dáng kia rời đến bờ thành. Ra hiệu cho Hắc Miêu làm việc gì đó. Không quan tâm đến Nghiêm Giác Siêu đang chĩa súng về phía cô.
Tư Mạn nhìn bóng lưng của Nghiêm Trạch bước về phía trước, không buồn đoái hoài đến cô. Hệt như có một tảng băng trong lòng. Ngực thoảng qua một lần nhói.
“Nghiêm lão gia, việc cần làm bây giờ không phải là tìm hiểu xem tôi có phải là gián điệp hay không, mà làm tìm đường thoát khỏi đây.” Tư Mạn cố giữ vẻ bình thản mà nói.
“Ý gì?”
Tạ Bân thoảng nheo mắt, lại nhặt ống nhòm, lần nữa quan sát rồi hô lên:
“Bọn chúng muốn biến chúng ta thành món nướng.”
Nghiêm Giác Siêu chụp lấy ống nhòm, quả thật nhìn thấy đám người của Lex đang tẩm xăng và lửa. Có vẻ như Nghiêm Trạch đã nhìn thấy sự chuẩn bị này của chúng nên mới đi sắp xếp.
“Hừ, cô không thoát được lần thứ hai đâu.” Nghiêm Giác Siêu bỏ lại một câu rồi cùng Tạ Bân đi về phía Nghiêm Trạch tìm đường thoát.
Tư Mạn chậm rãi bước về phía bọn họ.
Họ không vội, cô vội làm gì.
Chỉ là lúc Tư Mạn đi về phía Nghiêm Trạch cùng Hắc Báo, Hắc Miêu ý vị muốn góp sức thì cô lại bị coi như không khí.
Nghiêm Trạch nhìn cũng không nhìn cô, chỉ tập trung chỉ đạo người phá hỏng hệ thống nước ngầm, biến tòa thành này thành đảo nhỏ.
Nhận ra sự khác lạ này. Tư Mạn không nói thêm điều gì, chỉ đành ngồi một chỗ, tranh thủ nghỉ ngơi. Chỉ cần Nghiêm Trạch không hạ thủ, thì cô đã có thể yên ổn mà sống rồi.
Nghiêm Giác Siêu điều động thêm quân và trực thăng, dường như lúc này ông mới phát hiện ra. Quân của Lex không hề ít. Mọi sự viện trợ của Nghiêm gia đều bị chặn đứng trước khi kịp vào thành.
Có vẻ như Lex muốn một lần nuốt trọn Nghiêm gia, không để cha con nhà họ có cơ hội trốn thoát.