Thượng Tình: Chạy Đi Cho Thoát

Chương 107: Chương 107: Trận chiến lịch sử




Nghiêm Trạch lao thẳng vào xe liền nhìn thấy Tư Mạn mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái xanh đau đớn ôm lấy bụng. Ba bà vú tỉ mỉ kiểm tra cô, biểu hiện xấu càng khiến cho lòng người rối loạn.

“Đau quá….Tôi…đau quá.” Nhìn Tư Mạn quằn quại vì đau đớn, mi tâm Nghiêm Trạch càng nhíu chặt. Trong tia mắt thoáng qua hoảng loạn.

“Các người còn nhìn cái gì? Mau cứu Tư Mạn đi!!!”

Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ hoảng loạn đến mất trí của Nghiêm Trạch kèm theo tiếng súng nổ đến đinh tai nhức óc ngoài kia khiến cho tất thảy bà vú đều hồn vía trên mây, cho dù có hơn chục năm đỡ đẻ cũng chẳng có mấy gan dạ để có thể cho một đứa trẻ ra đời ngay lúc này.

“Nhưng…..nhưng….”

Bà vú run rẩy sợ hãi đến nỗi nói không ra hơi, dám cá chỉ cần ló đầu ra bên ngoài cũng có thể ăn ngay một viên đạn chạy lạc, bên trong lại có một đứa trẻ đang quậy phá trong bụng yếu nhân, kỳ thực quá áp lực.

“Bình tĩnh, Tư Mạn. Có anh ở đây, không sao đâu…” Ôm lấy Tư Mạn, Nghiêm Trạch, trấn tĩnh cô xoa dịu.

“Tôi….đau….” Đau đớn hằn lên gương mặt Tư Mạn. Cơn đau đột ngột kia khiến cả cơ thể cô như mềm ra, hoàn toàn không cảm nhận được bên cứ điều gì bên ngoài, bất giác tóm lấy tay Nghiêm Trạch mà đau đớn rên rỉ. Cô không nghĩ đến đứa trẻ sẽ muốn ra đời ngay lúc này hoặc có thể Bối gia nơi âm tào kia muốn đứa trẻ ra đời trên mảnh đất đã chon toàn bộ Bối gia. Nơi mà đứa trẻ kết tinh tình yêu của Tư Mạn và Nghiêm Trạch sẽ không bao giờ quên được oán hận của hai gia tộc.

“Các người còn khiến cô ấy đau. Chờ chết!”

Câu nói ngắn gọn lại khiến cho bà vú càng hoảng loạn. Bà vú Scarlet bình tĩnh hơn một chút, trầm giọng nói:

“Ngài bình tĩnh nghe tôi nói. Bây giờ tiểu thư đã cạn nước ối lại chưa đủ tháng nên có dấu hiệu suy thai. Có thể sẽ sinh non nhưng không thể sinh thường mà phải lập tức tiến hành phẫu thuật mổ lấy thai. Phẫu thuật ở thời điểm này, trong hoàn cảnh này là hoàn toàn không thể. Chúng tôi cần phòng khử trùng và các thiết bị cần thiết. Nếu ngài muốn cứu cô ấy phải đưa đến bệnh viện gần nhất, nơi đó có đầy đủ dụng cụ, chúng tôi sẽ lập tức tiến hành phẫu thuật.” Là một bà vú cũng chính là bác sĩ khoa sản mát tay của Nghiêm gia. Scarlet có đầy đủ sự bình tĩnh và quyết toán đủ để thuyết phục Nghiêm Trạch ngay lúc này.

Sam đứng bên ngoài nghe được liền chen miệng vào: “Tình hình đang rất hỗn loạn, chúng đang áp sát đường đi muốn chặn chiếc xe này nhắm vào tiểu thư. Muốn đi e rằng….”

Hiểu rõ tình hình Nghiêm Trạch liền đặt Tư Mạn nhẹ nhàng nằm xuống, hôn vội lên trán đã ướt đẫm mồ hôi của cô, nắm lấy bàn tay đang cứng lại vì đau đớn nói:

“Chờ một chút, sẽ không đau nữa đâu. Anh sẽ luôn ở bên cạnh em.” Nói rồi tính toán đi ra ngoài nhưng bất giác lại bị Tư Mạn kéo tay lại. Hành động bất ngờ này khiến Nghiêm Trạch sững sờ trân trân nhìn vào mắt cô. Thế nhưng Tư Mạn chỉ cắn môi nén đau nhìn hắn, đôi mắt chứa vô vàn cảm xúc xáo trộn bên trong không cách nào thoát ra.

Bất giác trong tim như có một khoảng trống vô hạn. Hắn đặt tay lên mu bàn tay cô trấn an: “An toàn sinh con, việc còn lại để anh lo.”

Nói rồi quay đầu bước ra ngoài. Khoảnh khắc bàn tay hắn rời khỏi bàn tay đang lạnh toát của Tư Mạn. Hốc mắt cô đột nhiên cay nóng, từng cơn, từng cơn nhói đau mà đứa trẻ đem đến so với cảm giác hụt hẫng bây giờ có thể ngang bằng nhau.

Một cơn gió nhẹ nhàng tạt ngang kèm theo một ít hạt mưa. Nước mưa làm bàn tay cô ướt một chút, cô nhìn bóng hắn bước ra hứng mình trước cuộc chiến. Trong khóe miệng chậm rãi gọi tên hắn:

“Nghiêm...Trạch!”

Dần dần xa khuất.

Màn mưa phủ trắng xóa, che đi bóng dáng con người đơn độc cao ngạo kia, trôi đi tất cả những uất hận đau thương khỏi tầm mắt Tư Mạn. Cô nằm trong xe, cả cơ thể gần như tê liệt. Cổ họng không cách nào miêu tả được cơn đau ngay lúc này. Một mực ôm lấy bụng sống chết bám víu lấy bà vú đang hết lời khuyên nhủ cô giữ bình tĩnh.

“Hãy cứu lấy....con tôi....”

Một ý nghĩ không an toàn nào đó xuất hiện trong đầu, nhìn vẻ mặt của bà vú cô biết mẹ con cô không ổn. Họ muốn mổ nhưng không thể thực hiện ngay cả mổ lúc này. Họ muốn chiếc xe rời đi nhưng bên ngoài là hai lớp thịt người đang trấn giữ . Bây giờ Nghiêm Giác Siêu có thể sợ cô chết sẽ phá sản mà cho cô đường sống nhưng Đinh gia muốn cướp người đó không biết điều sẽ đâm đầu mà dành cô về cho bằng được chứ không muốn nhận lấy đứa con của Nghiêm Trạch, cho nên bây giờ chỉ bằng một chuyến thăm nhà, cô đã rơi vào trạng thái ngoại bất nhập, nội bất xâm. Chỉ có thể chờ cho Nghiêm Trạch mở đường. Và dường như lòng tin đối với Nghiêm Trạch không bao giờ là thừa thãi, mất vài phút Nghiêm Trạch đã có thể mở đường bằng một chiếc xe Jeep bọc thép, cũng giống như cách hắn đàn áp FBI để bắt Phùng Khắc. Lần này hắn lại mạnh mẽ hệt như hổ, không ngần ngại lao đến cấu xé tất cả những kẻ ngu muội cản đường, để cho chiếc xe mà Tư Mạn nằm do Sam điều khiển có thể có con đường bằng phẳng an toàn nhất lao đi.

Đương nhiên hành vi mở đường này của Nghiêm Trạch và sự thoát ly một cách nhanh chóng của Tư Mạn khiến cho người Đinh gia không kịp phản ứng, chỉ biết ngu mặt nhìn hai chiếc xe một trước là của Nghiêm Trạch điên cuồng mở đường và đằng sau thận trọng chở thai phụ đó thì Đinh Cẩn mới kịp hô hoán người đuổi theo.

Chỉ trong chốc lát mà vùng trời Canada đã chuyển đen, hành vi càn quấy nổ súng công khai từ ba phía đánh thức sự hỗn loạn từ người dân, khiến ai nấy kinh hoảng phải nhờ cậy đến các bảo mẫu nhân dân. Cảnh sát tuần tra thập thò trong xe chậm rãi đuổi theo toán xe từ ba phe đang nối nhau rượt đuổi trên con đường dài bằng phẳng, chờ cho Chính Phủ điều thêm đặc vụ mới dám hùng hổ lao đi hòng cản quá trính quấy phá đến từ chiếc xe Jeep đầu tiên đang tích cực mở đường cho chiếc Limousine phía sau mặc kệ đang có hàng dài những chiếc xe dí sát phía sau. Những chiếc xe đó của Đinh gia không cách nào tiếp cận được chiếc Limousine đang chở Tư Mạn bởi không chỉ có chiếc Jeep của Nghiêm Trạch đơn phương độc mã bảo vệ mà còn có chiếc Caddilac của Hắc Báo, Hắc Miêu đang kề cận ngay bên, vừa dọn đường vừa xả súng hòng triệt tiêu đi Đinh gia đang một lòng muốn cướp người đó.

Cuộc rượt đuổi càng ngày càng căng thẳng, mỗi lần Nghiêm Trạch đi ngang, những tuyến phố lại như phát nổ chỉ bỏ lại đống vụn vữa hoang tàn và những người dân tháo chạy trong hoảng loạn. Ngay lúc này sự can thiệp đến từ Chính phủ Canada càng sâu hơn khi điều động trực thăng và đặc công muốn chống lại Nghiêm Trạch. Thế nhưng gã đàn ông đang điên cuồng tìm bệnh viện cho vợ sinh đó đâu còn tâm trí mà quan tâm đến điều gì. Hắn tin tưởng tay lái của Sam có thể đảm bảo an toàn cho Tư Mạn đi qua những con đường mà hắn đã dẹp gọn gàng, tin tưởng Hắc Báo, Hắc Miêu không để bất cứ một sự uy hiếp nào từ tứ phía đến cho Tư Mạn. Và ngay khi hắn nhìn thấy cổng bệnh viện lớn uy nghi nằm đó, đôi mắt chim ưng đen đặc kia mới sáng lên một chút.

Đánh tay lái, chiếc xe Jeep của hắn quẹo về một phía, chừa lối cho chiếc Limousine kia an toàn chạy thẳng vào bên trong bệnh viện. Hắn nhìn theo chiếc xe, nhìn Tư Mạn được đưa xuống băng chuyền, qua cửa kính còn vương chút nước mưa ướt át hòa lẫn trong tiếng rên đau đớn của cô. Cho đến khi nhìn thấy cái gật đầu ra hiệu đã an toàn của Sam, hắn lại cùng Hắc Báo, Hắc Miêu dàn trận trước cổng bệnh viện, vô hiệu hóa mọi lối đi, khiến cho Đinh gia chậm một bước đã rơi vào thế bị bao vây khi người của Nghiêm Giác Siêu đã đuổi kịp đến.

Đinh Cẩn ngồi trong xe nhìn về phía sau, chiếc xe đang chở Nghiêm Giác Siêu mong muốn được vào bệnh viện kia đã đến nhưng hắn lại không muốn để lão già kia được cứu chữa dù đã bị bao vây. Bây giờ không thể dành được Tư Mạn thì mục tiêu thứ hai là mạng của Nghiêm Giác Siêu sẽ được nhắm kỹ. Nhưng bằng cách nào?

Trước khi trượt bánh đến gần bệnh viện hơn, Đinh Cẩn đã kịp nhìn thấy bóng một chiếc xe màu trắng quen mắt lao vụt ngang. Khóe môi hắn liếc nhếch lên một nụ cười. Bàn tay nhanh chóng đảo nhịp đổi ngược hướng, chiếc xe của Đinh Cẩn thẳng một đường rơi vào một bãi đất trống còn chiếc xe trắng được xe của Đinh Cẩn che chắn kia lao vụt ra, nhanh như một tia chớp phóng về phía xe của Nghiêm Giác Siêu với tốc độ ánh sáng.

Ầm!!!

Một vụ va chạm đã xảy ra, chiếc xe màu trắng như một tạ búa dáng vào chiếc xe đen của Nghiêm Giác Siêu một nhát búa chí mạng. Chiếc xe đen vang lên tiếng kêu thảm thiết rồi văng ra, lộn nhào trên không vài vòng rồi rơi ầm xuống con đường ngay ngắn kia, trượt một đường thật dài rồi dừng lại ở hình dáng lật ngửa. Người ta nhìn thấy được bên trong chiếc xe bao gồm tài xế, Nghiêm Giác Siêu và Tạ Bân trên mặt đầy máu chúc đầu trên băng ghế, hơi thở yếu ớt đang hấp hối.

Toàn bộ sự việc xảy ra Nghiêm Trạch đều nhìn thấy, nhìn rất rõ ràng cách mà Nghiêm Giác Siêu bị tấn công. Cũng nhìn thấy người ta hoảng loạn chạy đến kéo ông ta và Tạ Bân ra khỏi xe trước khi chiếc xe phát nổ. Hắn thấy đôi mắt đầy máu của Nghiêm Giác Siêu nhìn hắn trân trối như thể nhiều điều chưa nói, như thể không nỡ để hắn ở lại một mình, như thể vẫn chưa kịp để hắn được một ngày yêu thương.

Nghiêm Trạch giống như một pho tượng sống, cứng đờ đứng đó, trân trân nhìn vào mắt Nghiêm Giác Siêu đang nằm cách đó không xa với đám người xúm lại mong muốn chạy chữa. Cả cơ thể hắn cảm nhận được thứ gì đó lạnh lắm, trong đôi mắt vốn dĩ tinh anh đó bây giờ đục ngàu những tia máu nhìn bàn tay đang vương máu của Nghiêm Giác Siêu đang với về phía hắn nở một nụ cười yếu ớt.

“Lão....gia....ta và...ông....có thể....đi cùng....nhau thật rồi.” Tạ Bân với vô số vết thương trên cơ thể, khóe miệng tràn đầy máu tươi năm bên cạnh Nghiêm Giác Siêu chật vật nói.

Nghiêm Giác Siêu day dứt rời mắt khỏi đứa con trai ông yêu thương không dám bước lại gần ông lúc này, ông ta đưa mắt nhìn lên trời, những giọt mưa nặng nề khiến ông khó nhọc mở mắt. Tựa như những chuyện tàn nhẫn mà bản thân đã làm, những lỗi lầm đã gây ra và sự đau khổ của mẹ Nghiêm Trạch đang hiện ra trước mắt như một thước phim. Ông chua chát nhận ra, sự chán ghét bấy lâu của Nghiêm Trạch dành cho ông là hoàn toàn đúng.

Là ông sai rồi.

Bàn tay chậm rãi tìm lấy tay Tạ Bân, hai bàn tay già nua dính đầy máu được nước mưa rửa đi nắm lấy nhau. Quay đầu nhìn Tạ Bân lần cuối, nhận ra người đã cùng lớn lên này, đã trải qua sinh tử cùng mình này quan trọng hơn tất thảy đang ở ngay cạnh ông, cùng ông kết thúc đời người ngông cuồng. Máu mắt chảy xuống, khóe miệng hộc ra một ngụm máu. Ông cười, nắm chặt bàn tay Tạ Bân mãn nguyện ra đi.

Tạ Bân lết người gần bên Nghiêm Giác Siêu nhất có thể, nắm thật chặt bàn tay ấy. Chạm vào gương mặt tuấn lãng đã vương màu của thời gian đó.

Cả cuộc đời của Tạ Bân đều giành hết cho một người là Nghiêm Giác Siêu, những gì Tạ Bân có đều cho đi không đòi hỏi một lần đền đáp. Có thể vì ông mà chết, vì ông mà trăm phương ngàn kế hại người, vì ông mà trải qua hoan lạc, rông ruổi hỉ nộ ái ố của đời người. Cũng vì ông mà một mình đơn độc. Có thể cùng nhau sống kiếp này, Tạ Bân không hề hối hận.

Đợi cho Nghiêm Giác Siêu xuôi tay, Tạ Bân cũng chậm rãi đi theo ông. Trên môi lạnh còn vương nụ cười.

Giữa màn mưa năm ấy, thiên hạ vô song tàn nhẫn bất bại Nghiêm Giác Siêu và Tạ Bân đã đến hồi kết. Hai bức tượng lớn của Nghiêm gia đã tàn lụi.

Chúng nhân Nghiêm gia quỳ thụp xuống đất, đau đớn đấm xuống đất gào khóc tang thương. Hắc Báo, Hắc Miêu quá bất ngờ đến mức đến khi lại gần thì hai người đó đã chỉ còn lại thi thể. Đảo mắt sang Nghiêm Trạch, đôi mắt hắn đỏ ngầu những tia máu, cả thân thể phát ra sát khí nhìn về phía chiếc xe màu trắng, chiếc xe đã cướp đi mạng của Nghiêm Giác Siêu.

Từ chiếc xe chậm rãi bước xuống một bóng dáng quen thuộc đã năm lần bảy lượt muốn giết chết Nghiêm Giác Siêu.

Bối Văn Trác – Lex. Người đã thành công biến trận chiến hôm nay thành lịch sử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.