Thương Trường Đại Chiến

Chương 3: Chương 3: Chương 0003




Thương Trường Đại Chiến

Tác giả:Biên Chức Thành Đích Mộng

Quyển 1: Xây dựng cơ sở

Chương 3: Thuyết phục

Nhóm Dịch: Quan Trường

Nguồn: metruyen

Buổi tối, cả nhà năm người ngồi ăn chung một mâm cơm nho nhỏ, không khí hòa thuận, tràn đầy hạnh phúc. Kiếp trước Lục Thiếu Hoa không biết hóa ra hạnh phúc đơn giản như vậy, như thế nào mới là hạnh phúc? Đối với một gia đình nông thôn mà nói, sống một cuộc sống bình an, vô ưu vô lo, đây chính là định nghĩa hạnh phúc.

Ở kiếp trước Lục Thiếu Hoa bỏ học khi đang học cấp hai để ra đời lang thang kiếm sống. Hắn luôn ngồi một mình ăn cơm hộp, khi đó liệu có giống với bây giờ, cha mẹ hắn không ngừng gắp rau bỏ cho hắn ăn. Lục Thiếu Hoa im lặng nhìn vào mấy đĩa thức ăn, trong lòng lại nghĩ tới kiếp trước vì không có học hành, đến nơi nào cũng vấp phải trắc trở, cuối cùng trở nên sa sút, không chí tiến thủ, không kìm được nước mắt chảy xuống…

“Nếu trời cho tôi cơ hội một lần nữa, tôi nhất định phải nắm chắc cơ hội này, không để cho cha mẹ giống như kiếp trước, do làm lụng quá vất vả đến già sinh bệnh, cũng chính là vì kinh tế gia đình nghèo nàn.” Đột nhiên, Lục Thiếu Hoa khí thế ngút trời nghĩ, việc linh hồn xuyên thời gian ngược về quá khứ, nắm giữ hướng đi của tương lai, của kinh tế, thị trường chứng khoán, tất cả đều rõ ràng. Chỉ cần có vốn ban đầu, tiền tài kia không phải cuồn cuộn mà đến sao?

Tuy nhiên vạn sự khởi đầu nan, vốn ban đầu không phải là vấn đề dễ giải quyết. “Haiz, không cần nghĩ nhiều như vậy, còn có bốn năm nữa là thị trường chứng khoán Nhật Bản sụp đổ, bốn năm này phải cải thiện đời sống gia đình đi lên.”

Xong cơm tối, mẹ và chị hắn dọn dẹp bàn ăn, anh trai làm bài tập về nhà, Lục Thiếu Hoa và cha hắn – Lục Gia Diệu ngồi xem TV. Lúc này Lục Thiếu Hoa mới chú ý khuôn mặt cha hắn, mặt hình chữ điền, sống mũi cao, ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn vào lễ hội trên TV, hoàn toàn không biết có cặp mắt đang quan sát mình.

Lục Thiếu Hoa nhìn cha hắn một hồi, rồi nhích lại gần chỗ Lục Gia Diệu một cách thân thiết hỏi:

- Cha, năm nay cây cam không cho năng suất cao hả cha?

Lục Gia Diệu bị hắn hỏi thì nhíu mày, quay đầu nhìn lại, rồi liếc mắt vẻ như có cái gì đó không thích hợp. Trong lòng ông cũng sửng sốt: “Sao tối nay thằng nhóc 7 tuổi này lại nói như vậy?”

Một dấu chấm hỏi lớn hiện ra trong đầu ông, tuy rằng trong lòng có nghi vấn, nhưng đối với việc năm nay cây cam không cho năng suất cao, ông ta cũng không làm gì được.

- Đúng vậy, không riêng nhà chúng ta, cam của tất cả các nhà trong thôn cũng đều không tốt con à.

Nghe được những lời Lục Gia Diệu nói, trong lòng Lục Thiếu Hoa mừng rỡ, hắn đang không biết làm sao nói với cha hắn để chuyển sang trồng cây vải. Nếu như cây cam cả thôn trồng cũng không cho kết quả tốt thì việc thương lượng hợp đồng trồng cây vải với bọn họ sẽ dễ dàng hơn.

- Ài, cây cam trồng nhiều năm như vậy, gốc cây đã già cỗi, chắc chắn là ảnh hưởng đến sản lượng, còn kiếm tiền không bằng trồng loại cây khác.

Lục Thiếu Hoa cố ý nói một cách vu vơ.

Quả nhiên, Lục Gia Diệu nghe xong Lục Thiếu Hoa nói thì nổi lòng ham muốn, người nông thôn nghe được chữ ‘tiền’ thì nhạy cảm lắm, hoàn toàn không chú ý đến đây là lời một đứa trẻ 7 tuổi nói ra.

- Vậy con bảo loại cây nào thì kiếm tiền nhiều hơn?

- Cây vải.

Lục Thiếu Hoa thấy Lục Gia Diệu đã mở lời mới chậm rãi nói. Bên ngoài giả bộ chậm rãi, nhưng kỳ thật trong lòng hắn rất háo hức, đây là bước thành công đầu tiên.

- Cây vải?

- Vâng, chính là cây vải, con nghe người ta bảo một cân vải có thể bán được bốn, năm tệ đấy.

Lục Thiếu Hoa lại tung ra một một quả bom, khiến đầu óc cha hắn quay mòng mòng.

Quả nhiên, quả bom này có uy lực, đối với một người mà cả năm chỉ thu nhập có mấy nghìn tệ thì một cân giá bốn, năm tệ là khái niệm gì chứ? Lục Gia Diệu trầm tư một hồi, cảm thấy bắt đầu muốn làm, nhưng chợt nghĩ, mình không có kinh nghiệm trồng vải thì có chút thất vọng, mặt mày nhăn nhó nói:

- Cây vải thì tốt rồi nhưng không có kinh nghiệm trồng.

Trong lòng Lục Thiếu Hoa rất đỗi vui mừng, chỉ cần cha hắn chịu chuyển sang trồng cây vải thì những chuyện còn lại không thành vấn đề.

- Cha, cha quên là chúng ta có người bà con đang trồng vải đó sao, kinh nghiệm trồng trọt có thể đi hỏi người đó, cả cây con cũng có thể tới đó lấy.

- Ha ha, thế nào mà cả người nhà mình cũng quên mất.

Nói xong, Lục Gia Diệu mới cản thận nghĩ lại thấy bất thường, rõ ràng Lục Thiếu Hoa nói cây cam không cho sản lượng cao, rồi mới nói những việc kia, giống như là có ý dẫn dắt câu chuyện. Nghĩ đến đây, Lục Gia Diệu toát mồ hôi lạnh, nếu đúng là Lục Thiếu Hoa cố ý dẫn dắt thì thật đáng sợ, dù sao thằng bé mới chỉ là một đứa bé 7 tuổi.

Mặc dù có điểm đáng ngờ với Lục Thiếu Hoa, nhưng Lục Gia Diệu cũng không nghĩ nhiều, suy tính cẩn thận ưu điểm nhược điểm của cây vải, cuối cùng quyết định nghe lời hắn chuyển sang trồng vải.

- Ngày mai phải chặt hết cây cam, chuyển sang cây vải, sang chỗ anh rể lấy cây non.

Trần Lệ vừa dọn dẹp xong đúng lúc nghe được Lục Gia Diệu nói những lời này có chút mông lung:

- Cây vải cái gì?

Lục Thiếu Hoa nghe mẹ hắn hỏi, sợ mẹ hắn sẽ ngăn cản cha hắn liền khẩn trương nói:

- Cha muốn chặt hết cây cam trong vườn, chuyển sang trồng cây vải, một cân vải có thể bán được bốn, năm tệ đó mẹ.

- Một cân mà được bốn, năm tệ?

Trần Lệ không tin tưởng lắm.

Lúc này thì Lục Gia Diệu dám khẳng định rằng con hắn quá thông minh, chỉ hai câu nói mà đã đề cập đến chữ ‘tiền’ đánh vào lối suy nghĩ của Trần Lệ, hơn nữa còn có thể mượn thành lời của “cha nói”.

Lục Gia Diệu khẳng định được là con ông thông minh, tin là Lục Thiếu Hoa có ý dẫn dắt, tuy nhiên ông cũng không nói ra ý nghĩ này. Đương nhiên, trong lòng ông cũng rất muốn chuyển sang trồng cây vải, một cân mà được những bốn, năm tệ cơ mà, rất có tương lai.

- Tốt, cứ quyết định như vậy đi, ngày mai phải chặt hết cây cam, dù sao năm nay cũng chẳng cho sản lượng cao, bán cũng chẳng được bao nhiêu tiền, thôi thì chặt hết cho sớm đi.

Lục Gia Diệu đánh tay quyết định, kế hoạch của Lục Thiếu Hoa vậy là thành công một nửa. Tiếp theo là làm thế nào thuyết phục được cha hắn ký hợp đồng nhiều nhiều nhiều một chút mà gieo trồng, khuyếch đại quy mô.

- Cha à, nếu cần trồng thì cứ trồng nhiều một chút, hai mẫu ruộng nhà chúng ta cũng chẳng ăn thua.

- À, cũng đúng, trồng ít thì thà không trồng, nhưng có nhiều mà cho con trồng sao, nhà thì có mỗi hai mẫu ruộng thôi.

Lục Gia Diệu có chút không bằng lòng, làm sao mà ông lại không muốn trồng nhiều chứ, một cân mà được bốn, năm tệ cơ mà, cho dù sản lượng không cao thì vẫn có lãi.

- Muốn đất chẳng phải quá dễ sao? Dù sao năm nay sản lượng cam trong thôn không cao, nếu không phải là đã ký hợp đồng thì bọn họ đã không trồng từ sớm rồi, chúng ta hoàn toàn có thể nhận thầu lại, đổi toàn bộ sang cây vải.

Trong lòng Lục Thiếu Hoa rất đắc ý, hắn càng làm cho cha hắn dấn sâu vào câu chuyện.

- Ừ, đất đây cũng không ít, hơn mười mẫu, chờ một chút để cha tính xem. Một năm thuế đất là 200 tệ, hơn 10 mẫu là những hơn 2000 tệ lận.

Số lượng này khiến Lục Gia Diệu hoảng sợ, hơn 2000 tệ kia à, nhưng đúng là tương đương với một năm thu nhập. Trong lòng đột nhiên có chút dao động, hai con mắt đưa qua đưa lại.

Lục Thiếu Hoa đã chính mắt thấy được thành công, nhìn thấy cha hắn có hơi dao động thì liền nói:

- Không có tiền có thể đi mượn Ông bá bá, hai năm sau là có thể trả lại họ, hoàn toàn không sợ lỗ vốn, một cây chỉ cần có thể cho hai mươi cân quả là ổn rồi.

Nghe Lục Thiếu Hoa nói như vậy, Lục Gia Diệu thầm nghĩ cũng đúng, không khỏi nhìn lại Lục Thiếu Hoa, trong lòng cuối cùng cũng quyết định rồi nói:

- Tiếc rẻ cũng chẳng giúp ích gì, cha sẽ đến chỗ Ông bá bá vay tiền.

Lục Gia Diệu là người tính tình nóng nảy, quyết định làm gì thì sẽ không chần chừ, nên cầm luôn đèn pin đi ra cửa.

Lục Thiếu Hoa nhìn cha hắn đi vay tiền mà trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Sở dĩ hắn kêu cha hắn vay tiền chỗ Ông bá bá là vì hai nhà bọn họ quan hệ kết giao khá tốt, hơn nữa thời điểm năm 85, nhà họ gửi tiền trong ngân hàng cũng lên đến mấy vạn tệ, cho nên mượn có mấy ngàn tệ cũng chẳng đáng kể.

Thực ra có một bí mật mà hắn không muốn cho ai biết, mất công sức dẫn dụ cha hắn như vậy là để có khoản tiền đầu tiên lập nghiệp. Giải quyết được chi tiêu trong nhà dư giả là quan trọng nhưng khủng hoảng cổ phiếu năm 89 mới là cái cần tập trung nhiều, cho nên hắn muốn dựa vào cây vải để kiếm lợi nhuận. Thời những năm 80, có thể nói đất đai là tiền bạc, hắn là người được tái sinh nắm giữ trong tay hướng đi của tương lai, tiền tài sẽ cuồn cuộn mà đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.