Thương Trường Đại Chiến
Tác giả:Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 1: Xây dựng cơ sở
Chương 7: Đàm thoại
Nhóm Dịch: Quan Trường
Nguồn: metruyen
Lục Thiếu Hoa mang hai bao tải to đầy sách về được đến nhà thì đã mệt nhoài, toàn thân không còn một chút sức lực, đau nhức khắp cả người. Lúc này đây hắn mới cảm thấy thân thể của mình thật yếu ớt. “Không được! Thân thể của mình không thể yếu ớt như vậy. Dường như một cơn gió thổi qua cũng đứng không vững. Phải nghĩ cách làm thân thể của mình mạnh lên mới được.”
Năm 2010, ở Thâm Quyến, dân chúng cơ bản đều khá giả. Có hai cái tiện là tiền bạc và nhàn rỗi. Đại bộ phận người dân đều đi tập thể dục tại các câu lạc bộ thể hình. Người có nhiều tiền thì mua thiết bị tập thể hình về nhà tự tập, đây là xã hội tiến bộ, còn ở năm 1985, thử hỏi làm sao người ta đi tập được chứ? Đừng nói là không có câu lạc bộ thể hình, thậm chí thời gian để tập còn không có, người ta còn phải bận cả ngày để kiếm tiền, vậy làm thế nào có thời gian để tập luyện, càng không cần nói đến kỹ năng tập luyện.
“Ừ, buổi sáng ngày mai bắt đầu rèn luyện thân thể.” Điều kiện sức khỏe không được tốt thì phải dùng biện pháp để cải thiện. Khi đã quyết định được chủ ý, Lục Thiếu Hoa bắt đầu thu thập sách giáo khoa của chú út hắn. Hắn đem tất cả các quyển sách xếp lại theo đúng niên học, cấp học và môn học. Khi tất cả đâu vào đấy thì lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở ra, mồ hôi ướt đẫm cả người, tuy nhiên tập trung làm việc với tinh thần cao độ trong suốt một thời gian dài, nhất thời khiến hắn cảm thấy hơi mệt mỏi.
Lục Thiếu Hoa ngồi ở trên ghế tại phòng khách ngáp một cái. Trong đầu hắn không ngừng nghĩ đến những việc từ khi hắn tái sinh đến nay, theo trồng cây vải, cùng bí thư thôn ủy ký kết hợp đồng. Sự việc chuyển biến như thế này, tất cả sẽ khiến cho lịch sử có sự biến đổi nho nhỏ. “Ai! Thời gian đến năm 1989 không còn nhiều nữa. Thời gian để chuẩn bị tài chính cũng không còn nhiều nữa, chỉ còn chưa đầy hai năm. Trong hai năm này làm thế nào để tập trung nguồn lực tài chính?” Lục Thiếu Hoa càng nghĩ càng rối, cuối cùng quyết định không nghĩ thêm nữa.
Sáng sớm mặt trời dần dần ló rạng, khi mặt trời lên thì dân trong thôn miền duyên hải này đã ra đồng làm việc hết. Lục Gia Diệu cũng vậy, nhận thầu hơn mười mẫu đất, công việc rất nhiều, nên khi Lục Thiếu Hoa thức dậy cũng là lúc cha hắn đang chuẩn bị đi ra vườn cây vải.
- Cha! Chờ con một lát.
Lục Gia Diệu vừa ra khỏi cửa thì Lục Thiếu Hoa gọi lại.
- Sao con thức dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm một lúc nữa?
Lục Gia Diệu vốn định đi ra ngoài nhưng lại nghe có tiếng gọi, quay đầu lại mới biết là Lục Thiếu Hoa gọi.
- Con không ngủ nữa. Trời đã sáng rồi mà. Đúng rồi, ngày hôm qua trên tivi có phát quảng cáo về một loại phân bón, chỉ cần ngâm vào nước rồi phun trên bề mặt lá là cây có thể sinh trưởng nhanh hơn. Cha có rảnh thì đến chỗ hiệu nông dược hỏi được không?
Lục Thiếu Hoa tuy rằng không hiểu về nông nghiệp, nhưng ở kiếp trước, hắn nhớ rõ có một loại phân bón như vậy, hơn nữa cho hiệu quả tốt lắm, cho nên hắn mới nói dối là xem quảng cáo trên tivi.
- Ừ, buổi trưa trở về cha sẽ đi hỏi thử xem có hay không. Con ngủ thêm một chút nữa đi.
Lục Gia Diệu lên tiếng rồi bước ra cửa.
Lục Gia Diệu đi rồi, Lục Thiếu Hoa không định ngủ tiếp. Hắn đã quyết định rồi là sẽ không thay đổi. Hắn sẽ vẫn kiên trì cải thiện tình trạng sức khỏe của mình. “Đi tìm chỗ yên tĩnh để luyện tập thôi.”
“Nhưng chỗ nào là chỗ yên tĩnh không có ai quấy rầy?” Lục Thiếu Hoa không ngừng tự hỏi trong đầu. Trong thôn này rốt cục có chỗ nào yên tĩnh không? Tuy rằng ở nông thôn, nơi yên tĩnh rất nhiều nhưng bây giờ mới hừng đông, mọi người đang đi làm, chỗ nào cũng có người. “A! Làm sao mà mình lại quên nơi ấy chứ?”
Thôn của Lục Thiếu Hoa nằm trên một vùng đất ven biển thuộc tỉnh Quảng Đông, từ thôn chỉ cần khoảng mười phút chạy bộ là đến ‘Nam Hải’. Ở kiếp trước, Lục Thiếu Hoa thường cùng một số bạn học ra bờ biển chơi đùa. Ở bờ biển bình thường không có ai, ngoại trừ tết Đoan Ngọ, Trung Thu, tết Âm lịch. Trong ba ngày lễ lớn này sẽ có nhiều khách đi du ngoạn. Ngoài ra thì những thời gian khác không nhìn thấy bất cứ một ai.
Xuyên qua rừng cây ven biển, cuối cùng hắn cũng thấy được bờ biển rộng lớn. Dưới ánh nắng ban mai, thủy triều dâng lên từng làn sóng cuồn cuộn đập vào bờ. Sóng sau cao hơn sóng trước, từng đợt từng đợt liên tiếp nhau không ngừng. Đứng trên bãi biển, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng hải âu kêu.
Đi đến bờ biển, Lục Thiếu Hoa đem ra bao cát nhỏ đã được chuẩn bị từ ngày hôm qua cột vào chân và bắt đầu chạy bộ trên bãi biển. Đây là một hình thức tập luyện có từ lâu, cũng có thể nói là hiệu quả nhất. Chạy bộ khiến cho toàn thân đều vận động, chẳng những có thể rèn luyện được thân thể mà còn điều hòa được hô hấp. Lúc này Lục Thiếu Hoa chạy bộ với bao cát cột ở chân, hiệu quả càng không thể so sánh được.
Khi chấm dứt tập luyện thì mặt trời cũng đã lên cao. “Mình nên về nhà thôi!”
Khi hắn về đến nhà thì trong nhà không còn một ai. Kim đồng hồ cũng đã chỉ mười giờ. Lục Thiếu Hoa nhanh chóng dùng điểm tâm sau đó vùi đầu vào đống sách giáo khoa trung học cơ sở. Tuy rằng trước kia đã đọc qua, nhưng để học tốt kiến thức của phần trung học, hắn phải ôn tập lại kiến thức trung học cơ sở một chút.
“Trong sách vở đều có kho báu.” Những lời này quả không sai. Lục Thiếu Hoa tập trung đọc sách đến quên cả thời gian, quên cả mọi thứ xung quanh.
Có lẽ cái cách Lục Thiếu Hoa đọc sách không thể gọi là đọc sách được, phải gọi là đọc lướt qua. Bởi vì tốc độ hắn ôn tập thực sự quá nhanh, căn bản chỉ đảo qua mà thôi. Kỳ thực đây chỉ là điều tất nhiên. Ở kiếp trước, thành tích học ở cấp II của hắn rất tốt, cho nên bây giờ hắn chỉ học lại những gì mình đã học mà thôi, hoàn toàn chỉ cần xem ví dụ minh họa là trong đầu sẽ tự động hiện ra tất cả nội dung.
Lục Thiếu Hoa đọc hết các sách giáo khoa của năm đầu tiên, buông sách xuống đúng lúc nghe mười hai tiếng chuông vang lên trong nhà. Lục Thiếu Hoa ngẩng đầu nhìn thì kim đồng hồ đã chỉ mười hai giờ. Từ phòng bếp bên cạnh phòng khách, thỉnh thoảng phát ra những tiếng làm bếp ‘cạnh, cạch’. Lục Thiếu Hoa buông quyển sách, đi ra, hóa ra là mẹ hắn đang nấu cơm. Thật đúng như câu nói “Trong sách vở đều có kho báu”. Hắn vừa bắt đầu học tập là quên hết mọi thứ xung quanh. Mẹ của hắn về nhà lúc nào cũng không biết.
- Mẹ về lúc nào vậy?
Lục Thiếu Hoa ngượng ngùng, gãi gãi đầu quay vào bếp hỏi Trần Lệ.
- Mẹ về lâu rồi. Thôi con học bài đi. Đừng ở chỗ này, nhiều khói lắm.
Trần Lệ ngẩng đầu lên nhìn con trai ‘thần đồng’ âu yếm nói.
‘ Dạ!
Sau bữa cơm trưa, Lục Gia Diệu và Trần Lệ đều đi làm. Lục Thiếu Bằng và Lục Hiểu Nhàn cũng đi theo, chỉ còn mình Lục Thiếu Hoa ở nhà đọc sách. Đây là đặc quyền của hắn. Từ sau khi chú út hắn đồng ý thì hắn không cần đến trường, không cần đi làm việc, chỉ cần học tại nhà là được rồi. Nói gì thì hắn cũng chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, cũng không giúp được gì cho nên Lục Gia Diệu không nói gì thêm.
Lục Thiếu Hoa duỗi người một cái, đang chuẩn bị cầm lấy sách giáo khoa bắt đầu ôn tập thì giật mình thấy Lục Xương từ cửa bước vào.
- Tiểu Hoa, cháu lại bắt đầu tự học đấy à?
Lục Xương hướng về Lục Thiếu Hoa hỏi.
- Vâng ạ, hiện tại cháu mới bắt đầu xem sách giáo khoa cấp II.
Lục Thiếu Hoa buông sách xuống.
- Ừ, hôm nay cha cháu nói là không có nhiều việc lắm, không cần chú phải đi. Cho nên chú đến xem cháu học như thế nào. Có cái gì không hiểu thì cứ hỏi chú.
Lục Xương ngồi xuống bên cạnh Lục Thiếu Hoa.
- Dạ, cháu biết rồi. Mà này, chú út, chú chỉ còn học một học kỳ nữa là tốt nghiệp đại học. Sau khi tốt nghiệp thì chú tính làm cái gì?
Lục Thiếu Hoa đột nhiên chuyển đề tài đến việc sau này khi chú của hắn tốt nghiệp đại học. Trong lòng hắn thật sự không muốn chú út hắn trở thành giáo viên.
- Sau khi chú tốt nghiệp đại học thì có khả năng đi dạy. Năm trước cha cháu đã đi tìm ông cậu, gần như đã xác định chú sẽ lên thị trấn dạy trung học.
Dường như Lục Xương cảm thấy không hứng thú với việc dạy học. Khi nói chuyện vẻ mặt của anh ta ra chiều bất đắc dĩ.
Nghe được lời nói của Lục Xương, trong lòng Lục Thiếu Hoa hô lên một tiếng: “Quả nhiên là giống với kiếp trước.” Ở trong trí nhớ của hắn, vốn chú út hắn muốn sau khi tốt nghiệp thì làm kinh doanh nhưng ông cậu của hắn lại không đồng ý. Ông nói là việc kinh doanh sắp bị cải cách, nếu làm cũng không có tiền đồ cho nên mới kêu Lục Xương đi dạy học. Nói đến cậu của Lục Thiếu Hoa, trong trí nhớ của hắn đột nhiên nhớ về ông cậu này. Ông cậu của hắn làm cục trưởng cục dân chính của huyện bên cạnh, đến năm 2003 mới về hưu. Mười mấy năm qua không có thăng chức cũng không xuống chức.
Lục Thiếu Hoa trầm tư một chút, sắp xếp lại những gì cần nói. Hắn muốn nhân cơ hội này nói chuyện lâu lâu với chú út hắn một lần. Hắn không muốn chú của hắn đi dạy học, đó chính là lãng phí nhân tài. Đi dạy giống như một công việc ổn định, vĩnh viễn không có tiền đồ gì. Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Chú út, chú không nghĩ là một sinh viên đại học đi dạy học là một điều lãng phí sao? Hiện tại ở nước Hoa Hạ này, số lượng sinh viên có được mấy người? Chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lục Xương nghe Lục Thiếu Hoa nói như vậy liền cảm thấy rất đúng. Việc sinh viên tốt nghiệp đi dạy như gã thật sự là lãng phí. Nhưng gã có năng lực làm việc gì? Gia đình không có mối quan hệ, muốn có một chức vụ tốt thì rất khó, chỉ có công việc dạy học là dễ dàng một chút mà thôi.
- Không lãng phí năng lực thì biết làm thế nào? Nhà của chúng ta đâu có mối quan hệ, tìm được một công việc tốt là rất khó.
Nghe những lời này, Lục Thiếu Hoa cảm nhận được sự bất đắc dĩ của Lục Xương, trong lòng thầm nhủ: “Có thể!” Lục Thiếu Hoa nghĩ là chỉ cần chú của hắn không thật sự muốn đi dạy thì hắn sẽ có cách để chú hắn đi một con đường khác.
- Chú út, sinh viên giống như chú vậy, hiện tại có mấy người. Chú hoàn toàn có thể đi trên con đường làm quan. Chính sách cải cách và mở cửa, phát triển kinh tế, nâng cao chất lượng cuộc sống là lối thoát duy nhất cho quốc gia. Nhưng dù sao cũng là nước mới phát triển, sẽ cảm thấy giống như là vác tảng đá qua sông. Cho nên mới thiết lập đặc khu kinh tế này vào năm 1980 để làm thí điểm. Nếu thí điểm này thành công thì quốc gia sẽ có khả năng phát triển kinh tế mạnh mẽ lên cao nữa, cải thiện đời sống nhân dân.
Lục Thiếu Hoa nói một hơi. Chủ yếu hắn muốn làm cho chú hắn cảm thấy thích thú với ngành kinh tế. Chỉ cần chú của hắn có hứng thú, như vậy kế tiếp hắn sẽ có thể xử lý tốt hơn.
Tuy chỉ nghe Lục Thiếu Hoa nói có mấy câu đơn giản nhưng lại chỉ ra được phương hướng phát triển trong tương lai của quốc gia. Đúng, chính là phương hướngphát triển “Kinh tế”. Kỳ thực, khi Lục Xương học tại trường cũng có nghiên cứu qua phương hướng phát triển tương lai cho quốc gia. Kết quả cũng là phát triển kinh tế. Nhưng hiện tại những điều này lại do một đứa nhỏ bảy tuổi nói ra, lại hoàn toàn phù hợp logic, không bàn mà giống nhau cho một kết quả giống như của gã. Điều này làm cho gã cảm thấy kinh ngạc. Vốn gã chỉ nghĩ đứa nhỏ bảy tuổi này chỉ có đọc sách thông minh một chút, tâm tư kín đáo một chút so với người khác. Nhưng hắn không nghĩ đối với tình hình quốc gia lại hiểu biết tinh thông như vậy.
Lúc này Lục Xương nhìn Lục Thiếu Hoa bằng ánh mắt hoàn toàn thay đổi, xem cậu cháu trai quý tử của gã trở thành ngang vai vế với gã. Gã hỏi:
- Vậy cháu thấy tình hình quốc tế hiện nay như thế nào?
Ngay lúc Lục Xương hỏi vấn đề này, Lục Thiếu Hoa đã biết chú út đã bị hắn dẫn đường suy nghĩ. Đối với hắn, người có trí nhớ về những gì của thế kỉ 21 thì biết hết tất cả những vấn đề quan trọng của quốc tế. Hắn từ tốn đáp:
- Về vấn đề quốc tế, trước tiên chúng ta nói về các quốc gia xã hội chủ nghĩa Đông Âu. Hiện tại nhìn bên ngoài các quốc gia này vẫn chưa thấy được chuyện gì nhưng nếu các quốc gia này không thay đổi chính sách phát triển thì trong tương lai vài năm nữa, nước họ sẽ nảy sinh một cơn ‘địa chấn chính trị’, mà một quốc gia tiêu biểu trong đó là Liên Xô.
Nói đến Liên Xô, Lục Thiếu Hoa ngừng lại một chút. Hắn dành cho Lục Thiếu Hoa một chút thời gian để phản ứng. Đề cập đến Liên Xô, nói thật sẽ không ai tin được. Ở thời điểm năm 1985, Liên Xô đang là một cường quốc trên thế giới. Quả nhiên, khi Lục Thiếu Hoa nói đến Liên Xô, Lục Xương mở to mắt, vẻ mặt không tin nói:
- Điều đó là không có khả năng. Liên Xô là một cường quốc đứng đầu thì không có khả năng phát sinh tình huống này.
Lục Thiếu Hoa đã sớm đoán được Lục Xương sẽ cho rằng không có khả năng, hắn cười nói:
- Người lãnh đạo Liên Xô, sau khi chiến tranh kết thúc, không hề lưỡng lự mà ‘áp đặt’ lại Đông Âu cho nên tệ nạn ngày càng lộ rõ. Do đó Liên Xô cũng đã liên tục xuất hiện những cải cách. Bởi vậy ở Đông Âu lần lượt xảy ra bất đồng về trình độ nên bị cuốn vào trong làn sóng cải cách chủ nghĩa xã hội, hình thành trạng thái không thể nghịch chuyển. Nhưng mà cải cách Đông Âu đích thực không đạt được mục đích là chủ nghĩa xã hội hoàn thiện. Cải cách đi vào ngõ cụt. Các loại mâu thuẫn trở nên gay gắt không thể cứu vãn nổi. Cuối cùng chủ nghĩa xã hội mất đi sự sống và cơ sở phát triển, hoàn toàn đánh mất bộ máy chính quyền. Mà khởi đầu toàn bộ sự kiện có thể là Ba Lan, sau đó là nền dân chủ Đức. Cho nên cháu tin tưởng, làm như Liên Xô thì trong tương lai vài năm tới chuyện giải thể là điều tất nhiên.
Lục Thiếu Hoa biết chuyện cường quốc đứng đầu là Liên Xô giải thể chính là bởi vì lượng nhân tài bị hao mòn, tạo tiền đề cho việc hình thành nên thế giới theo chủ nghĩa tư bản.
Lúc này trong lòng Lục Xương giống như có động đất cấp 8 vậy, bị chấn động mạnh mẽ Thật sự gã không nghĩ Lục Thiếu Hoa có thể phân tích rõ ràng được như thế. Đúng là vào năm 1985, Liên Xô đã xuất hiện một số vấn đề. Chỉ có điều lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cho dù có một chút vấn đề nhưng vẫn có thể ngăn chặn không cho nó lan ra được.
Lục Xương hít sâu một hơi để ổn định lại. Lục Thiếu Hoa đã mang đến cho gã sự kinh ngạc. Gã lại hỏi:
- Vậy cháu cảm thấy thế giới sẽ phát triển theo hướng nào?
- Kinh tế khoa học kỹ thuật.
Lục Thiếu Hoa trả lời một cách đơn giản.
- Khoa học kỹ thuật, khoa học kỹ thuật.
Lục Xương lầm bầm bốn chữ trong miệng.
- Đúng, chính là khoa học kỹ thuật. Giống như chúng ta làm ruộng vậy. Không cần dùng toàn bộ nhân lực, hoàn toàn có thể dùng máy móc để làm việc. Con người chỉ cần ngồi trong phòng để thao tác máy móc làm việc thôi. Cho nên, quốc gia chúng ta cần tăng cường tiến độ nghiên cứu khoa học kỹ thuật, thì tương lai mới có thể tồn tại trong những cường quốc trên thế giới. Nếu muốn thúc đẩy khoa học kỹ thuật tiến bộ thì cần phải có rất rất nhiều kinh phí. Vậy thì nếu không có nền kinh tế hùng mạnh làm hậu thuẫn thì giấc mộng trở thành cường quốc sẽ không có khả năng thành sự thật.
Lục Thiếu Hoa giải thích một cách đơn giản nhất cho Lục Xương hiểu. Như vậy sẽ dễ dàng cho gã trong việc nhận định vấn đề. Nếu như Lục Thiếu Hoa nói rằng trong thế giới tương lại, có thể ở bán cầu Đông khống chế được bán cầu Tây thì tuyệt đối Lục Xương sẽ không tin. Cho nên Lục Thiếu Hoa đã dùng cách đơn giản nhất để giải thích vấn đề.
Hôm nay Lục Xương giống như là mới tìm ra được phương hướng, cảm thấy giống như có một quả bom hạng nặng oanh tạc vào trong đầu gã. Nghĩ lại gã cũng đã hướng tới khoa học kỹ thuật nhưng môn gã học ở đại học là văn khoa chứ không phải khoa học tự nhiên. Căn bản không có khả năng phát triển theo hướng ngành khoa học kỹ thuật này. Nghĩ đến đây, gã cảm thấy có chút bấc đắc dĩ nói:
- Đáng tiếc là chú út học văn khoa. Căn bản không thể nghiên cứu ngành này.
Nghe lời Lục Xương nói, Lục Thiếu Hoa nghĩ thầm trong lòng: “ Mình cũng chỉ chờ những lời nói này.” Kỳ thật Lục Thiếu Hoa nói lâu như vậy là vì hắn có hai mục đích, thứ nhất là làm cho chú út hắn kính nể, như vậy về sau hắn muốn làm gì cũng có thể được anh chàng sinh viên này thông qua, thứ hai là đẩy mạnh tư tưởng lên đến tầm quốc gia cho chú hắn. Như vậy sẽ có thể thuyết phục chú hắn đi theo con đường làm quan sau này.
- Thật sự, không phải văn khoa thì không làm được. Học văn khoa cũng có thể đi lên con đường làm quan. Phát triển kinh tế thôi. Không có kinh tế thì làm sao mà phát triển khoa học kỹ thuật được.
Lục Thiếu Hoa đi một vòng lớn, rốt cục mới nói ra mục đích của mình.
Hôm nay nói chuyện cùng với Lục Thiếu Hoa, Lục Xương thật sự kinh ngạc, nên không suy nghĩ cẩn thận về mục đích của Lục Thiếu Hoa. Rốt cục Lục Xương cũng ý thức được ‘con đường làm quan’. Gã biết Lục Thiếu Hoa đi một vòng lớn nhưng mục đích chính là khuyên gã đi vào chốn quan trường. Kỳ thật, làm sao mà gã không nghĩ đến việc đó. Chỉ vì nhà không có mối quan hệ nên muốn tiến vào quan trường cũng rất khó. Gã chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
- Chú còn một học kỳ nữa mới tốt nghiệp. Đến lúc đó rồi sẽ tính sau.
Lục Thiếu Hoa cũng biết hắn không có khả năng thuyết phục chú hắn ngay lập tức. Những điều hắn nói chỉ có thể làm chú hắn dao động một chút thôi. Nếu muốn hoàn toàn thuyết phục thì phải cần có thời gian. Tất cả bọn họ đều không phải là những thanh niên thế kỷ 21, dám làm dám chịu.