Thương Trường Đại Chiến

Chương 33: Chương 33: Chương 0033




Thương Trường Đại Chiến

Tác giả:Biên Chức Thành Đích Mộng

Quyển 1: Xây dựng cơ sở

Chương 33: Đón tiếp

Nhóm Dịch: Quan Trường

Nguồn: metruyen

Xong bữa tối đón giao thừa thịnh soạn năm 1986, khi Lục Thiếu Hoa mở mắt đã là sáng sớm ngày mùng hai, hắn không khỏi có chút bâng khuâng buông một câu:

- Ôi, đã qua hết một năm rồi.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Lục Thiếu Hoa nhìn quanh thì thấy Lục Gia Huy và Trần Quốc Bang còn đang ngủ ngon lành. Không muốn quấy rầy bọn họ, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, hai tay ôm sau đầu, hai chân đưa lên, nhắm mắt suy tư. Ký ức như thủy triều không ngừng xoay chuyển trong đầu hắn: tháng năm hắn thường vận chuyển vải đến bán ở Thâm Quyến, buôn bán rất tốt, xuất khẩu trái vải sau đó lại tay không bắt giặc, tiếp đó lại xuất khẩu một lượng lớn hoa quả…

Mấy chuyện đó phảng phất tựa như mới xảy ra ngày hôm qua, có thể nhìn thấy rõ ràng…

Sau Tết âm lịch, cửa hàng cũng đã buôn bán lại bình thường, nhưng chuyện kinh doanh không nhộn nhịp, không sôi động như khi bán trái vải..Hoa quả lúc này đang vào lúc trái mùa. Bởi hoa quả vào lúc trái mùa nên chuyện kinh doanh của cửa hàng không được tốt lắm. Vì vậy, sau tết, Lục Gia Huy trở về quê giúp cha xây nhà.. Thực ra trướctết, Lục Gia Diệu đã sớm nói với người trong nhà cần xây lại nhà, cần người về giúp đỡ, thêm một người thì thêm một đôi tay mà, việc xây dựng cũng nhanh hơn nhiều

Lục Thiếu Hoa nghe nói trong nhà cần xây lại nhà hắn tán thành cả hai tay hai chân, nguyên nhân tán thành chủ yếu là vì hắn không muốn lại nằm nghỉ trên sàn. Ngẫm lại nguyên nhân này thật là buồn cười, nhưng nói đi thì phải nói lại, một người có thói quen ở nhà cao tầng, đột nhiên đến ở trong một căn phòng nhỏ chưa đến tám mươi mét vuông, chắc chắn phải không quen rồi. (Chú thích: ha ha…, hiện giờ, người đến Thâm Quyến làm công nhân, không phải ở trong cao ốc Đại Hạ kia sao. Haha…)

Hoa quả vào lúc trái mùa, xuất khẩu qua Hong Kong đương nhiên cũng phải ngừng lại. Dương Kiến Long không có việc gì làm, cả ngày đứng trong cửa hàng Lục Thiếu Hoa nói chuyện phiếm, coi như mối quan hệ với Lục Thiếu Hoa cũng tiến thêm một bước. Dương Kiến Long kinh doanh với Lục Thiếu Hoa khoảng bảy tháng trời, tiền lời oong ta kiếm được cũng không dưới một triệu, tài sản của ông ta cũng đã vượt mức ba triệu tệ. Đối với vị Thần Tài Lục Thiếu Hoa này, ông ta cũng phải ngàn vạn lần lấy lòng hắn, chỉ sợ đắc tội với hắn thì việc kinh doanh coi như ngừng hẳn.

- Cậu Thiếu Hoa này, cha của cậu phải đi xuống Thâm Quyến, sao cậu lại không nói sớm cho tôi biết, để tôi mua chút quà.

Dương Kiến Long nói xong sốt ruột đi ra cửa.

- Ôi giời, có gì đâu chứ!

Lục Thiếu Hoa nhìn dáng vẻ sốt ruột của Dương Kiến Long, lắc đầu cười khổ sở.

Thật ra, hắn cũng đến tối qua mới biết được Lục Gia Diệu phải đi xuống Thâm Quyến. Vừa rồi lúc nói chuyện phiếm với Dương Kiến Long vô tình đề cập đến, Dương Kiến Long mới vội vàng đi ra cửa, xem ra là đi mua quà rồi…

Hơn chín giờ tối, bốn năm người đứng ở trạm xe đò bên đường, có người mặc âu phục, thắt cà vạt, có người cách ăn mặc có vẻ rất quê mùa, xem ra không ăn nhập gì nhau, người qua đường đi ngang không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ quan sát từ xa, thình thoảng lại chỉ trỏ về hướng bên này.

Lục Thiếu Hoa nhìn thấy đám người bên này cứ chỉ chỉ trỏ trỏ , trong lòng đột nhiên cảm thấy bất lực. Hắn đã nói trước với bọn người Ông Văn Đức là không cần người đón nữa, nhưng Ông Văn Đức lại nói một câu đổ lại hết cho hắn:

- Ông ta là chú tôi, là bậc con cháu cũng nên ra đón người chứ.

Mà Dương Kiến Long mượn cớ lại càng hợp lý:

- Ông ta là bạn làm ăn của tôi, đón là phải thôi

Không sai, người đứng bên đường cái chính là Lục Thiếu Hoa, Ông Văn Đức cùng với Dương Kiến Long và Trần Quốc Bang. Vào lúc trễ thế này còn đứng bên đường cái đương nhiên là để đón Lục Gia Diệu, bằng không bọn họ cũng chẳng cần đứng đó vào lúc quá nửa đêm cho gió lạnh thổi vào người

- Đến rồi, đến rồi.

Trần Quốc Bang đột nhiên la lớn.

Trần Quốc Bang la như vậy một hơi, Lục Thiếu Hoa mới hồi phục tinh thần, định thần nhìn lại, quả nhiên là xe đò từ phía quê nhà đến Thâm Quyến, không khỏi hít một hơi, trong lòng thầm nghĩ: “Không cần lại bị người ngoài chỉ trỏ…”

- Cha!

Lục Gia Diệu mới vừa xuống khỏi cửa xe đò, chợt nghe được âm thanh quen thuộc, ngẩng đầu nhìn kỹ, mới biết được là Lục Thiếu Hoa liền vui vẻ nói:

- Thằng tiểu quỷ này, trời lạnh như vậy, không ngồi ở nhà, chạy đến đây làm gì? Chẳng lẽ cha không tìm được chỗ hay sao?

Ông vừa nói xong, Lục Thiếu Hoa trước tiên liếc Lục Gia Diệu một cái đến trắng cả mắt, trong lòng thầm xem thường: “Nếu không ra ngoài đón cha, cha có thể tìm được chỗ không chứ?”

Âm thanh Lục Thiếu Hoa nói thầm vốn không thể lọt vào tai Lục Gia Diệu, vì Ông Văn Đức sợ Lục Gia Diệu không biết hắn cũng đến đây, bèn gọi lớn một tiếng:

- Chú!

- Ôi chao! Văn Đức cũng đến đây nữa!

Lục Gia Diệu lúc này nhìn kỹ mới thấy có bốn năm người đang đứng. Ông Văn Đức, Trần Quốc Bang cũng có đây, còn một người nữa mà ông không nhìn ra, nhìn tới nhìn lui nhiều lần, trong lòng thầm nghĩ: “Đây là ai vậy?”

Thấy ánh mắt Lục Gia Diệu đang dõi theo mình, Dương Kiến Long giơ tay trái ra, dùng tiếng phổ thông không quá lưu loát của mình lên tiếng:

- Xin chào, xin chào.

Lục Gia Diệu nhìn dáng vẻ ấy của Dương Kiến Long dĩ nhiên biết là phải bắt tay với ông ta. Tuy ông ở nông thôn suốt, nhưng xem kịch trên truyền hình cũng thường xuyên nhìn thấy mọi người bắt tay, vì thế Lục Gia Diệu cũng đưa tay ra bắt, nhưng không nói gì. Không phải ông không muốn mở miệng, mà vì ông không biết đối phương là ai nên không biết phải nói những gì.

Thấy Lục Gia Diệu không nói gì, Lục Thiếu Hoa vội vàng giới thiệu:

- Cha! Vị này là thương nhân Hong Kong mà chúng ta xuất khẩu hoa quả đó – Dương Kiến Long.

- Ôi! Xin chào! Xin chào!

Lục Gia Diệu nhanh chóng phản ứng, nghe được là cộng sự làm ăn, ông nói mà trên mặt tràn đầy niềm vui.

- Được rồi, được rồi mà, đừng khách sáo, trời lạnh đến như vậy.

Trần Quốc Bang đứng một bên đỡ bao quà trên tay Lục Gia Diệu, không ngại phiền hà kêu lên.

Nghe Trần Quốc Bang nói xong, Dương Kiến Long cũng phụ họa thêm:

- Đúng, đúng, trời lạnh như vậy, đi về trước rồi hãy nói…

Phòng ăn nhà Ông Văn Đức, trên bàn bày đầy đồ ăn. Lục Gia Diệu ngồi vị trí chủ tọa, những người khác ngồi xung quanh ông. Mấy món này là do Ông Văn Đức có lòng, cố ý kêu đầu bếp làm mấy món có tên gọi đầy ý nghĩa như ‘đón gió tẩy trần” , quả thật là một tiểu bối hiếu kính với bậc trưởng bối.

Sau khi ăn xong bữa tiệc lớn mà không biết nên gọi là cơm chiều hay bữa ăn khuya này, Dương Kiến Long mới rút từ trong túi một cái hộp rất xinh đẹp được gói cẩn thận đưa đến trước mặt Lục Gia Diệu nói:

- Ha ha…, nếu tính đến tuổi tác, hẳn là tôi phải lớn hơn cậu, cho nên tôi phải gọi cậu một tiếng “Em” rồi.

Nói xong trầm ngâm một lát rồi tiếp:

- Chúng ta mới gặp mặt lần đầu, thời gian có chút gấp gáp. Anh không có cái gì tốt, chỉ có món quà nhỏ này thật không đủ thành ý

- Ôi chao! Anh, có cái gì đâu, được gặp anh là tôi vui rồi, không cần quà cáp gì đâu

Lục Gia Diệu vội vàng xua tay nói

- Nên mà, nên mà.

Dương Kiến Long vừa nói vừa đem cái hộp được gói ấy đặt trước mặt Lục Gia Diệu.

- Ôi!

Lục Gia Diệu cầm lấy cái hộp liền muốn trả lại cho Dương Kiến Long nhưng còn chưa đưa tới nơi thì Lục Thiếu Hoa đã lên tiếng:

- Cha! Ba cứ nhận đi, ông Dương đã có lòng như vậy rồi mà.

Thật ra Lục Thiếu Hoa cũng không biết bên trong hộp có những gì. Đối với hắn mà nói, cái hộp nhỏ như vậy cho dù có dùng để đựng vàng thì cũng không được bao nhiêu tiền. Lục Thiếu Hoa cảm thấy đẩy qua đẩy lại không hay lắm nên phải lên tiếng nói với cha hắn.

- Phải rồi, phải rồi, chỉ là chút lòng thành thôi mà

Dương Kiến Long cũng nói thêm vào.

- Thôi được rồi, tôi cũng không khách sáo nữa.

Lục Gia Diệu cũng cảm thẩy đẩy qua đẩy lại cũng không hay nên cất cái hộp vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.