Thương Trường Đại Chiến

Chương 98: Chương 98: Chương 0098




Thương Trường Đại Chiến

Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng

Quyển 1: Xây dựng cơ sở

Chương 98: Quyết định khó khăn.

Nguồn dịch: metruyen

Đúng thật là Trần Quốc Bang lúc này đang rất rối rắm, một bên là quốc gia và một bên là ‘gia đình’ ấm áp mà anh ta một lần nữa tìm lại được. Lựa chọn quốc gia, thì anh ta sẽ mất đi ‘gia đình’ ấm áp này, nếu lựa chọn ‘gia đình’ thì trong lòng cảm thấy rất có lỗi với tổ quốc đã đào tạo nên anh ta.

Từ lúc còn ở Nhật Bản, Lục Thiếu Hoa đã nghĩ tới vấn đề này, hắn cũng biết sớm hay muộn ngày này cũng đến, nếu Trần Quốc Bang chọn quốc gia, như vậy một lần nữa hắn phải lập kế hoạch lại từ đầu, mọi việc đều có cách thức của nó, nhưng hắn có lòng tin với Trần Quốc Bang nên mới giữ lại.

Với thân phận hiện tại của Trần Quốc Bang, cho dù anh ta chạy đến trước mặt người lãnh đạo Liên Xô mà nói thì người đó sẽ tin sao? Ngẫm lại thấy không có khả năng, chỉ có Lục Thiếu Hoa tái sinh mới biết được Liên Xô sẽ giải thể, lúc này tuy rằng Liên Xô đang loạn, cục diện chính trị không ổn định, nhưng vẫn là không ai tin quốc gia khổng lồ này sẽ chia năm xẻ bảy.

Sắc mặt Trần Quốc Bang biến đổi không ngừng. Trong lòng giống như đang diễn ra cuốn phim không tiếng động, thật lâu sau mới cắn răng quyết định, giật giật miệng muốn nói, nhưng đột nhiên không biết nói từ đâu.

Lục Thiếu Hoa ở bên cạnh thấy được toàn bộ quá trình, nhìn thấy Trần Quốc Bang dường như đã có quyết định, nhưng không mở miệng, liền hiểu ra nói:

- Người không vì mình thì trời tru đất diệt, có rất nhiều cách để báo đáp tổ quốc, tỷ như tương lai có thể đem một ít kỹ thuật cao đưa cho quốc gia.

Thực ra, Lục Thiếu Hoa nói một câu như vậy là bởi vì không có tiền đề thì hắn cũng không vô cớ nói như vậy. Việc liên quan đến lực lượng quân sự mạnh yếu của một quốc gia, nếu nói lên một bước nữa thì có thể nâng lên tầm quốc tế.

- Hô.

Trần Quốc Bang hô lên, anh ta muốn giãi bày lý do khiến Lục Thiếu Hoa phải nói như thế, vả lại còn hứa hẹn thêm, khiến anh ta nhẹ nhàng thở ra. Qua một lúc ngắn ngủi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng nghĩ được một kế sách vẹn toàn là phải xin Lục Thiếu Hoa cống hiến cho đất nước trong tương lai.

- Ngày mốt chúng tôi sẽ đi.

- Được, chỉ cần xử lý xong hộ chiếu thì ngày mốt đi liền.

Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, hắn biết là bất đắc dĩ mới ra hạ sách này. Vốn dĩ có thể không cần Trần Quốc Bang phải đi nhưng chuyện quan trọng như vậy giao cho người khác đi làm hắn lo lắng, cho nên mới hỏi ý kiến Trần Quốc Bang. Nếu là người bình thường, Lục Thiếu Hoa chỉ cần sai đi mà không cần hỏi ý kiến.

- Những người khác thì anh nói chuyện với bọn họ nhé?

- Em cứ yên tâm, để anh về nói chuyện với bọn họ một chút là được, tin là bọn họ sẽ không nói gì đâu.

Trần Quốc Bang phớt lờ đi, làm quân nhân, đặc biệt là bộ đội đặc chủng thì phải chấp hành nhiệm vụ cho dù nguy hiểm, lần này đi Liên Xô không phải là một quốc gia có loạn lạc, đối với bọn họ mà nói hệ số nguy hiểm có thể nói là không có. Cho nên hắn tin là không có người nào đưa ra ý kiến bất đồng.

- Ừ.

Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, chuyển đề tài nói.

- Chúng ta trở về thôi, trước tiên anh cứ nói chuyện với bọn họ đã.

- Ừ!

Trở lại cửa hàng, Lục Thiếu Hoa cởi quần áo là chui ngay vào chăn, lạnh quá trời, hắn không muốn ngồi tán chuyện phiếm với mọi người, thà tránh vào chui lên giường đi ngủ. Nhìn tường nhà quét vôi trắng, trí nhớ như thủy triều từng việc một chợt hiện lên trước mắt. Kiếp trước đâu có giống như bây giờ, được thoải mái như thế này, mỗi ngày rời khỏi giường chuyện đầu tiên nghĩ đến đó là tiền, mà hiện tại đâu cần phải như vậy, tuy rằng cũng có nghĩ đến tiền, nhưng là khác nhau, hiện tại là nghĩ đến muốn kiếm được bao nhiêu tiền, còn kiếp trước nghĩ đến tiền có đủ chi tiêu cho ngày hôm nay không. Đều là tiền, nhưng một cái là trời, một cái là đất.

Khi hắn mở to mắt thì đã là sáng sớm ngày hôm sau, mặc quần áo, hoạt động cái tay tê dại rồi mới ra khỏi phòng.

- Chú Tư, đại ca Quốc Bang ra ngoài rồi phải không?

- Đúng rồi.

Lục Gia Huy quay đầu lại nhìn thoáng qua rồi lại cúi đầu làm tiếp.

- Từ rất sớm đã đi ra ngoài, cũng không nói gì.

- Dạ!

Lục Thiếu Hoa lên tiếng đáp lại, liền đi đến phòng rửa tay. Trần Quốc Bang đi làm thôi, anh ta đã nói rõ ràng, cho nên hắn cũng không hỏi nhiều.

Rửa mặt xong mới chuẩn bị đi nhà hàng của Ông Văn Đức ăn sáng, còn chưa ra khỏi cửa thì Tăng Vũ Linh đã xuất hiện phía trước, Lục Thiếu Hoa cũng không cảm thấy bất ngờ, vì buổi sáng Tăng Vũ Linh đến đây tìm hắn là chuyện thường, ngoại trừ trời mưa, còn không thì ngày nào cũng đến.

- Em đã ăn sáng chưa?

- Ục ục.

Tăng Vũ Linh xoa xoa cái bụng đang kháng nghị, xấu hổ cười.

- Còn chưa ăn gì.

- Đi thôi, chúng ta cùng đi ăn.

Nói xong Lục Thiếu Hoa cũng không chờ Tăng Vũ Linh trả lời, kéo tay cô ta ra cửa trước.

- Ăn no rồi.

Tăng Vũ Linh buông đũa.

- Em không ăn nữa đâu, anh Tiểu Hoa ăn đi.

- Anh cũng ăn no rồi.

Lục Thiếu Hoa sờ sờ cái bụng đã trướng lên.

- Ngày mai anh sẽ đi Hồng Kông, hôm nay em muốn đi chơi đâu, anh đưa em đi.

- Dạ!

Tăng Vũ Linh đáp lại có chút mất hứng, giống như là luyến tiếc Lục Thiếu Hoa, hai mắt ngấn nước, giọng nói hơi nghẹn ngào.

- Em không muốn đi đâu cả.

- Không ra bên ngoài cũng tốt, anh em mình lên xem TV.

Nói xong Lục Thiếu Hoa đứng lên, đến bên cạnh Tăng Vũ Linh xoa xoa đầu cô ta nói.

- Đi thôi, chúng ta đi lên.

Nói là xem TV nhưng Lục Thiếu Hoa chẳng có tâm tư nào mà xem, bởi vì Tăng Vũ Linh thích xem phim hoạt hình mà Lục Thiếu Hoa mang tâm lý của người hơn ba mươi tuổi thì làm sao mà thích phim hoạt hình! Hơn nửa buổi sáng, Tăng Vũ Linh xem rất thoải mái, Lục Thiếu Hoa thì buồn bực, lại không thể đi chỗ khác để cô ta một mình ngồi xem, chỉ có thể làm bộ dạng ngồi xem chăm chú cùng cô.

Không biết có phải ông trời tốt bụng với Lục Thiếu Hoa không, nhằm đúng lúc buồn ngủ thì điện thoại trong phòng Ông Văn Đức vang lên, Ông Văn Đức ở phòng bên cạnh không biết nghe điện thoại của ai, thấy nói vâng vâng dạ dạ mấy tiếng thì cúp máy.

- Vũ Linh!

- Chuyện gì ạ?

Đang mê mẩn xem TV nên Tăng Vũ Linh cũng không quay đầu lại hỏi.

- Mẹ cháu gọi điện thoại bảo cháu về nhà.

Ông Văn Đức liếc mắt một cái, lớn giọng nói.

Lúc này Tăng Vũ Linh mới hồi phục tinh thần, rời mắt nhìn vào Ông Văn Đức, nhìn một lúc lâu dường như sợ Ông Văn Đức đang dối gạt cô. “Mẹ cháu bảo về nhà sao?”

- Ừ! Vừa mới gọi điện thoại tới đó

Ông Văn Đức gật đầu.

Tăng Vũ Linh có chút bất đắc dĩ quay đầu lại hơi có ý xin lỗi Lục Thiếu Hoa:

- Anh Tiểu Hoa, mẹ em bảo em phải về nhà, không đi chơi với anh được rồi.

Lục Thiếu Hoa không mở miệng, chỉ gật đầu, trong lòng nói thầm: “Cái gì mà nói là chơi với anh, là anh chơi với em mới đúng”

- Vậy đi thôi, chú lái xe đưa cháu về.

Ông Văn Đức dừng tay, đứng lên.

- Dạ!

Tăng Vũ Linh gật đầu, cũng đứng lên hướng phía Lục Thiếu Hoa nói:

- Anh Tiểu Hoa, anh không cần đi cùng em đâu, anh về nhà chuẩn bị đồ đạc đi, ngày mai còn đi Hồng Kông nữa.

- Vậy cũng được, để mình anh Văn Đức đưa em về.

Lục Thiếu Hoa gật đầu đáp lại, dù sao có Ông Văn Đức đưa về cũng yên tâm hơn.

- Anh Văn Đức, hai người đi cẩn thận nhé, buổi chiều em còn chút việc cần làm.

- Được, cậu có việc thì cứ đi làm đi!

Ông Văn Đức cũng không hỏi Lục Thiếu Hoa là chuyện gì mà hướng Tăng Vũ Linh vẫy vẫy tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.