Thương Trường Đại Chiến

Chương 117: Chương 117: Chương 0117




Thương Trường Đại Chiến

Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng

Quyển 1: Xây dựng cơ sở

Chương 116: Khoản vay đặc biệt

Nguồn dịch: metruyen

Lục Thiếu Hoa ngồi ở chỗ đó cũng không chú ý đến Lý Tông Ân , một mình xem tivi, đương nhiên, tivi đang đưa tin về Nhật Bản. Đến Tokyo sắp được hai tháng rồi nên cũng đã quen dần với việc xem tivi chỉ xem hình mà không hiểu tiếng.

Bọn Hà Thừa Ích đã đi ra ngoài một hồi lâu, Lưu Minh Chương vừa về biệt thự, dạo này dù y sống trong biệt thự nhưng hiếm khi nhìn thấy bóng dáng của y, ngày nào y cũng đi ra ngoài từ sáng sớm đến tận tối khya mới quay trở về. Có một lần Lục Thiếu Hoa hỏi y vì sao về muộn như vậy, y đơn giản đáp lại, dạy cho người môi giới chứng khoán quen với những thao tác cách thức.

Qủa thực cũng làm khó cho Lưu Minh Chương, mỗi ngày chạy tới năm chỗ, không thể tập trung họ lại một chỗ mà dạy, chỉ có thể chạy đến từng chỗ một, vì vậy lúc đi vào biệt thự trán y đầm đìa mồ hôi, toàn thân ướt đẫm mồ hôi

- Ngồi đi

Lục Thiếu Hoa vẫy tay ra hiệu Lưu Minh Chương ngồi xuống rồi nhìn Lưu Minh Chương một cái, thản nhiên nói:

- Những người đó thành thục được thế nào ?

Hôm nay cuộc họp này là Lục Thiếu Hoa tạm thời quyết định, lúc tìm Lưu Minh Chương, hắn gọi điện thoại tới bốn nơi mới tìm được y.

Sau khi Lưu Minh Chương ngồi hẳn xuống, nói:

- Ừ. Hoàn toàn có thể hành động độc lập.

- Vật thì tốt rồi, kế tiếp, em giao cho anh một vài nhiệm vụ nữa.

Nói xong, Lục Thiếu Hoa dừng một lát.

- Hôm nay em đã dặn phải bán hết đất, chỉ còn một khoản tiền vốn, ngoài một ít vốn lưu động, số vốn tiền vốn còn lại sẽ toàn bộ giao cho anh.

- Được, tuy nhiên! Tiền vốn có bao nhiêu?

Đối với đất đai, Lưu Minh Chương cho dù biết có chuyện như thế này, nhưng y không quan tâm đến cho nên có bao nhiêu tiền vốn y cũng không biết.

Lục Thiếu Hoa chưa trả lời, hắn cầm tài liệu để ở trên mặt bàn lên xem. Tài liệu này là do Hà Thừa Ích đưa cho hắn, nội dung bên trong là tình hình lợi nhuận của công ty trong thời gian này, bản báo cáo như thế này cứ ba ngày phải có một lần.

Theo như bản báo cáo, hai tháng gần lại đây, công ty thu mua bất động sản với tổng giá trị lên tới hai tỉ đô la, chính là từ một tỉ đô la Hồng Kông mà lúc hắn ở Hồng Kông mang về, ngoài hai trăm triệu đưa cho Lưu Minh Chương, còn lại tám tỉ đô la Hồng Kông tương đương với hai trăm triệu đô la Mỹ, dùng 10% của hai trăm triệu này để đặt cọc thu mua đất đai, cũng có thể thu mua được hơn hai tỉ. Hiện tại đã thu mua gần hai tỉ đô la, cho nên cũng không dư thừa chút nào.

Nhưng Lục Thiếu Hoa biết, bề ngoài thu mua được lượng đất đai với tổng giá trị hai tỉ đô la có vẻ như là rất lớn nhưng thời điểm này giá đất Nhật Bản cao đến mức khiến người ta khó có thể tưởng tượng nổi, giá đất cao chiếm vị trí thứ hai, trong vòng một năm đã tăng 40%, hiện nay đã sắp tới tháng 7, Lục Thiếu Hoa cho dù không biêt giá cả lúc này, nhưng hắn cũng có thể hình dung được giá đất lúc này đã đạt được cao đến mức nào.

Theo như trí nhớ, trong một năm 1987, giá nhà ở Tokyo đã tăng 53%. Những nhân viên công ty hàng ngày chỉ vùi đầu trong công việc cũng sợ giá nhà không ngừng tăng, vội vã vay tín dụng ngân hàng mua nhà. Khi bất động sản khai thương bon họ lại tổ chức một bang nhân viên không nghề nghiệp đóng giả thành người mua nhà đêm khuya vẫn xếp hàng chờ mua, bởi vậy làm dậy nên cơn sốt mua nhà.

Gía nhà tăng không thể kiểm soát, điều đó đồng nghĩa với việc giá đất cũng tăng theo, cho nên Lục Thiếu Hoa đưa cho Lưu Minh Chương số vốn không nhiều, dù sao cũng muốn tiến hành việc thu mua đất đai nhiều hơn, muốn thu mua càng nhiều thì phải có số vốn nhất định, bằng không đến lúc ngay cả 10%tiền đặt cọc cũng không thể trả nổi, thì ũng không thể thu mua đất.

- Sau khi bán đất đi em sẽ đưa cho anh một tỉ đô la? Còn lại sẽ để lại làm vốn lưu động của công ty

Lưu Minh Chương gật đầu, tay nắm thành quyền, trong lòng thầm xao động, hắn biết đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, đến Nhật Bản gần hai tháng, Lục Thiếu Hoa chỉ có thể điều dộng được một tỉ đô la Mỹ, nếu như qua hai tháng nữa? Đến lúc đó còn huy động bao nhiêu nữa.

Đương nhên, Lưu Minh Chương xao động không phải chỉ vì lần huy dộng một tỉ đô la này cho y, mà là không ngờ Lục Thiếu Hoachỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã biến tám trăm triệu đô la Hồng kông ( khoảng hai trăm tiệu đô la Mỹ ) biến thành gần hai tỉ đô la, mức độ, không sai, chính là mức độ kiếm tiền quả thực quá nhanh, cho dù tiền không phải của y, nhưng anh ta vẫn cảm thay xao động.

Cũng lạ Lưu Minh Chương không biết, cho dù Lục Thiếu Hoa lúc này có tới gần hai tỉ đô la Hồng Kông tiền vốn, không, nên nói là có tài sản với giá trị gần hai tỉ đô la Mỹ. Chỉ sau khi đem số đất đó bán di hết mới có thể cho là tiền vốn thực sự, gần hai tỉ đô la này, trong đó nợ khoảng gần một tỉ tám trăm triệu bởi vì chi phiếu khai ra trừ tiền đặt cọc 10%.

Mà lúc này có nhiều tiền vốn như vậy, là từ chi phiếu, những chi phiếu này phải đến tháng 1 năm 1990 mới có hiệu lực, nói dễ hiểu hơn là, tiền vốn nào đó hoàn toàn là vay từ người dân có đất. Đương nhiên đến lúc chi phiếu có hiệu quả, còn có thể trả lại, có vay có trả, đây là nguyên tắc làm người của Lục Thiếu Hoa.

Ý đồ của Lục Thiếu Hoa đã quá rõ ràng bề ngoài là thu mua bất động sản , bên trong là gom tiền, chỉ đầu tư hai tỉ đô la Mỹ, giờ đã đổi lấy gần hai tỉ đô la Mỹ.

Người đang ngồi không phải là người thông minh hơn người, bao gồm cả Lý Tông Ân, y cũng không ngốc, sau khi Lục Thiếu Hoa nói sẽ bán đất, thu hồi 1 tỉ đô la đưa cho Lưu Minh Chương, hắn liền nghĩ tới những việc về chi phiếu, vừa nghĩ đã hiểu rõ, sắc mặt có chút lo lắng:

- Nếu như.. tôi nói là nếu như, nếu như tiền đầu tư vào thị trường cổ phiếu chứng khoán bị tổn thất, chúng tôi phải làm thế nào?

Lục Thiếu Hoa nhìn Lý Tông Ân, gật đầu tỏ vẻ bằng lòng với y, may mà Lý Tông Ân nói ra điều này vì ý nghĩ cho Lục Thiếu Hoa, nếu như nghĩ cho người dân Nhật Bản, thì việc đón tiếp y như thế này sẽ bị hủy bỏ.

- Việc này không cần lo lắng, các anh chỉ cần làm theo lời tôi dặn là được, những việc khác các anh không cần quan tâm, tôi sẽ tự sắp xếp.

Nói xong, Lục Thiếu Hoa dường như còn chút lo lắng, nói

- Thị trường cổ phiếu không thể xảy ra sai sót, tổn thất.

Lời nói của Lục Thiếu Hoa rất khéo léo, thị trường không thể xảy ra chuyện xấu, đương nhiên chính là có thể kiếm tiền, có tiền là có thể hoàn trả lại số tiền của những chi phiếu đó.

Lại nói, Lý Tông Ân sinh ra và lớn lên ở Nhật Bản, trong lòng có chút lo lắng cũng là bình thường, bởi vậy Lục Thiếu Hoa mới nói những lời như vậy, cũng là khiến y an tâm hơn.

Qủa nhiên, sắc mặt của Lý Tông Ân tốt hơn rất nhiều, y thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên gật đầu.

Lúc này, Lý Minh Chương cũng ngắt lời, y là người thân cận trung thành của Lục Thiếu Hoa! Trong tâm y, Lục Thiếu Hoa giống như thần thánh vậy, làm sao có thể thất bại trên thị trường chứng khoán.

- Ha ha

Lục Thiếu Hoa trừng mắt nhìn Lưu Minh Chương, trong lòng ngầm biết, không cần mô tả phô trương như vậy, nhưng nghe những lời nói ấy cũng thấy dễ chịu, những cái khác thì không dám nói, chỉ cần lịch sử không thay đổi, chắc chắn như lời Lưu Minh Chương nói:

- Haha, nếu chúng ta bị mất tiền trên thị trường chứng khoán phỏng chừng thế giới sắp đến ngày tận thế.

- Được rồi, được rồi. Thôi đừng nói đến việc kiếm tiền ở thị trường cổ phiếu nữa. Em đi giúp Lý tiên sinh đây.

Lục Thiếu Hoa dừng lại nhìn Lý Tông Ân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.