Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 2: Hành trình tới Nhật Bản
Chương 134: Tiết lộ thân phận
Nguồn dịch: metruyen
Lục Thiếu Hoa không biết Phó Trấn Thái có chuyện gì tìm hắn, cho nên quyết định đi xem xem rốt cuộc là y có chuyện gì khiến Anten Chiyoda chạy tới biệt thự tìm hắn.
- Ông nội ! Cháu mang tiểu đệ đệ đến này!
Anten Chiyoda đi đến gần Phó Trấn Thái tranh công nói.
- Tốt lắm, tốt lắm, cháu lập công lớn rồi đấy.
Phó Trấn Thái cười, xoa đầu Anten Chiyoda , mắt nhìn về phía Lục Thiếu Hoa.
- Haha! Tiểu Hoa, ngồi đi, hôm nay ông Phó có chút việc muốn thỉnh giáo cháu đây.
- Haha! Ông khách khí rồi.
Lục Thiếu Hoa ha hả cười, trong lòng thầm đoán: “ Nhất định là về chuyện buôn bán rồi.”
Phó Trấn Thái cũng không nhiều lời, mời Lục Thiếu Hoa ngồi xuống, rồi sai Anten Chiyoda đi pha hai chén nước , sau đó chính ông ta mới ngồi xuống.
- Tiểu Hoa, ông tìm cháu đến là về việc buôn bán, hy vọng cháu có thể cho ông ý kiến.
Có lẽ Phó Trấn Thái không còn cách nào khác nên mới phải dùng đến hạ sách này, từ chuyện đất đai lần trước, Lục Thiếu Hoa biết ông ta không đơn giản như bề ngoài. Hiện tại bất động sản Nhật Bản vẫn giữ giá cả như cũ, nhưng hắn biết mọi việc đều có giới hạn, đến lúc đó bất động sản sẽ không ngừng tụt giá, tiến vào thời kỳ khủng hoảng, cho nên, vào lúc này, đưa ra quyết định là việc rất quan trọng, nếu ra quyết định sai lầm, công ty mà ông ta đã dốc sức nửa đời người có nguy cơ phải đóng cửa, vì vậy bất đắc dĩ mới đến thỉnh giáo Lục Thiếu Hoa.
Phó Trấn Thái cảm thấy bất động sản sẽ xuất hiện thời kỳ khủng hoảng, nhưng không nghĩ nó sẽ hoàn toàn sụp đổ. Nhưng Lục Thiếu Hoa thì khác, hắn sao nói trước được chuyện tương lai, đương nhiên cũng chỉ biết Nhật Bản lần này khủng hoảng chứng khoán, ảnh hưởng lớn, bất động sản phải khôi phục lại phải mất vài năm thì mới có khả năng.
- Haha ! Ông Phó, cháu biết ông muốn hỏi cái gì, hôm nay cháu cũng không muốn giấu.
Nói tới đây, Lục Thiếu Hoa ngừng một chút mới nói tiếp.
- Bất động sản Nhật Bản chỉ chống đỡ được một tháng, một tháng sau sẽ sụp đổ toàn bộ.
Lục Thiếu Hoa nói đến hai chữ sụp đổ, giọng điệu vô cùng nghiêm trọng, dường như hướng về Phó Trấn Thái nói: “ Hắn khẳng định bất động sản có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.” Kỳ thực Lục Thiếu Hoa còn một câu chưa nói, đó là: “ Một tháng sau, không chỉ là bất động sản sẽ hoàn toàn sụp đổ mà toàn bộ Nhật Bản đều sụp đổ.”
- Sụp đổ?
Phó Trấn Thái trán nhăn thành một dàn, vẻ mặt đặt một dấu chấm hỏi.
- Đúng vậy, chính là sụp đổ, còn vì sao sụp đổ, cháu không nói thì tốt hơn.
Lục Thiếu Hoa cũng không muốn nói thêm nữa, người thông minh nói chuyện, biết điểm dừng mới là tốt, không bắt buộc phải giải thích nhiều.
Nghe Lục Thiếu Hoa nói như vậy, Phó Trấn Thái rơi vào trầm tư, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm trọng. Từ sự việc đất đai lần trước, ông ta cũng thường xuyên chú ý tin tức bên ngoài, thị trường chứng khoán tăng vọt, ông ta đương nhiên là không thể không biết.
Nghĩ đi nghĩ lại thì thị trường chứng khoán đột nhiên nóng lên. Liên tưởng tới việc thị trường chứng khoán trong khoảng thời gian này đang tăng vọt, kết hợp với những điều Lục Thiếu Hoa vừa nói, Phó Trấn Thái dường như bắt được vàng, ánh mắt nhìn về phía Lục Thiếu Hoa, hỏi:
- Chẳng lẽ là thị trường chứng khoán?
Lục Thiếu Hoa chỉ cười mà không nói, không gật đầu mà cũng không lắc đầu.
Lục Thiếu Hoa không thừa nhận cũng không phủ nhận, Phó Trấn Thái trong lòng có chút đắn đo. Kỳ thật, từ sự việc đất đai lần trước, Phó Trấn Thái liền bí mật phái người điều tra Lục Thiếu Hoa, kết quả điều tra khiến ông ta giật mình, bởi ông ta điều tra ra Lưu Minh Chương và Lục Thiếu Hoa ở cùng một chỗ.
Lưu Minh Chương là ai, Tổng giám đốc công ty tài chính Phượng Hoàng Hông Kông, một Tổng giám đốc công ty tài chính không ngờ lại ở cùng Lục Thiếu Hoa, nếu hai người đến từ cùng một nơi thì có thể giải thích vì quan hệ thân thích, đằng này một người là ở Hong Kong, một người là người trong nước.
- Haha! Tiểu Hoa à, ông nội Phó cũng không gạt cháu nữa, từ sự việc đất đai lần trước, ông đã phái người bí mật điều tra cháu, ông biết hiện tại cháu đang ở cùng một người tên là Lưu Minh Chương.
Phó Trấn Thái có chút ngượng ngùng nói ra, điều tra gốc gác của người khác không phải chuyện vui vẻ gì.
Lục Thiếu Hoa khẽ mỉm cười, hắn không hề tức giận. Cái gọi là đề phòng dã tâm con người không có gì là không thể. Anten Chiyoda và hắn thân nhau, có việc gì cũng chạy đến biệt thự của hắn, bản thân là ông nội của Anten Chiyoda để đề phòng không may, điều tra hắn cũng là chuyện bình thường. Nói cho cùng , Lục Thiếu Hoa còn nhỏ như vậy lại biểu hiện không bình thường nên luôn luôn có người hiếu kỳ.
Thấy Lục Thiếu Hoa không vì chuyện điều tra của ông ta mà tức giận, Phó Trấn Thái mới có chút yên tâm.
- Ông biết Lưu Minh Chương là Tổng giám đốc công ty tài chính Phượng Hoàng HongKong, nhưng ở thời điểm đầu năm nay, anh ta từng công khai thừa nhận, anh ta không phải là chủ nhân thật sự của công ty tài chính Phượng Hoàng, cho nên ông bạo gan đoán rằng, cháu mới chính là ông chủ bí mật đứng phía sau hậu trường.
Phó Trấn Thái nói ra những lời này, khiến trong lòng Lục Thiếu Hoa không kìm nổi, giơ ngón tay cái lên. Chỉ từ một manh mối rất nhỏ là Lưu Minh Chương ở cùng hắn mà liên tưởng ra hắn là ông chủ đứng phía sau, nếu là người khác, căn bản là không đủ can đảm để đoán, dù sao Lục Thiếu Hoa còn quá nhỏ, người bình thường nói ra cũng không tin, nhưng ông ta vẫn tin Lục Thiếu Hoa là người đứng phía sau hậu trường.
Cũng chỉ quen biết Lục Thiếu Hoa một thời gian, vả lại ở thương trường gặp nhiều anh hùng hảo hán, tựa như Phó Trấn Thái vậy, tiếp xúc với nhiều người , ánh mắt tự nhiên không thể so sánh được với người thường.
Lần này Lục Thiếu Hoa không phủ nhận, gật gật đầu nói:
- Ông nói đúng, cháu quả thật là ông chủ đứng phía sau, chỉ có điều cháu không biết việc này có liên quan gì đến việc ông tìm cháu không?
Tuy rằng Phó Trấn Thái đã đoán Lục Thiếu Hoa chính là người bí mật đứng phía sau, nhưng khi nghe chính mồm Lục Thiếu Hoa thừa nhận, ông ta không khỏi kinh ngạc, thật không thể tin nổi, một đứa nhỏ chỉ hơn mười tuổi, khởi nghiệp hơn một tỷ ( Phó Trấn Thái chỉ biết là tài sản của công ty tài chính Phượng Hoàng).
- Haha! Việc này đương nhiên là có liên quan, lần này công ty tài chính Phượng Hoàng dốc toàn bộ lực lượng, ta nghĩ là hướng về phía thị trường chứng khoán Nhật Bản phải không?
Phó Trấn Thái không đợi Lục Thiếu Hoa trả lời , nói tiếp:
- Các người hướng về phía thị trường chứng khoán, chứng khoán Nhật Bản đang có động tĩnh lớn, tình hình hiện tại cho thấy, sụt giá là không thể tránh khỏi. Theo lời cháu nói, bất động sản Nhật Bản chống đỡ nhưng một tháng sau sẽ sụp đổ, có thể khiến bất động sản sụp đổ, ngoại trừ thị trường chứng khoán, ta nghĩ không còn nguyên nhân nào khác.
“ Gừng càng già càng cay”. Lục Thiếu Hoa trong đầu xuất hiện một câu. Một người hơn sáu mươi tuổi, có lối suy nghĩ không ngờ lại mạnh như thế. Lục Thiếu Hoa không thể lại không giơ ngón tay cái lên.
- Haha! Những gì ông nói hết thảy đều không sai. Ông có việc gì thì cứ nói, nếu giúp được cháu nhất định sẽ giúp.
Lục Thiếu Hoa cũng không biết vì sao, cũng chưa suy xét kỹ đã nói, có lẽ là bởi vì Phó Trấn Thái là quan hệ đồng hương.
- Ừ! Ông đây cũng không làm kiêu, hiện tại ta đang cần đến sự giúp đỡ của cháu.
Phó Trấn Thái nghiêm túc nói.
- Ông nói đi.